Sau mấy canh giờ.
Bên ngoài trời cũng đã về đêm.
Cơn mưa không chỉ đình chỉ, mà còn nặng hạt hơn.
Bên trong động huyệt, từng tiếng động ma sát da thịt.
“Phạch…phạch…”
“Phạch…phạch…phạch….”
Phát ra vẫn không dứt.
Trái lại, chẳng còn nghe tiếng chửi bới của Hạo Phi lẫn tiếng rên rỉ của Hồng Nhược Lan nữa.
Hạo Phi đầu đã cúi gục xuống, không biết đang thức hay tỉnh. Còn Hồng Nhược Lan, ánh mắt trợn ngược trắng dã đờ đẫn, miệng lưỡi khô khốc, cũng không còn sức lực rên rỉ nữa.
Mặc cho nhân ảnh phía sau nhịp tới liên hồi, nàng ta chẳng còn phản ứng gì.
Lúc này, Lý Quý cũng đã thấm mệt, chẳng còn kiềm chế nữa. Cả người hắn co giật mấy cái, ồ ạt phóng xuất vào huyệt động đầy ẩm ướt kia.
Cảm giác khoan khoái mãnh liệt truyền khắp cơ thể.
Mấy cái hô hấp sau.
Lý Quý lúc này mới rút mao côn lông lá ra ngoài. Máu cùng với tinh khí từ hạ thân Hồng Nhược Lan trào ra chảy thành từng dòng xuống chân.
Lý Quý thấy có máu khuôn mặt đang giãn ra cũng giật mình. Chưa bao giờ giao hoan hắn lại bắt gặp trường hợp này.
.
.
“Máu…?”
.
.
“Nàng ta đang hoài thai…có lẽ do ta có chút thô bạo a”
.
.
“Nhưng máu thì sao ? Ta đúng là đang muốn dày vò ả ta a…”
Nghĩ vậy, Lý Quý nhoẻn miệng cười đầy thâm trầm.
Bất ngờ, Hồng Nhược Lan run rẩy co giật liên hồi. Ánh mắt vô hồn…
.
.
.
- Nữa….nữa…..cho ta nữa….
.
.
.
Vừa nghe vậy, Lý Quý ánh mắt trợn ngược.
“Cái gì…dường như…bây giờ….
.
.
…. ả ta mới phát hiện ra đã rút ra a…”
.
.
“Biểu hiện của ả ta…có chút…bất thường….a…”
.
.
Chẳng trách Lý Quý khó hiểu như vậy.
Đầu tiên Dục Đan của Tuyết Nhi vô cùng tà đạo.
Trầm Thần Đan này uy tác dụng không phải quá mạnh mẽ như Nhất Canh Tán, khiến người ta nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng dược lực vô cùng dai dẳng, kéo dài âm ỉ hơn một tuần mới dần giảm bớt.
Đây là Tuyết Nhi cũng ác ý cố tình hành hạ Hồng Nhược Lan…
Một nguyên nhân nữa là Lý Quý đã lấy mất một tia thần hồn của Hồng Nhược Lan để tế luyện Dục Thi Quyết.
Nàng ta vốn đã không còn tỉnh táo như lúc bình thường. Lý Quý lại còn dùng Hợp Hoan Đại Pháp công kích thần thức cũng như phong bế nhĩ khẩu.
Khiến Hồng Nhược Lan cả tinh thần lẫn thể xác đắm chìm trong dục vọng....nhất thời trở nên ngu muội.
Mặt khác, không thể không kể đến Lý Quý cả nửa ngày trời hành hạ liên tiếp, Hồng Nhược Lan từ xưa đến nay chưa tình trải qua cảm giác điên cuồng như vậy.
Mà chẳng có ai lại đi giao hoan lâu như vậy, ngoại trừ nhân sĩ tà phái dục tu như Hợp Hoan Tông.
Những lúc bình thường nàng ta giao hoan cùng Hạo Phi, chỉ kéo dài nửa canh giờ đến hơn một canh giờ là đã chấm dứt.
Lần này lại gần nửa ngày trời, khiến Hồng Nhược Lan đã co giật thượng đỉnh....không biết bao nhiêu lần.
.
.
Lý Quý khuôn mặt đầy tiếu ý, vỗ mông nàng một cái.
.
.
“Tét”
.
.
Hắn nhìn sang nhân ảnh cúi gằm mặt đối diện, cười lớn.
.
.
- Hahaha….Hạo Phi…phu nhân của ngươi…. thật là hư hỏng a…
.
.
Không lâu sau, chẳng nghe tiếng động gì.
Lý Quý nhướng mày.
.
.
“Không trả lời…?”
.
.
“Hắn ta…kiệt sức ?..
.
.
….hay tuyệt vọng…?”
.
.
Hắn nhìn về phía Hạo Phi, bỗng cười gằn.
.
.
“ Huyết thù của ta….Phu thê các ngươi…chờ lấy…trò vui còn dài…chớ có chết….
.
.
…đây chỉ là bắt đầu….”
.
.
Bỗng khuôn mặt Lý Quý đăm chiêu.
“Bộ dạng kia của hắn…có nên thi triển Dục Thi Quyết…?”
“Không ổn…thần thức Địa Ma hậu kì không biết mạnh mẽ đến mức nào…bây giờ…cũng có chút nôn nóng….”
Lý Quý nghĩ vậy, vội định thần, tạm bỏ qua việc thi triển Dục Thi Quyết trên Hạo Phi.
Hắn bước tới mấy bước.
Bỗng.
.
“Choẹt…”
.
.
“Choẹt….”
.
.
Bên trong lồng sắt, dưới sàn lênh láng đầy chất lỏng, bốc mùi tanh hôi khó ngửi.
Lý Quý khuôn mặt nhăn lại.
.
.
“Ả ta cũng thật là….”
.
.
“Nhưng…”
.
.
“Cũng chẳng trách được, tâm trí đã không còn tỉnh táo….”
Bỗng hắn mếu máo.
.
.
“Nhưng mà tiểu tiện như thế này….con bà nó…”
.
.
“Ta dự định ở lại đây hai tháng…tanh tưởi thế này….”
.
.
Lý Quý lắc đầu.
.
.
“Báo hại lão tử dọn dẹp a…”
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Lý Quý đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
Nhìn sang Hồng Nhược Lan…ánh mắt vẫn còn đê mê thất thần, vẫn chưa tỉnh táo.
Thấy nàng ta miệng lưỡi khô khốc, môi đã khô nứt nẻ…Lý Quý không biết suy nghĩ gì.
Liền mang đến cho Hồng Nhược Lan lẫn Hạo Phi một ít thức ăn. Dù sao đôi phu phụ này dù là người Thi Tông, có thể hấp thu âm khí nơi đây uẩn dưỡng cơ thể.
Nhưng Lý Quý cũng biết, phải đặt chân vào Ma Quân, Tiên Quân mới có thể vĩnh viễn ích cốc.
Tuy bọn hắn có thể nhịn hơn một tuần không cần ăn uống, nhưng dù sao đi nữa, có vẫn tốt hơn không. Lý Quý cũng không muốn bọn hắn có mệnh hệ gì, ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
Khi đem mấy cái màn thầu đến trước mặt Hồng Nhược Lan, không biết nàng ta có tỉnh táo hay không, ánh mắt đờ đẫn, chỉ nghe tiếng thì thào.
.
.
- Giết….giết ta…đi….
.
.
Hiển nhiên là không có ý định ăn uống gì.
Đối diện, Hạo Phi cũng tương tự, cũng không có phản ửng gì, chỉ cúi gằm mặt, chẳng thèm ăn uống.
Dường như đôi phu thê này một lòng muốn tự sát.
Lúc này, Lý Quý đành dùng Dục Thi Quyết, điều khiển cơ thể Hồng Nhược Lan ăn xuống.
Còn Hạo Phi…
Lý Quý cũng không có cách nào, khẽ lắc đầu.
.
.
“Chỉ biết chờ đến khi hắn triệt để yếu ớt, sau đó sẽ lấy thần hồn tế luyện Dục Thi Quyết…”
.
.
“Đến lúc đó, Hạo Phi ngươi…có muốn chết…cũng không được”
.
.
.
.
Làm xong tất cả.
Lý Quý mới bước ra ngoài, xếp bằng điều tức, xem xét bên trong cơ thể.
Bên trong Đan Điền, ngoại trừ sáu vòng xoáy màu đen đã lớn đến cực đại, cơn lốc thứ 7 cũng đã to ra một vòng.
Hắn gật gật đầu mấy cái.
.
“Đúng như ta nghĩ…tốc độ này…thật sự khủng khiếp….”
.
“Tu luyện giai sau càng khó hơn giai trước…nhưng…”
.
“Cứ như vậy…hai tháng nữa đến tỷ thí hội…không chừng có thể một đường tiến nhập Nhân Ma tầng 8 a…”
.
“Nếu có thể….sớm hấp thu linh khí của Hạo Phi…không chừng có thể tầng 8 đại thành, thậm chí tiến nhập tầng 9 a”
.
“Nói sao đi nữa, hấp thu linh khí của Hồng Nhược Lan cũng chẳng thể bằng Hạo Phi được….”
.
Nghĩ đến đây, Lý Quý ánh mắt nhắm nghiền, nhập định chẳng còn để ý xung quanh nữa.
.
.
.
Giữa đêm.
Bên trong huyệt động, chẳng thể phân biệt được ngày và đêm.
Những viên đá phát sáng vẫn chiếu rọi xuống bên dưới. Nhưng dường như về đêm, ánh sáng yếu ớt đi nhiều, bên trong chỉ còn thấy lờ mờ.
Không khí vô cùng im ắng, dù cách xa bên ngoài, nhưng vẫn nghe được tiếng sấm chớp.
.
.
"Ầm...Ầm..."
.
.
Lý Quý đang nhắm nghiền, bỗng nghe thấy gì đó, ánh mắt chợt loé.
.
.
“Hạo ca…hạo ca…”
.
.
“…..”
.
.
“Hạo ca…huynh có nghe ta nói không….”
.
.
“ừm”
.
.
“Huynh sao rồi…?”
.
.
“…”
.
.
“Sao huynh không trả lời…?”
.
.
.
“Muội…vẫn còn quan tâm đến ta ?”
.
.
.
“Huynh….huynh…”
.
.
“Hu…hu…sao huynh lại nói vậy?”
.
.
“…”
.
.
“Sao huynh không trả lời…?”
.
.
“Xem như ta đã chết rồi đi….”
.
.
.
“Huynh…huynh…..hu hu…hu hu hu”
.
.
.
“Ta đã là kẻ tàn phế….có lẽ chết sẽ….”
.
.
“Hu…hu…huynh không được nói vậy…còn nhi tử của chúng ta…huynh phải sống…”
.
.
“Sống?....sống để nghe tiếng rên rỉ dâm loàn của muội ?”
.
.
.
“Huynh….huynh….sao huynh….hu hu hu…”
.
.
“Hu hu….Muội nào có muốn vậy…sao huynh lại nỡ….”
.
.
.
Nghe đến đây Lý Quý chợt mỉm cười, trong lòng vô cùng đắc ý.
Nhưng hiển nhiên cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhắm nghiền mắt im lặng nghe.
.
.
.
“Huynh sao không nói gì…muội xin lỗi….muội không hề muốn vậy….”
.
.
.
“Xin lỗi…? Có ích gì….những tiếng rên đầy tục tĩu của ngươi cứ văng vẳng bên tai ta…”
.
.
.
“Muội…muội….sao huynh lại gọi muội là….”
.
.
.
“Lúc bên cạnh ta, ngươi nào có biểu hiện như vậy….phải chăng…”
.
.
.
“Huhuhu…không có…không phải như huynh nghĩ….không phải đâu…”
.
.
.
“Ta chết đi…ngươi chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao….”
.
.
.
“Không…không…huynh đừng nói vậy….”
.
.
Nghe đến đây, Lý Quý khuôn mặt như có suy ngẫm gì đó, miệng lẩm bẩm.
- Tên Hạo Phi này…lúc này thật sự nổi lên cơn ghen tuông rồi.
- Chẳng trách…. nhìn biểu hiện trước đây, hẳn là hắn vô cùng yêu thương ả Hồng Nhược Lan này, càng yêu thương hắn mới càng nổi cơn đố kị thế này….
- Nhưng dù sao đi nữa, mắt thấy nương tử mình như vậy…làm sao có ai có thể chịu đựng được…
- Dù sao pháp môn của Hợp Hoan Tông vô cùng bí ẩn, gặp tên này ghen tuông mờ mắt, cũng chẳng biết ta đã phong bế nhĩ khẩu lẫn âm thầm thúc dục pháp quyết điều khiển cảm xúc của ả ta.
- Tên Hạo Phi này…
Lý Quý ánh mắt bỗng nhăn lại.
- Ta đang mủi lòng cho bọn hắn…?
- Không được ! Đây…chẳng phải là kết cục ta muốn thấy hay sao ?
- Hành động lần này của ta có chút độc ác, bất nhân…nhưng mỗi lần thấy ánh mắt của mọi người trong kí ức Hạo Phi trước khi chết….
.
.
- Ta...bất nhân đi chăng nữa…
....thì đã sao ?
Nghĩ đến đây, Lý Quý vội định thần. Chăm chú lắng nghe.
.
.
.
.
“Ngươi khóc lóc cái gì…đừng tưởng ta không biết…Dục Thi Quyết dù khiến thần trí không tỉnh táo…nhưng cũng không thể….như ngươi…”
.
.
.
“Huynh…huynh không tin muội ?”
.
.
.
“Ta tin ngươi…nhưng ta tin những tiếng rên rỉ chói tai của tiện nhân ngươi hơn…”
.
.
.
“Huynh…huynh dám….?”