Hắn nghe Lý Xuân Hồng đột ngột hỏi chuyện này, chỉ gãi gãi đầu.
- Sao bỗng nhiên tỷ lại hỏi như vậy ?
Nàng ta nghe vậy nhướng mày u oán.
- Ta thấy bộ dạng của đệ lúc giao hoan với Tuyết Nhi hệt như là sói đói vậy a.
- Còn lúc bên ta thì…
Lý Quý nghe vậy trợn mắt, sau đó bật cười.
- Ây dà…đừng nói với đệ là…
….tỷ đang ganh tỵ với nàng ta à ?
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng liên nhanh chóng lắc đầu.
- Không…không phải. Ta xem Tuyết Nhi như tỷ muội, làm sao có chuyện đó…
- Chỉ là…chỉ là...ta cảm thấy…
Chợt nàng ta mỉm cười.
- Mà thôi…coi như tỷ chưa nói gì đi.
Lý Quý nghe vậy nhất thời cũng khó xử, không biết nói gì.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Bỗng Lý Xuân Hồng như nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng rỡ nhìn Lý Quý. Kề sát vào tai hắn.
- Này...này...đệ muốn thử một chút mới lạ không ?
Hắn nghe vậy thì chợt tò mò.
- Mới lạ…?
Lý Xuân Hồng bỗng lấy ra từ nhẫn trữ vật một lọ sứ lớn to như đầu người, nhìn Lý Quý thâm ý.
- Thứ này là Tuyết Nhi mấy tháng trước cho ta, tên là Mộng Xuân gì gì đó cũng chẳng nhớ nữa.
- Nàng ta dặn tỷ khi nào gặp được nam nhân ưa thích thì hãy dùng, đảm bảo cả hai sẽ điên thần bát đảo đấy !
Khuôn mặt nàng ta có chút u oán.
- Nhưng tỷ làm gì có ai, để mãi như thế này cũng thật uổng phí.
- Thứ này sử dụng cũng vô cùng đơn giản chỉ cần mở nắp lọ ra, sẽ…
Lý Quý liền trợn trừng....nhanh chóng ngắt lời, lắc đầu liên tục.
- Đừng…đừng…
- Tỷ đừng nghe yêu nữ…à không muội ta nói.
Thấy hắn như vậy, Lý Xuân Hồng liền bật cười.
- Đệ đừng lo, thứ này Tuyết Nhi cho ta dùng, thì hẳn sẽ không có gì đâu mà.
Vừa nói xong, nàng ta liền mở mở nắp ra.
Lý Quý giật mình sắc mặt đại biến vội vung tay chụp lấy…
Lý Xuân Hồng đưa lên trước mặt không để ý, bất ngờ…
.
.
.
“Choang”
.
.
.
Lọ sứ kia rơi xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh.
Một làn khói có màu vàng nhạt đậm đặc, có mùi hệt như hương hoa xông lên khắp cả gian phòng.
Lý Quý kinh hoảng, nhanh như chớp đưa tay lên bịt mũi. Vội vàng nhìn sang Lý Xuân Hồng, chỉ thấy nàng ta bật cười.
- Đệ này... làm gì mà lại sợ sệt vậy ?
.
.
.
Vừa nói xong.
Như cảm thấy gì đó, Lý Xuân Hồng trợn mắt, sau đó bần thần, khuôn mặt như ngệch ra, cảm thấy trong người một cỗ tà hoả bốc lên mãnh liệt.
Cả cơ thể chợt nóng bừng, đỏ ran lên. Hô hấp vô cùng nặng nề.
Lý Quý liếc lên, thấy bộ dạng của Lý Xuân Hồng bỗng toát mồ hôi lạnh.
Nuốt nước miếng mấy cái.
- Tỷ…tỷ…ngươi…
Chưa kịp nói dứt lời đã thấy ánh mắt Lý Xuân Hồng nhìn hắn vô cùng kì lạ.
Bất ngờ.
Nàng ta xông tới, hất hai tay hắn ra, mạnh bạo hôn hít.
Thấy Lý Xuân Hồng đang rạo rực cuồng bạo, Lý Quý dù bị cưỡng hôn nhưng hai mắt vẫn đang trợn tròn.
Mấy hơi thở sau.
Thấy tỷ tỷ mình khuôn mặt đê mê, hắn không biết nghĩ gì.
Lý Quý đang nhăn nhó cũng chợt giãn ra.
Ánh mắt như cười.
Cũng không có bế khí nữa, để mặc cho luồng khí kia tràn vào trong cơ thể.
.
.
.
.
.
.
.
Làn khói màu vàng nhạt kia mù mịt cả gian phòng, sau đó từ cửa sổ, các kẽ hở bay ra ngoài.
Từ con đường gỗ bên dưới nhìn lên, chỉ thấy có một gian phòng trên cao đang bốc khói ra bên ngoài, hệt như có hoả hoạn vậy.
Nhưng làn khói cũng không có màu xám đen, mà lại có màu vàng nhạt vô cùng quỷ dị.
Trên sông các cơn gió lùa làn khói vàng nhạt kia bay đi tứ tán khắp nơi.
Hệt như tình cảnh bên trong căn phòng của Lý Quý, hơn một nửa bờ đông Lỗ Hà Trấn, tất cả những ai vô tình hít phải làn khói vàng nhạt kia bỗng chốc đều trở nên...
....không bình thường !
.
.
.
.
.
.
Bên trong một sòng bạc bờ đông Lỗ Hà Trấn.
Tiếng người cười nói, chửi bới hỗn loạn khắp nơi.
Không khí vô cùng nhộp nhịp.
Một bàn gỗ lớn đang có gần 20 nhân ảnh ngồi xung quanh. Nam nữ già trẻ gì cũng đều có.
Người thì đang ngồi, khuôn mặt chăm chú.
Kẻ thì đang đứng, chỉ chỉ trỏ trỏ xem náo nhiệt.
Một lão già râu ria xồm xoàm chợt trợn mắt, la lớn.
- Hahaha. Tứ tố…lão tử ăn hết a, linh thạch linh thạch đâu, nôn ra đây cho lão tử.
- Lão Trương con mẹ nó… thật là may mắn, đúng là ông bà phù hộ mà.
Lão sờ soạng một phấn đầu nữ tử bên cạnh, khuôn mặt vô cùng đê tiện.
- Nhị Kiều, đến đây hôn Trương mỗ một cái nào, có ngươi bên cạnh thật là may mắn a.
Đối diện, có một nhân ảnh nam nử trẻ tuổi vô cùng tức giận.
- Bà nội nó…lão Trương…ngươi gian lận, làm cái chó gì mà có chuyện Tứ tố liên tiếp hai ván ?.
Lão già nghe vậy phùng mang trợn mắt, phun ra một tràng tục tĩu.
- Cái con đĩ mẹ nó…ngươi đừng tưởng ngươi là tu sĩ thì thích nói gì thì nói.
- Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bậy a.
- Ta tuy là phàm nhân nhưng bước vào đỗ phường này. Lũ chó các ngươi không được dùng thần thông thì khác mẹ gì phàm nhân như ta ?
Xung quanh tiếng xì xầm bàn tán.
- Lão Trương nói không sai, đỗ phường này, phàm nhân cũng như tiên nhân.
- Đúng vậy, kẻ nào may mắn thì kẻ đó thắng a.
Vừa nghe vậy, nhân ảnh nam tử trẻ tuổi kia có tức giận mấy cũng phải im bặt.
Đành thắt ruột, moi ra một đống trung phẩm linh thạch, đưa ra cho Trương lão đối diện.
Phấn đầu nữ tử bên cạnh Trương lão thấy vậy thì hai mắt sáng rỡ.
- Ái da, lão gia, ngươi không phải tu sĩ, cần gì nhiều linh thạch như vậy, hay là…
Chưa nói dứt lời, lão Trương đã lấy mấy viên linh thạch, nhét vào giữa ngực của phấn đầu nữ tử kia.
Còn lấy thêm mấy viên, nhét vào bên dưới hạ khố của nàng, thuận tay sờ soạng, moi móc âm hộ lông lá bên dưới mấy cái.
- Hahaha. Cho nàng…
- Có linh thạch....lão già như ta cũng sai bảo được tiên nhân a !.
Nữ tử kia thấy lão dúi vào ngực mình mấy viên linh thạch, cũng không để ý lời dèm pha của lão.
Khuôn mặt cười không ngậm được miệng. Xông tới vừa hôn hít, vừa nũng nịu với lão liên hồi.
Lão Trương đầy đắc ý, liếc sang nam tử tu sĩ nổi nóng ban nãy ngồi đối diện.
Bất ngờ, chỉ thấy hắn ta trợn tròn, miệng há hốc nhìn về phía cửa chính.
Lão thấy vậy liền trêu chọc.
- Này này, thua mới có hai ván, làm gì ngươi thất thần như vậy a.
.
.
.
.
.
.
Lão vừa cười vừa nói, nhưng cũng theo quán tính, quay ra sau.
Bất ngờ lão nụ cười cũng dần tắt, trợn tròn mắt.
Mà không riêng gì lão, tất cả mọi người trong sòng bạc đều đình chỉ, không khí im lặng bất thường.
Tràng cảnh bên ngoài đường vô cùng quỷ dị. Có mấy bà lão da dẻ nhăn nheo đang cưỡi lên mấy thanh niên trai tráng, khuôn mặt đều đỏ bừng, ánh mắt đỏ rực, vô cùng đáng sợ.
Các thanh niên trai tráng kia ai nấy đều đang giãy dụa, nước mắt lăn dài đầy đau khổ.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ lão chưa thấy tràng cảnh kia bao giờ.
"Con mẹ nó...ta có hoa mắt không"
"Bà lão kia...đang...đang....
....cưỡng hiếp nam tử kia ?"
"Không chỉ một bà lão...mà...mà...."
.
.
Ngoài đường kia, ai nấy đều như phát điên, tiếng la hét, tiếng gầm rú phát ra khắp nơi.
Lão Trương nuốt nước miếng mấy cái, kéo tay Nhị Kiều, nhanh chóng đứng lên, chuồn ra cửa sau mất dạng.
Vừa chạy được nửa đường, bỗng thấy Tiểu Kiều đứng khựng lại. Lão sống lưng lạnh ngắt, từ từ quay ra sau.
Bất ngờ Tiểu Kiều như phát điên, xông đến, xé sạch y phục của lão ra.
Không lâu sau chỉ còn nghe tiếng lão hét thảm thiết.
.
.
.
.
“Này..này…nàng bị cái gì vậy”
.
.
.
“Đừng đừng…a. Nàng là tu sĩ, ta là phàm nhân, bộ xương già này chịu không nổi đâu a”
.
.
.
“Cứu…ai đó cứu…”
.
.
.
Tình cảnh như vậy phát sinh ở khắp bờ đông Lỗ Hà Trấn.
Một vài người may mắn không hít phải làn khói vàng kia thì đều bỏ chạy thục mạng. Chẳng dám ngoái đầu lại lấy một cái.
Tiếng la hét vang vọng khắp nơi.
.
.
“Cứu…ai đó cứu…phu quân của ta phát điên rồi”
.
.
“Gia gia, đừng...mau dừng lại...ngươi...ngươi...”
.
.
“Đại nạn đến nơi rồi !”
.
.
“Ngươi chạy đi, mau chóng chạy đi”
.
.
“Chính phái tấn công bờ đông rồi”
.
.
“Lũ chính phái đê tiện, chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ”
.
.
Đối diện bờ đông, có mấy nhân ảnh tu sĩ chính phái đang canh gác ở cây cầu gỗ độc đạo.
Nghe thấy động tĩnh phía đối diện, ai nấy đều sắc mặt đại biến.
“Nhanh…nhanh…đi bẩm báo với cấp trên mau, phía bên lũ tà phái kia…
…phát điên rồi…”
"Mau kêu thêm nhân thủ đến đây..."
.
.
.
Ở không xa Lỗ Hà Trấn.
Có hai nhân ảnh đang ngồi trên thuyền. Xung quanh có vô số ngọn đèn giấy trôi nổi trên sông.
Tuyết Nhi vừa thả một ngọn đèn xuống dưới nước, ánh mắt nhắm nghiền bỗng mở ra. Cười thích thú.
- Này, muội mà cũng tin mấy cái trò này à ?
Nghe Đan Hiểu hỏi vậy, Tuyết Nhi chỉ mỉm cười.
- Dù sao cũng chả mất gì.
Đan Hiểu ánh mắt thâm ý.
- Muội ước cái gì vậy ? Liên quan đến tiểu tử kia đúng không ?
Nghe nàng ta nói vậy, Tuyết Nhi sắc mặt đắc ý, làm mặt quỷ.
- Muội không nói đâu.
Thấy sắc mặt Đan Hiểu bật cười, sau đó như lâm vào trầm tư, Tuyết Nhi tiến tới sát lại, nhướng mày.
- Này…đừng nói với muội tỷ cũng…
Vừa nghe Tuyết Nhi nói vậy, Đan Hiểu liền giật mình, lắc đầu liên hồi.
- Không…tất nhiên là không a.
Tuyết Nhi vẫn không buông tha, tiến sát mặt lại hơn nữa.
- Tỷ nói thật đi. Ta sống với tỷ gần 60 năm qua, tỷ chỉ cần thở ra một cái ta cũng biết tỷ đang nghĩ gì a…
Nghe vậy, Đan Hiểu bình thường sắc mặt lạnh lùng cũng chợt đỏ ran lên.
Tuyết Nhi thấy vậy liền trợn mắt, miệng la lên oai oái.
- Đó đó…ta biết ngay mà…
Thấy bộ dạng kia của Tuyết Nhi, Đan Hiểu cũng phải bật cười, nàng ta hai tay cũng chống nạnh, ấn đầu Tuyết Nhi mấy cái trêu chọc.
- Được được. Ta sẽ nhân lúc muội vắng mặt, cướp tiểu tử kia luôn a.
Tuyết Nhi biết Đan Hiểu đùa giỡn, chợt đứng bên cạnh, khoác vai nàng ta.
- Này, tỷ nói thật đi. Mấy chục năm qua, ngay cả nam nhân tỷ cũng chia sẻ cho ta, tỷ còn ngại cái gì với ta nữa ?
Nghe nàng ta nói vậy, Đan Hiểu như lâm vào trầm tư.
- Ta cũng không biết nữa, cũng không thể nói là tình cảm.
- Trước đó thì không nói, nhưng từ lúc ta thề chú Thông Linh, ta biết có lẽ…
…Số phận của ta, đã bị buộc chung với hắn rồi.
Tuyết Nhi nghe vậy, cúi đầu xuống lén nhìn sắc mặt của Đan Hiểu.
Thấy nàng ta có vẻ nói thật. Tuyết Nhi gãi gãi đầu, mặt mếu máo.
- Muội cũng vậy. Xú bà bà kia cũng thật là ác a.
Vừa nghe Tuyết Nhi nói xong. Đan Hiểu như chợt hiểu ra gì đó, mắt mở lớn.
- Dường như ta cảm giác…tất cả hẳn đều là bày bố của đại trưởng lão.
Tuyết Nhi nhu miệng, khó hiểu.
- Sao tỷ lại nói vậy ?
Lúc này Đan Hiểu vẫn đang trợn tròn.
- Sát Sanh tăng chẳng có gì tốt, mà phải nói ông ta là một người xấu mọi mặt, từ ngoại hình, tính cách cho đến cách hành xử…
…Nhưng muội có biết tại sao ba vị trưởng lão đều dốc lòng phụng sự Sát Sanh tăng như vậy không ?
Tuyết Nhi sắc mặt méo mó.
- Tỷ nói thẳng ra đi, muội cũng không có thông minh như tỷ đâu.
Đan Hiểu nghe vậy liền bật cười, xoa xoa đầu Tuyết Nhi.
- Muội ít ở tổng đàn không biết đấy thôi, theo ta thấy...ánh mắt ba vị trưởng lão nhìn ông ta...
…dường như cả 3 đều…
Tuyết Nhi nghe đến đây như hiểu ý của Đan Hiểu, liền nhanh nhảu đáp.
- Yêu ông ta ? Yêu cái lão già khọm xấu xí kia ?
Đan Hiểu nghe vậy liền gật gật đầu.
- Đều là nữ tử với nhau, ta biết ánh nhìn của các vị trưởng lão hàm ý điều gì.
Tuyết Nhi nghe vậy càng khó hiểu hơn.
- Lão Sát Sanh Tăng chẳng có ưu điểm gì, thua Lý Quý cả một vạn tám trăm dặm, 3 xú bà bà kia…
…gu…
…cũng thật là nặng à !.
Nghe Tuyết Nhi nói vậy, Đan Hiểu lắc đầu.
- Không phải như muội nghĩ đâu, ta nghi ngờ…
….công pháp độc môn Hợp Hoan Đại Pháp mà tông chủ luyện….
….có gì đó khiến cho…