Dục Tu Ký

Chương 79: Lỗ Hà Trấn



Thấy vô số tài bảo trước mắt. Lão ta không nhịn được tiến tới quan sát một phen, vừa đi vừa cười không ngậm được miệng.

Không biết qua bao lâu.

Đang vui vẻ với các nữ tử xung quanh.

Bất chợt, lão cảm thấy trên cổ ngứa ngáy…

Hai tay đưa lên gãi gãi liên hồi.

Các nữ tữ loã lồ xung quanh thấy bộ dạng của lão thì bật cười.

“Ái da…tông chủ…người sao vậy ?”

“Để tiểu nữ giúp cho người a…”

.

.

.

Càng lúc cơn ngứa ngáy càng dữ dội hơn.

Mồ hôi chảy ra đầm đìa. Bỗng lão chớp mắt mấy cái.

Lúc này, sắc mặt y hoảng sợ tột độ…

Khung cảnh đã trở lại trên thuyền gỗ, không biết từ lúc nào thanh niên tóc trắng kia đã đứng trước mặt lão, tay đang kề vào bên trái cổ mình.

Thanh châm trên tay hắn đã đã đâm xuyên qua cổ từ trái sang phải, máu đang chảy xuống thành dòng .

Lão liếc xuống, còn cả kinh hơn nữa.

Cả người chi chít thanh châm đang cắm vào hệt như một con nhím, y phục máu nhuộm đỏ thẩm.

Lão kinh hoảng muốn cất lời, nhưng chỉ thấy cổ mình như nghẹn lại. Không thể phát ra âm thanh gì…

Bất chợt, lão như một thanh cây ngã rạp xuống phía sau.

Khiến cho những thanh châm sau lưng đâm xuyên hẳn ra trước.

Nhưng lão không hề cảm thấy đau đớn gì, chỉ có hoảng loạn, miệng ú ớ.

“ư…ng..ư.ơi…ngư…ơi”

Thanh niên tóc trắng kia tiến đến ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn lão.

- Yên tâm…xuống bên dưới chờ một chút…

Ánh mắt hắn phát lạnh…

- Không lâu nữa…ta sẽ tiễn cả Thi Tông xuống địa ngục cùng với ngươi.

Bất ngờ, tay hắn cầm thanh châm đưa lên trước mặt lão.

Lúc này lão chẳng còn thấy đau đớn gì nữa, chỉ còn nhìn thấy hoàng hôn đỏ rực trên trời đang phủ xuống.

Tràng cảnh vô cùng thê lương.

Ánh mắt vô hồn của lão từ từ nhắm lại…

.

.

.

“Phập”

.

.

.

.

Trời đã về đêm.

Lỗ Hà Trấn là một trấn tương đối nhỏ nằm ở trên sông Lỗ Giang.

Kì lạ ở chỗ, hai bên bờ sông không thiếu đất đai nhưng ngư dân ở sông Lỗ Giang đều làm các căn nhà để ở trên sông. Hai bên bờ thì lại chẳng có căn nhà nào cả.

Nhìn từ xa, Lỗ Hà Trấn có vô số các cọc gỗ chống đỡ chi chít bên dưới.

Mặc dù nằm trên sông, nhưng không thiếu các toà nhà to lớn bằng gỗ, cao hai tầng, thậm chí 3 tầng vô cùng kì lạ.

Trấn này về đêm cực kì rực rỡ, khắp nơi đèn lồng, hàng quán bày bán san sát nhau.

Vô số ánh đèn lồng ánh xuống sông khiến cho Lỗ Hà Trấn có một nét đẹp độc nhất vô nhị.

Thỉnh thoảng trên bầu trời có vô số nhân ảnh tu sĩ đang phi hành lẫn cưỡi linh thú bay lượn qua lại.

Nơi này tu sĩ sống nhiều hơn phàm nhân, bởi lẽ.

Hai bên bờ sông…..

….có một mỏ linh thạch khổng lồ.

Cũng chính vì vậy, nơi đây thường xuyên xảy ra chém giết giữa hai phái chính tà.

Phàm nhân nơi đây hễ cứ đặt chân lên bờ là đều bị giết sạch.

Cứ vậy, chẳng còn ai dám bén mảng lên bờ nữa.

Trải qua mấy chục năm, không biết bao nhiêu cuộc chiến, dần dần Chính Tà phân ranh giới rõ ràng.

Một nửa bờ đông của Lỗ Hà Trấn thuộc Tà Phái cai quản.

Một nửa bờ tây thì thuộc Chính Phái cai quản.

Ở giữa chỉ có duy nhất một cây cầu gỗ dài hơn 50 trượng nối hai bên bờ đông bờ tây lại với nhau. Hai bên có vô số nhân ảnh đang canh gác.

Tà phái tiến sang bờ tây thì sẽ bị giết sạch, ngược lại, chính phái cũng không dám bén mảng sang bờ đông.

.

.

.

.

Trên một toà nhà gỗ cao lều khều ở bờ đông.

Ở tầng trên cùng ánh đèn lập loè.

Bên cửa sổ, có một nhân ảnh nam tử ánh mắt đang đăm chiêu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh như thất thần.

Bất chợt từ sau có một nhân ảnh nữ tử ôm lấy y.

- Đệ sao vậy ?

Lý Quý cũng không có quay lại, chỉ nhìn ra bờ sông, uống một ngụm rượu.

- Ta không sao.

Lý Xuân Hồng thấy biểu hiện kia của Lý Quý thì sắc mặt phức tạp.

Chẳng biết nghĩ gì, hai tay lần mò xuống nội khố của hắn kéo xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hạ thân lông lá của hắn vuốt ve.

Thấy bàn tay của Lý Xuân Hồng quấy phá ở dưới, Lý Quý bật cười.

- Tỷ thật là….ở chung với Tuyết Nhi, càng ngày càng giống nàng ta.

Nghe hắn nói vậy, nàng ta chỉ bật cười, nhanh chóng cúi xuống, luồn qua cánh tay hắn, tiến ra trước mặt.

Hai tay cời phăng cởi hạ khố ra, ngồi lên lên đùi Lý Quý cực kì điêu luyện. Dương vật của Lý Quý phút chốc đã mất hút bên trong âm hộ lông lá của nàng.

Lý Quý cũng không có ngăn cản, chỉ nhìn tỷ tỷ mỉm cười, húp thêm một ngụm rượu nữa. Vừa đưa lên tới miệng đã bị Lý Xuân Hồng cản lại.

- Mấy tháng qua, ta thấy đệ uống hơi nhiều đấy.

Thấy Lý Xuân Hồng cản lại, hắn cũng không có uống nữa, chỉ nhìn nàng ta chăm chú, ánh mắt hiền lành, cũng không có nói gì.

Chỉ nghe giọng nàng ta như trách móc.

- Cứ thế này không khéo đệ thành con sâu rượu mất.

Thấy ánh mắt Lý Xuân Hồng đầy quan tâm, Lý Quý bật cười, một tay vươn lên vuốt vuốt má của nàng. Cũng không có nói gì.

- Từ lúc giết mấy gã kia đến giờ, ta thấy đệ không bình thường chút nào.

Lý Quý thở dài.

- Tỷ biết không, ta luôn nghĩ cảm giác trả thù sẽ vô cùng hả dạ, nhưng tại sao khi xuống tay, ta lại không thấy vui vẻ chút nào.

Lý Xuân Hồng hạ nhẹ nhàng nhịp xuống, hai tay vòng qua vai, áp sát mặt vào mặt hắn.

- Đệ hối hận ?

Nghe vậy hắn chỉ lắc lắc đầu.

- Không…chỉ là…không như đệ tưởng.

Hắn chợt ngả người ra sau ghế, một tay vòng sau đặt lên mông Lý Xuân Hồng, nhẹ nhàng xoa bóp, sau đó vỗ một cái.

“Bép”

- Tỷ cũng thật là, sao lại tự nhiên cưỡi lên ta như thế này ?

Nghe hắn hỏi như vậy, Lý Xuân Hồng khuôn mặt ửng đỏ, khẽ cười, thì thầm với hắn.

- Đệ không biết đấy thôi. Hai nàng Tuyết Nhi, Đan Hiểu đi tham quan Lỗ Hà Trấn, tỷ mới có cơ hội gặp riêng đệ đấy.

Nghe vậy, Lý Quý chợt giật mình, lúc này hắn mới để ý.

Từ Vô Không Am trở về Thần Kiếm tông, lúc nào có Lý Xuân Hồng thì là đều có Tuyết Nhi. Hắn và tỷ tỷ cũng chưa có thời gian riêng tư bao giờ.

Nghĩ vậy, hắn liền bật cười, cởi hẳn sam y bên trên của nàng, hai nhũ phong đẫy đà hiện ra trước mắt. Bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bầu sữa trước mặt.

Thấy bàn tay hắn sờ soạng, Lý Xuân Hồng liền bật cười, Vươn tay tới nhéo má. Nói khẽ.

- Nhưng…này…gần cả năm qua, cùng với Tuyết Nhi giao hoan với đệ ta cũng đã quen rồi.

Khuôn mặt Lý Xuân Hồng ửng đỏ.

- Bây giờ không có nàng ta…tỷ bỗng dưng cũng có chút…

Nghe vậy Lý Quý đáp lời.

- Xấu hổ ?

Nghe hắn nói vậy, nàng ta chỉ mỉm cười, gật gật mấy cái. Bất chợt, Lý Xuân Hồng thấy hắn kéo nàng đến hôn thật sâu.

Không lâu sâu, Lý Xuân Hồng mới dứt miệng ra, hạ thân chợt đình chỉ, nhìn Lý Quý.

- Đệ biết không ? Tỷ thật sự có chút ganh tị với Tuyết Nhi.

- Vì sao ?

Nghe nàng ta nói vậy, hắn nhướng mắt khó hiểu.

- Tỷ cũng không biết…nếu như trước đây tỷ can đảm thổ lộ với Hồ Bát ca như nàng…có lẽ…

Thấy khuôn mặt Lý Xuân Hồng đượm buồn, Lý Quý có chút bất ngờ, không muốn thấy tỷ tỷ hắn bộ dạng u sầu như vậy, hắn liền bật cười, lảng sang chuyện khác.

- Tỷ…ngươi đang cưỡi lên ta như vậy mà còn nhung nhớ người khác.

- Thật là làm đệ buồn quá a.

Nghe hắn trêu chọc như vậy, Lý Xuân Hồng cũng khẽ mỉm cười, véo má hắn mấy cái.

- Đệ này…ta chỉ ngồi lên ngươi một chút chứ…

…không phải cưỡi ngươi.

Thấy Lý Quý hắn mỉm cười, nhưng lại nhìn ra cửa sổ. Lý Xuân Hồng chợt nghĩ gì đó. Khẽ hỏi.

- Bờ đông Lỗ Hà Trấn này chỉ toàn là người của tà phái, vô cùng hỗn loạn, đệ dự định sắp tới như thế nào ?

Lý Quý nghe nàng hỏi vậy, có chút đăm chiêu.

- Vốn dĩ ta chỉ định đến đây du ngoạn.

- Không ngờ…sự tình phát sinh không như kế hoạch.

Chợt hắn nheo mắt.

- Ban chiều khi chúng ta đến đây, đệ cũng thấy qua mấy tên Thi Tông…

Lý Xuân Hồng nghe vậy thì bất ngờ.

- Đệ định…

Hắn liền lắc đầu.

- Lúc nãy, đệ cùng Đan Hiểu có bàn bạc qua, dù sao thì bọn hắn vẫn còn ở đây.

- Còn cách tỷ thí hội của Thần Kiếm Tông, Vạn Đao Tông gần hai tháng, ta cũng không vội.

Lý Quý dừng lại trong chốc lát, sau đó nhìn Lý Xuân Hồng.

- Tỷ cũng đừng quá lo lắng, trước mắt cứ án binh bất động cái đã.

- Chính vì vậy Đan Hiểu cùng Tuyết Nhi mới ra ngoài vui chơi thăm thú, nhân tiện thu thập thêm tình hình nơi đây đấy.

- Ta nghĩ hai nàng cũng vì lo lắng cho tỷ, nên cũng không có kéo tỷ theo a.

Lý Xuân Hồng khuôn mặt có chút phức tạp, suy nghĩ gì đó, chợt nói.

- Không nghĩ đệ có thể hạ sát lão giả Thi Tông kia a.

- Trong lúc đệ đang…

…thì ta chỉ biết ngồi bên trong thuyền lo lắng chờ đợi.

- Ta không thích cảm giác đó chút nào.

Thấy bộ dạng ảm đạm kia, Lý Quý cũng biết tỷ tỷ hắn hẳn là đang áy náy vì không giúp gì được trong lúc đó.

Hắn chỉ bật cười, vuốt tóc Lý Xuân Hồng.

- Tỷ nhầm rồi, đệ chẳng làm gì, mà là nhờ Đan Hiểu cùng Tuyết Nhi a.

Lý Xuân Hồng một năm qua bên cạnh Tuyết Nhi, được nàng ta chỉ bảo, cũng không còn ngây thơ không biết gì, khuôn mặt khó hiểu.

- Nhưng lão là tu sĩ Địa Ma đấy. Theo tỷ biết tu sĩ Địa Ma cũng không dễ giết như vậy a.

Lý Quý gật đầu.

- Đúng vậy. Nếu là một tu sĩ Địa Ma lạ lẫm khác, thì cũng chưa biết lúc đó kết cục như thế nào.

- Đầu tiên, cũng phải nói nhờ pháp môn Hợp Hoan Tông quỷ dị khó đề phòng.

- Nhưng chủ yếu khi đã hiểu về đối phương, tỷ như môn phái, sở thích, tính cách…. thì công kích thần thức lại vô cùng hiệu quả.

- Lão giả kia, không cần ta nói các nàng cũng biết là người của Thi Tông. Mặc khác Đan Hiểu lại cao hơn một tiểu cảnh giới, lại càng dễ đắc thủ hơn nữa.

Nghe vậy, Lý Xuân Hồng gật gù, khuôn mặt cũng giãn ra.

.

.

.

Không lâu sau.

Tiếng ghế gỗ ma sát vẫn phát ra đều đặn.

"Cót két...cót két"

Lý Xuân Hồng vẫn đang nhẹ nhàng nhịp xuống.

Bỗng không biết nàng ta nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt loé lên.

- Này…đệ thấy ta như thế nào ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv