Nghe vậy, Tuyết Nhi mở lớn mắt.
- Bình thường ta không để ý, nhưng tỷ nói ta mới nhớ, Tà Đế trước đây cũng khiến cho ngay cả con gái ruột cũng….
- Chuyện tình thân phụ nhi nữ này chấn động cả Mang Hoang giới khi đó. Mấy chục năm qua muội không sao lý giải được, Tà Đế có thể chiếm được thân xác nàng ta nhưng tình cảm....
....thì không khỏi…quá vô lý đi.
Đan Hiểu gật đầu mấy cái, liếc sang Tuyết Nhi.
- Nữ tử phàm nhân đa phần khi bị nam nhân lấy đi lần đầu hoặc chiếm được thân xác thì sẽ vô hình tuân phục nam nhân đó…nhưng…
….Muội nghĩ thử xem, nữ đệ tử Hợp Hoan Tông thì ngược lại, xem thường thân xác, hoang dục vô độ.
Vậy thì….
….thứ gì có thể khiến nữ đệ tử Hợp Hoan Tông trung thành với tông chủ vô điều kiện ?
Tuyết Nhi ánh mắt mở lớn.
- Chính là…chính là…
Đan Hiểu nhìn nàng gật đầu.
- Chính là tình cảm. Mà đúng hơn là tư tình nam nữ.
Không biết nghĩ gì, khuôn mặt Đan Hiểu đăm chiêu.
- Nữ đệ tử Hợp Hoan Tông vốn thiếu thốn tình cảm, cả đời cô độc, mà Hợp Hoan Đại Pháp thì lại có gì đó vô hình khiến nữ tử…
- Nếu đúng như ta nghĩ thì…lão tổ sáng tạo ra Hợp Hoan Đại Pháp này ….cũng thật là tà môn…
Tuyết Nhi khuôn mặt có buồn bã.
- Chẳng trách…từ khi ở bên cạnh hắn, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt.
Đan Hiểu thấy sắc mặt Tuyết Nhi thì chợt hỏi.
- Muội thất vọng ?
- Dù sao tỷ cũng chỉ là suy đoán, không có căn cứ rõ ràng lắm.
Nghe vậy, Tuyết Nhi như nghĩ gì đó, nhìn lên Đan Hiểu mỉm cười.
- Không…ta không thất vọng. Cho dù là cảm xúc đến từ tự nhiên hay là do Hợp Hoan Đại Pháp của Lý Quý đi chăng nữa, ta cũng không hối hận.
- Tỷ biết không…ngược lại…dường như…ta lại thích cảm giác này.
- Tu chân vô tình, tu luyện nhàm chán.
- Cho dù sống cả ngàn năm đi nữa, nhưng…lãnh khốc vô tình, thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì.
- Với muội, cảm giác nhớ nhung, cảm giác yêu thương một ai đó thật là….
Nói đến đây, Tuyết Nhi cũng không biết dùng từ ngữ gì nữa, chỉ thấy khuôn mặt mỉm cười đầy vui vẻ.
Đan Hiểu nghe vậy, không biết nghĩ gì, sắc mặt có chút buồn bã.
Tuyết Nhi thấy Đan Hiểu khuôn mặt suy tư như vậy, liền vòng tay qua ôm eo nàng ta. Nói khẽ.
- Nếu ở bên cạnh hắn sẽ làm tỷ nảy sinh những cảm xúc đó, thì tỷ…
….hãy cứ yêu đi…đừng cố gắng gượng ép cảm xúc.
- Tỷ, ta thấy cảm giác đó...
.
.
....không tệ chút nào.
.
.
Nói đến đây, giọng Tuyết Nhi có chút ngập ngừng.
- Muội…sẽ chia sẻ hắn với tỷ…
Tình cảm vốn là thứ khiến người ta ích kỉ, không thể chia sẻ.
Nhưng Đan Hiểu thấy Tuyết Nhi rộng lượng như vậy lại chợt thất thần, chẳng biết nghĩ gì.
.
.
.
Không lâu sau, Đan Hiểu chợt nói.
- Lúc trước thì tỷ nghi ngờ, nhưng bây giờ thì tỷ chắc chắn…chúng ta đều nằm trong sắp xếp của Liên Hương trưởng lão cả.
Tuyết Nhi đang dựa đầu vào Đan Hiểu có chút khó hiểu.
- Sao tỷ nói như vậy ?
Đan Hiểu nhìn về các lồng đèn giấy trôi trên sông, ánh mắt đăm chiêu.
- Vì bà ta biết chúng ta là thân tỷ muội.
- Vậy thì liên quan gì ? Tuyết Nhi vẫn thắc mắc.
Đan Hiểu vẫn kiên nhẫn giải thích.
- Bà ta muốn chúng ta phò tá Lý Quý, hẳn là sau này sẽ giống như 3 vị trưởng lão đã phò tá Sát Sanh tăng trước đây.
- Nhưng muội có biết trong tông luôn có một người luôn tranh giành sủng hạnh, chống đối với Liên Hương trưởng lão không ?
Tuyết Nhi không chút suy nghĩ nói.
- Nhị trưởng lão ?
Nghe vậy Đan Hiểu không có gì bất ngờ, chỉ gật đầu.
- Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân mà không ít các kế hoạch của Liên Hương trưởng lão bị Nhị Trưởng Lão phủ quyết.
Khuôn mặt Đan Hiểu tiếc nuối.
- Liên Hương trưởng lão luôn có những mưu kế cực kì độc.
- Nếu như không có Nhị Trưởng Lão phủ quyết, thế lực của Hợp Hoan Tông trước đây hẳn…còn rộng lớn hơn nhiều.
Bỗng Đan Hiểu dừng lại, nhìn sang Tuyết Nhi nhướng mày.
- Nhưng nếu đại trưởng lão và nhị trưởng lão lúc đó là....ta và muội thì sao ?
Tuyết Nhi nhu miệng, ôm chặt lấy Đan Hiểu hơn.
- Tỷ nói thừa, tất nhiên ta sẽ không bao giờ gây khó dễ cho tỷ rồi.
Vừa nói xong, Tuyết Nhi chợt đứng thẳng dậy, trợn mắt nhìn Đan Hiểu chăm chăm.
Thấy bộ dạng của Tuyết Nhi, Đan Hiểu bật cười.
- Lúc này muội đã biết tâm cơ của Đại Trưởng Lão sâu như thế nào chưa ?
- Ta đoán chừng, bà ta cũng sẽ thay máu toàn bộ cao tầng quản lý của Hợp Hoan Tông.
- Khi Lý Quý ngồi vào vị trí tông chủ, Liên Hương trưởng lão sẽ tìm mọi cách để ta vào muội thay thế vào vị trí trưởng lão.
- Bà ta cùng hai vị trưởng lão kia sẽ lui về sau màn, không còn lo lắng đến thế sự nữa, một lòng tấn cấp. Giống như thái thượng trưởng lão của các môn phái tam cấp tu chân giới vậy.
Tuyết Nhi nghe vậy bật cười.
- Muội…làm trưởng lão ? Không có đâu…xú bà bà kia có điên mới làm vậy.
Đan Hiểu nghe vậy, nhìn mặt nước lung linh dưới sông, khuôn mặt thâm ý.
- Muội để rồi xem.
.
.
.
.
.
Như nghĩ gì đó, Đan Hiểu quay lưng cất bước.
- Cũng đã trễ rồi, tối nay thu thập cũng không tệ, cũng nên trở về thôi.
Vừa quay lưng đã thấy Tuyết Nhi nắm tay kéo lại. Khiến nàng ta khó hiểu.
- Sao vậy ?
Chỉ nghe Tuyết Nhi nhìn xa xăm, nói khẽ.
- Từ lúc đến Thần Kiếm Tông, muội lúc nào cũng khư khư bên cạnh Lý Xuân Hồng, muội ích kỷ, muội sợ…
- Nếu như tỷ suy đoán…không chừng nàng ta cũng…
Đan Hiểu tiếp lời.
- Yêu hắn ?
Thấy Tuyết Nhi thở dài gật đầu, Đan Hiểu bật cười.
- Không phải không chừng…mà là chắc chắn.
- Muội có thấy ánh mắt nàng ta ban nãy, lúc hai ta đi mà để nàng ta ở lại không ?
Tuyết Nhi bật cười, gật gật đầu.
- Trước thì ta có chút ganh tỵ với Lý Xuân Hồng, nên lúc nào cũng khư khư bên cạnh, không để nàng ta có không gian riêng với Lý Quý.
- Nhưng bây giờ nghe tỷ giải thích, thật sự…nàng ta cũng rất đáng thương.
- Muội thấy…muội thật ích kỷ…
Đan Hiểu nghe vậy, tiến tới hôn lên trán Tuyết Nhi.
- Nha đầu ngốc…
- Nếu muội đã nói vậy…thì…
...khoan về….
- Hay là chúng ta….kiếm gì chơi đi, được không ?
Nghe đến chơi, Tuyết Nhi ánh mắt đang buồn cũng loé lên.
Sắc mặt thay đổi nhanh như chớp, vỗ vỗ tay.
- Được….được a.
.
.
.
.
.
Con thuyền nhỏ chầm chậm rẽ nước trôi trên sông.
Chỉ còn nghe tiếng cười nói của Đan Hiểu, Lý Xuân Hồng vang vọng.
Vô số đèn giấy trôi nổi trên sông, cùng với ánh trăng phảng chiếu trên nước, làm cho cảnh thêm sinh tình.
Không biết qua bao lâu.
.
.
.
.
Con thuyền vừa đậu vào trấn.
Bất chợt liền nghe đủ thứ tiếng la hét cả xa lẫn gần.
Khuôn mặt Tuyết Nhi lẫn Đan Hiểu chợt đanh lại, đầy đề phòng.
- Cẩn thận một chút, có gì đó không bình thường.
Tuyết Nhi nghe vậy đầu gật gật, vừa đi được mấy bước, nàng ta chợt khựng lại.
Khuôn mặt khó hiểu, chợt lẩm bẩm.
- Sao mùi hương này…lại có chút quen thuộc nhỉ….
Đan Hiểu thì chỉ đề phòng nhìn về phía trước, bất chợt trợn tròn mắt.
Vô số nhân ảnh trên phố, cơ thể loã lồ đang giao hoan với nhau, khuôn mặt ai nấy đều đỏ phừng, hệt như phát điên vậy. Vô thức Đan Hiểu lắp bắp.
- Chuyện…chuyện gì thế này…ở giữa trấn đông đúc mà cũng dám…
- Điên…điên cả rồi…
Còn Tuyết Nhi nuốt nước miếng mấy cái, trố mắt.
- Rốt…rốt cuộc ta là người của Hợp Hoan Tông…hay bọn hắn vậy…
Bỗng như nhớ ra gì đó, Tuyết Nhi chợt cả kinh, hét lên.
- Tỷ…mau bế khí.
Đan Hiểu vừa nghe vậy liền đỉnh chỉ hô hấp, bất chợt Tuyết Nhi kéo tay nàng ta chạy một mạch.
Vừa chạy, Đan Hiểu vừa tò mò.
- Muội…sao…vậy ?
- Mau trở về. Dường như mọi người trong trấn bị như vậy là do Mộng Xuân Tình a.
Nghe vậy, sắc mặc Đan Hiểu kì quái.
- Mộng Xuân Tình ?
Tuyết Nhi gấp gáp, cũng không có quay lại.
- Thứ này là muội điều chế ra, biểu hiện kia, mùi hương kia…không thể sai được.
Đan Hiểu nghe vậy chỉ hỏi.
- Sao lại gấp gáp về như vậy ?
- Mộng Xuân Tình này chỉ có muội và…
.
.
.
.
…Lý Xuân Hồng tỷ tỷ có.
.
.
.
.
Nghe vậy, Đan Hiểu trợn tròn, cũng biết tại sao Tuyết Nhi lại lo lắng như vậy.
.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Hai nàng đã trở lại gian nhà. Đứng trước cửa, chỉ nghe tiếng rên la liên hồi của Lý Xuân Hồng.
Tuyết Nhi nuốt nước miếng mấy cái, sau đó nhìn sang Đan Hiểu tặc lưỡi.
Đan Hiểu sắc mặt cũng vô cùng đặc sắc. Nhanh chóng tông cửa xông vào.
Vừa vào trong, cả hai đều trợn mắt, đứng như trời trồng, miệng lắp bắp.
- Cũng…cũng điên rồi.
Lý Xuân Hồng tóc tai rũ rượi, cả người như vô lực, đang chổng mông lên. Sắc mặt lúc thì đau đớn, lúc thì mê man.
Còn ở phía sau, Lý Quý hệt như mất đi lý trí, mắt long sòng sọc. Thậm chỉ cả hai nàng xông cửa vào, hắn cũng chẳng để ý.
Trong phòng chỉ nghe tiếng rên la vô lực của Lý Xuân Hồng.
.
.
.
“Á…Á….ư…..”
.
.
.
Đan Hiểu thấy tràng cảnh bạo lực kia nhíu mày nói khẽ.
- Đan dược của muội…lần này…
….hơi quá rồi a.
Tuyết Nhi thấy dưới sàn lọ sứ bể rơi vỡ khắp nơi, khuôn mặt nhăn nhó ,đang định đến chất vấn một phen thì đã bị Đan Hiểu kéo tay lại.
- Hai tỷ đệ hắn đã không còn tỉnh táo nữa rồi…
Lúc này, Tuyết Nhi mới có ngẫm nghĩ, thở dài, gật gật đầu, cũng không có nhăn nhó nữa.
Chợt nàng ta khuôn mặt đăm chiêu bỗng méo mó.
- Tỷ…tỷ….có phải…hắn đang bạo cúc hoa của….
Nghe hắn nói vậy, Đan Hiểu lúc này mới để ý.
Một tay của Lý Quý còn vòng tới trước.
Đang tham lam moi móc âm hộ lông lá phía trước của Lý Xuân Hồng. Nhưng ở sau lưng, hạ thân hắn vẫn hung hăng nhấp tới.
Không cần suy nghĩ cũng biết, hạ thân hắn là đang....nhấp vào chỗ nào.
Đan Hiểu liền rùng mình, tặc lưỡi.
- Lý Quý…hắn…hắn cũng thật là…
- Mà này…Mộng Xuân Tình có thuốc giải không vậy ?
Nghe nàng ta hỏi vậy, Đan Hiểu gật gật đầu.
- Có…nhưng mà tình hình cả trấn đã loạn một đám rồi, thuốc giải bây giờ chắc cũng chẳng có ích gì.
Nghe vậy, Đan Hiểu bật cười.
- Thì biết là vậy, nhưng ta là đang nói đến tỷ đệ hắn kìa ?
Tuyết Nhi vẫn đang chăm chú nhìn tràng cảnh phía trước, nghe vậy chỉ nói.
- Lý Xuân Hồng tỷ ấy cũng biết công dụng của đan dược này, nhưng vẫn lấy ra.
- Đoán chừng hẳn là….muốn điên cuồng với Lý Quý một phen.
- Nếu bây giờ tỉnh táo đột ngột hẳn cũng có chút…
Khuôn mặt Đan Hiểu nhìn Tuyết Nhi đầy thâm ý.
- Muội không thấy khó chịu ?
Tuyết Nhi nghe vậy, nhướng mắt nhìn Đan Hiểu.
- Tỷ…không thấy khó chịu ?
Dứt lời, cả hai nàng nhìn nhau cười một hồi.
.
.
.
Qua mười mấy hô hấp, bỗng Tuyết Nhi nhìn tràng cảnh Lý Quý cùng Lý Xuân Hồng phía trước, có chút bần thần.
- Muội yêu hắn, nhưng muội cũng biết…
- Thật đau lòng…hắn…chẳng thể nào là của riêng muội được.
Đan Hiểu nghe vậy ánh mắt chợt loé, mỉm cười.
- Muội muội của ta lại hối hận ?
Chỉ thấy Tuyết Nhi khẽ lắc đầu.
- Không phải hối hận, mà là muội…cam chịu.
- Có trách, chỉ trách muội là nữ tử Hợp Hoan Tông…chỉ trách số phận của muội…
Nghe vậy, Đan Hiểu cũng gật đầu.
- Ta cũng vậy, dù sao bước vào con đường này…chẳng thể quay đầu.
- Ngay khoảnh khắc bước chân Hợp Hoan Tông thì huyết linh lực đã chiếm giữ đan điền.
- Một ngày làm người của Hợp Hoan Tông thì cả đời là người của Hợp Hoan Tông a.
Thấy Đan Hiểu cũng bần thần, chợt Tuyết Nhi bước về phía Lý Quý quay đầu mỉm cười.
- Tỷ…ta… không bế khí nữa…
- Tỷ muốn tham gia cùng không ?
Đan Hiểu nghe vậy ánh mắt trợn tròn, chợt khuôn mặt từ từ giãn ra, mỉm cười yêu mị.
.
.
.
- Tất…
….nhiên…rồi…
.
.
.
.
“Chẳng lẽ muội bắt ta đứng một bên xem náo nhiệt à ?”
“Cả cái trấn này phát điên cả rồi…ta cũng chẳng còn chỗ nào để tá túc”
“Xí…tỷ nói hệt như tỷ không thích ấy”
“Ta thích…ta thích được chưa…nha đầu ngươi thật bắt bẻ ta a, ta cũng đã hết bế khí rồi, được chưa ? ”
“Tỷ xem cái này là gì ?”
“Cái…này là…không được đâu à. Muội sợ nơi đây không đủ loạn à ?”
“Đằng nào cũng loạn rồi, tối nay tỷ muội chúng ta vui vẻ một phen”
“Không được…đừng…muội cũng thật là điên a. Chỉ cái gì gì Mộng Xuân Tình này đã như vậy rồi…thêm thứ kia nữa…”
“Này…sao sắc mặt muội lại kì lạ vậy ?”
“Chắc là Mộng Xuân Tình này bắt đầu có tác dụng...này...khuôn mặt tỷ cũng bắt đầu vậy rồi”