Thậm chí Du Phụng có thể nói vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ xét riêng về ngoại hình, khi đứng cạnh nữ tử này, có phần bị lấn át không ít.
- Tiểu nữ ra mắt trang chủ !
Du Phụng cư xử vô cùng khôn khéo, ánh mắt nhu hoà.
- Không cần khách khí, không cần khách khí. Bằng hữu của của Tống công tử cũng coi như bằng hữu của ta a !
Nữ tử kia nghe vậy ánh mắt có chút ngại ngùng.
- Tiểu nữ không dám !
Chỉ thấy Du Phụng cười khúc khích.
- Dạ Tư cô nương quả thật là người đẹp hệt như tên, ta là nữ nhân mà còn phải si mê đấy !
Đối diện, nữ tử kia hai má chợt ửng hồng, Tống Thanh Thư thấy vậy bất giác cũng bật cười. Chợt nhìn sang bên cạnh Du Phụng mở lời.
- Vị này là ?
Lý Quý đang thất thần liền giật thót, Du Phụng mỉm cười nhìn sang mở lời.
- Đây là Tiểu Kê, là luyện khí sư của Vạn Nhẫn Trang ta.
Tống Thanh Thư vừa nghe đến đây liền trố mắt.
- Chính là vị đại sư chế tác ra trữ giới chỉ 2 trượng nổi danh gần xa đây sao ?
Chỉ thấy Tống Thanh Thư chắp tay, bộ dạng khiêm tốn vô cùng khí độ.
- Tại hạ nghe danh đại sư đã lâu, nay mới có dịp diện kiến. Thật hân hạnh… hân hạnh !
Hắn cũng vô cùng hiểu chuyện, người kính ta một thước, ta nhường người một trượng. Vội chắp tay khẽ cúi đầu.
- Không dám không dám ! Ta chỉ là một hạ nhân may mắn được trang chủ chiếu cố mà thôi ! So với Tống công tử không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới !
.
.
.
.
.
Nhìn bóng lưng của của Tống Thanh Thư cùng Hạ Dạ Tư khuất xa. Du Phụng chợt bật cười.
- Tiểu Kê không ngờ cũng có lúc bị hút hồn !
Lý Quý ánh mắt có tiếu ý trêu chọc.
- Quan quan Thư Cưu, tại hà chi châu. Lần này phu nhân...
....gặp đối thủ thật sự rồi !
(*Quan quan thư cưu, tại hà chi châu: Quan quan kìa tiếng thư cưu, bên cồn hót hoạ cùng nhau vang dầy. Câu này để nói xứng đôi vừa lứa.
Quan quan là tiếng chim trống chim mái ứng hoạ nhau, Thư Cưu là một loài chim nước, cả đời sống chung có đôi nhất định không hề lả lơi với những con khác, chưa có ai từng thấy Thư Cưu sống dư cặp hoặc sống lẻ vì tập tính của nó là thế. )
.
.
Thần sắc Du Phụng có chút đăm chiêu.
- Nữ tử này có gì đó…. không bình thường !
Lý Quý ánh mắt chợt loé.
- Phu nhân cũng cảm thấy ?
Chỉ nghe Du Phụng nói khẽ.
- Chỉ thấy nữ tử này tu vi là Địa Tiên, nhưng linh khí xung quanh không hề hấp thu vào người. Còn ngươi… ?
Khuôn mặt Lý Quý không cảm xúc.
- Nếu nói là trực giác thì có chút phiến diện. Chỉ là ta có cảm giác… rất khó diễn tả.
Chợt Du Phụng kề sát vào tai Lý Quý, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
- Có lẽ khi vào cổ mộ nên để Tiểu Kê...
....kiểm tra nàng ta một chút nhỉ ?
Lý Quý nghe vậy trợn tròn bật cười, không lâu sau liền đứng thẳng lưng, ánh mắt đầy chính khí chắp tay.
- Việc này mặc dù hiểm nguy trùng trùng, nhưng trang chủ yên tâm. Ta tuyệt đối quyết không từ nan !
Khuôn mặt Du Phụng bật cười khanh khách. Bất chợt Lý Quý nhướng mày, cảm thấy có ai đó như đang nhìn mình thì liền thầm đảo mắt.
- Tiểu Kê yên tâm, bên trong cổ mộ, còn nhiều thời gian để chăm sóc cố nhân. Hơn nữa Giản gia chọn phía Đông vô cùng phù hợp, nơi này là một vùng rừng hoang vắng, lại càng không vướng tay vướng chân.
Hắn đảo mắt sang chỉ thấy Du Phụng khuôn mặt mỉm cười hiền lành, nhưng lời nói lại không đối ứng chút nào với vẻ ngoài. Lý Quý chỉ gật đầu tủm tỉm cũng không có nói gì nữa.
Đang miên man thì đã nghe tiếng nam tử vang vọng khắp cả trang viên.
.
“Chư vị ! Thời gian mở ra huyệt mộ đã đến, mời chư vị tập trung đến thạch sơn phía Bắc !”
.
Giọng nam tử này khàn khàn vang vọng đến từng ngóc ngách của Tống gia, Lý Quý chỉ cảm thấy hệt như có người nói bên tai thì chợt giật mình.
- Chính là Tống Lượng. Được rồi đi thôi !
Du Phụng liền nhắc nhở sau đó sải bước. Lý Quý chỉ gật gật đầu theo sau.
.
.
.
Bên trong Tống gia, vô số người đủ mọi y phục, đa phần có đôi có cặp đều đi về về các Thạch Sơn ẩn hiện trong sương mù.
Lý Quý lúc tiến đến thạch sơn mới thấy các thạch sơn này cũng chẳng phải là vị trí ngẫu nhiên, mà sắp xếp xen kẽ theo một quy luật nhất định, tạo ra một khoảng sân rộng hơn 80 trượng hình tròn ở giữa, trung tâm khoảng sân có một miệng giếng đá cổ kính rêu phong phủ đầy rộng hơn 4 trượng.
Vừa bước vào khoảng sân rêu phong cũ kĩ này, cảnh vật hiện ra vô cùng rõ rệt. Lý Quý đảo mắt chỉ thấy khoảng sân này như có một trận pháp vô hình tạo ra một màn chắn, khiến sương mù xung quanh không thể tiến nhập vào bên trong được.
Bên trong khoảng sân này có hơn 80 nhân ảnh đứng xung quanh miệng giếng, vô hình chung chia thành ba nhóm lớn. Phân biệt chính tà và trung lập.
Cũng không ít tu sĩ lần đầu đến đây nên cũng có vẻ mặt ngơ ngác hết nhìn trái rồi lại nhìn phải như Lý Quý.
"Ù...ù..."
Bất ngờ từ có một nam tử trung niên bạch y từ bên ngoài làn sương tiến vào, sau lưng còn có hai nhân ảnh già nua khác.
Vừa thấy nhân ảnh này, bên trong không ít người hít vào lãnh khí, vô thức đầu có chút khẽ cúi xuống, một số thì chắp tay vô cùng cung kính.
Bởi đây chính là gia chủ Tống gia, cũng là một trong những nhân vật đứng đầu Thất Thải giới, đồng thời cũng là người quyền lực nhất trên dải lụa xám này.
…. Tiên Quân Trung kỳ Tống Lượng !
Lý Quý ánh mắt âm thầm quan sát, chỉ thấy đây là một trung niên nhân trạc 60, mái tóc lún phún bạc. Bộ dạng cao lớn, sống lưng thẳng tắp. Mũi cao hệt như mũi hùng ưng quặp xuống, lông mày rậm xếch lên kết hợp với đôi mắt sâu hắm vô cùng uy nghiêm.
Hắn liếc nhìn hai nhân ảnh già nua đang chống quải trượng ở sau, chợt khuôn mặt hiện lên dị sắc hít một ngụm lãnh khí.
“ Tiên Quân… Cả ba đều là Tiên Quân ? ”
“Chẳng trách tại sao Tống gia là thế lực hùng bá ở dải lụa xám này….”
.
.
.
- Ra mắt chư vị đạo hữu, chư vị chính là đại diện cho tất cả các phương thế lực chính ở Thất Thải giới, hôm nay nể mặt đến đây, Tống mỗ rất lấy làm vinh hạnh !
“Không dám ! không dám !”
“Người vinh hạnh phải là chúng ta mới đúng a…”
Không ít thế lực vội chắp tay khách khí. Tống Lượng cư xử khôn khéo, chắp tay đáp lễ một vòng, không tỏ vẻ bề trên cũng như không tự hạ thân phận mình.
- Lần này là lần thứ ba mươi mốt Tống gia mở ra lối vào mộ huyệt, nhưng cũng có rất nhiều đạo hữu lần đầu tiên tham gia. Như mọi lần, Tống mỗ sẽ giải thích lại một chút.
- Đầu tiên nơi này không giới hạn tu vi, chỉ cần một nam một nữ thì đều có tư cách thông quan.
- Bên trong là một không gian động thiên, chưa có ai đi được đến tận cùng, vì vậy cũng không rõ rốt cuộc rộng bao nhiêu. Nhưng có thể tóm lược, nơi đây bao gồm Cấm Không Sâm Lâm và Tứ Thập Bát Động.
- Cấm Không Sâm Lâm là khu rừng có vô số kì trân dị thảo. Các vị nghe qua tên hẳn cũng biết, nơi này không thể phi hành, chỉ có thể dùng cước bộ. Bên trong Cấm Không Sâm Lâm này cũng là nơi sinh sống của không ít yêu thú hơn cả ngàn năm qua. Chư vị cẩn thận một chút, nên tránh khu vực trung tâm mà đi đường vòng, bởi đây là nơi có các đầu yêu thú Thiên Cảnh cùng Quân Cảnh cư ngụ.
Nghe đến đây, những người đã biết trước thì không nói, những người mới nghe qua lần đầu như Lý Quý thì lại vô cùng chấn động. Nhưng Tống Lượng cũng không có dừng lại.
- Vượt qua Cấm Không Sâm Lâm chính là Tứ Thập Bát Động, đây là một hệ thống động phủ chằng chịt, có tất cả 48 lối vào. Có lối vào thông với nhau, cũng có lối vào dẫn đến đường cụt, bên trong bố trí vô số bẫy rập. Đây cũng là nơi mà từ xưa đến nay chưa ai vượt qua được, càng vào sâu bên trong, áp chế cảnh giới càng lớn.
Thấy đám người ai nấy gật gù, Tống Lượng chợt thở dài cầm lên một vật huyết sắc.
- Mỗi người tiến vào đều sẽ nhận được một ngọc giản này, nếu gặp nguy hiểm, hãy bóp nát để được truyền tống ra ngoài.
Ông ta dứt lời nhìn đến phía trước gật đầu. Nhất thời có một hạ nhân phân phát ngọc giản này đến tay từng người.
Lý Quý cầm ngọc giản trên tay chỉ thấy nhẹ tên, ngoài có màu đỏ rực ra, chỉ thấy bên trên có một đồ đằng kì lạ, cũng không còn gì khác.
Sau khi thấy mỗi người ai cũng cầm đến ngọc giản này, Tống Lượng sắc mặt chợt đanh lại.
- Ngọc giản truyền tống bảo mệnh đã đến tay, vì vậy…. sống chết của chư vị. Kể từ lúc này…
.
…..không còn liên can đến Tống gia nữa.
.
Ông ta vừa dứt lời, nhất thời 3 phương thế lực đều nhìn nhau, vô thức dâng lên cảnh giác.
- Qua 21 ngày, tất cả đều bị cưỡng bức rời trở lại ra bên ngoài đúng ngay vị trí này.
- Có còn ai có thắc mắc gì nữa không ?
Ánh mắt đảo một vòng, không thấy ai lên tiếng, Tống Lượng liền bật cười.
- Được rồi, nếu không còn ai thắc mắc nữa thì…
.
…bắt đầu được rồi !
.
Dứt lời, Tống Lượng cùng 2 nhân ảnh già nua ở phía sau tiến về miệng giếng, phân biệt đứng thành 3 góc.
Chỉ thấy cả ba đều nhắm nghiền mắt điều tức, bộ dạng vô cùng tập trung. Qua mấy cái hô hấp, cả ba miệng khẽ động, cắn đầu ngón tay, sau đó niệm liên tiếp các thủ ấn phức tạp giống hệt nhau.
Không khí xung quanh cả ba người kia dần dần chớp loè phát ra tiếng “tách tách”, để ý còn có những tia sáng loé lên.
Mọi người đứng gần đó thấy vậy đều lui ra sau mấy bước.
Bất ngờ cả ba nhân ảnh kia ánh mắt nhắm nghiền, đưa tay ra trước.
.
“Ù ù ù…. Ù ù ù…”
.
Miệng giếng cổ kính chợt hiện lên vô số đồ án quỷ dị, lập loè phát ra ánh sáng ngọc bích.
Không gian ở đó bắt đầu rung chấn hệt như động đất, tần suất càng lúc càng lớn. Một vài nhân ảnh nữ tử gần đó có chút sợ sệt nép vào đồng bạn, một số khác thì khuôn mặt bình thản, không chút lo lắng.
.
“Ầm ầm ầm… ầm ầm ầm “
.
Không chút báo trước, những tiếng động lớn phát ra liên hồi. Vô số thạch sơn cao hơn mấy chục trượng xung quanh chợt bắt đầu…
.
.
… di chuyển.