Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy các thạch sơn này tạo ra các vòng tròn đồng tâm đang xoay tròn xung quanh miệng giếng càng lúc càng nhanh. Các thạch sơn ở gần đó nhất đồng loạt xoay về bên phải. Các thạch sơn ở kế đó xoay về bên trái. Cứ như vậy theo thứ tự kéo dài ra bên ngoài.
Đất đá từ trên các ngọn thạch sơn rung chuyển rơi tung toé ở khắp nơi. Lý Quý ánh mắt đang chăm chú quan sát tràng cảnh kì lạ này thì.
.
“Đùng”
.
Miệng giếng ở trung tâm chợt có một cột nước khổng lồ bắn thẳng lên trời. Chỉ thấy các gợn nước toàn bộ đều chảy ngược lên phía trên cao tít tắp không thấy điểm cuối.
Đúng lúc này, Tống Lượng ánh mắt đanh lại. Miệng hô lớn.
.
- Khai !
.
Ở giữa cột nước chợt hiện ra một vòng xoáy đen nghịt cuồng bạo.
- Mau vào !
Thấy Tống Lượng quát lớn, tất cả mọi người đều định thần không chút suy nghĩ theo thứ tự từng đôi tiến vào bên trong.
Mắt thấy bóng dáng của Tống Thanh Thư cùng Hà Dạ Tư phía trước mình biến mất sau vòng xoáy đen nghịt, khuôn mặt Lý Quý chợt hiện lên dị sắc, vô thức liếc sang bên cạnh.
Chỉ thấy đám người của Giản gia cùng Lư gia tuy không đứng gần nhau nhưng đều đang nhất tề nhìn về Lý Quý trừng mắt thâm ý.
- Đi thôi !
Nghe tiếng Du Phụng giục, Lý Quý vội định thần, nhoẻn miệng cười quỷ dị. Không chút suy nghĩ cùng Du Phụng tiến vào bên trong.
Nhân ảnh cả hai nhất thời biến mất sau luồng xoáy.
.
.
.
.
.
.
.
Bên trong là một vùng trời mới, đất mới, cảnh sắc cũng khác hẳn.
Hệt như Tống Lượng nói qua, nơi này là một khu rừng già. Cây cối rậm rạp um tùm không hề có lối đi, ngoài những tán cây đủ mọi hình dạng, đủ mọi màu sắc bên dưới ra, còn lại là những cổ thụ tán lớn khổng lồ cao hơn 50 trượng.
“Lộp bộp….”
“Tí tách…”
"Rào rào..."
Chỉ nghe tiếng mưa rơi trên các tán lá phát ra đủ mọi tiếng động.
Cả cánh rừng đang ướt sũng càng làm tăng thêm vẻ u ám. Ánh mắt nhìn xuyên qua kẽ lá trên đầu, Lý Quý chỉ thấy bầu trời một màu xám xịt chẳng có gợn mây nào.
Lý Quý vội định thần, dồn linh lực ra bên ngoài tạo ra một bán cầu vô hình. Các hạt mưa rào rơi xuống chạm vào bán cầu đều trôi tuột xuống. Thấy cả người không còn ướt át nữa, hắn mới có chút thoải mái quay sang bên cạnh tò mò.
- Phu nhân, những người khác đâu ?
Bên phía Du Phụng, cũng không xuất hiện bán cầu kia, nhưng quỷ dị mưa rơi xuống cách người một thốn thì đều trôi xuống bên dưới. Cả y phục nàng ta vô cùng khô ráo, Lý Quý liền tặc lưỡi.
“Chỉ riêng việc điều khiển linh lực, ta và Du Phụng không cùng một cấp bậc a…”
Đang miên man đã nghe Du Phụng nói.
- Thời điểm bước vào khác nhau, vị trí Truyền Tống khác nhau. Chúng ta vào kế cận Tống Thanh Thư, hẳn là hắn cũng không cách xa nơi này.
Lý Quý ánh mắt chợt nhăn lại, âm thầm sử ra Hắc Nhãn đảo một vòng. Trước đây lúc còn ở Vô Không Am, khi chỉ Nhân Ma cảnh, hắn đã có thể nhìn xa hơn 250 trượng.
Hiện tại đã là Địa Ma Trung kỳ, Lý Quý có thể phóng tầm mắt cực hạn hơn 550 trượng. Dễ dàng thấy, hiện tại khoảng cách này đã gần tiệm cận với cực hạn của Liễu Thanh là Thiên Ma sơ kì trước đây.
Nhưng dù có vậy, sau khi sử ra Hắc Nhãn, ngoại trừ các động vật nhỏ ra. Lý Quý cũng chẳng còn thấy gì khác. Hắn đang thất vọng thì….
- Tống Thanh Thư đang ở bên trái, bọn hắn đã xuất phát rồi !
Lý Quý liền quay ra sau, trợn tròn nhìn Du Phụng nuốt nước miếng mấy cái. Chỉ thấy nàng ta đi đến, bàn tay còn nhéo má hắn một cái, nháy mắt.
- Tiểu tình lang còn chờ gì nữa ?
- Đi nào !
.
.
.
.
.
.
.
.
Về đêm trời càng lúc càng mưa nặng hạt, bên trong Cấm Không Sâm Lâm này, đêm đến cũng là lúc cánh rừng này như sống dậy, vô số yêu thú ra bên ngoài săn mồi.
“Hú…. Hú….”
“Cạp… cạp… cạp cạp….”
“Gào… gừ….”
Lúc này chỉ nghe vô số tiếng động yêu dị phát ra inh ỏi cả cánh rừng.
Bên trong một hang động nhỏ, ánh lửa lập loè hắt lên hai bóng người in lên vách động như nhảy múa.
.
“A….AAAAAAA”
.
"Cứu... cứu... ai đó... làm ơn cứu.... "
.
Tiếng hét thảm của một nữ nhân vang vọng cả cánh rừng, bất giác khiến ai nghe thấy cũng lạnh cả sống lưng.
Lý Quý hai tay hơ hơ lên đám lửa, ánh mắt nhìn ra màn đêm tối mịt bên ngoài, ánh mắt như thất thần.
- Chả trách Nhân Cảnh tiến vào đây, không có người bảo hộ, chắc chắn cầm chắc cái chết.
Du Phụng ngồi toạ thiền, nhắm nghiền mắt chợt mở hờ mỉm cười.
- Sâm Lâm này có chút khó qua, nhưng đến Tứ Thập Bát Động thì quả là lựa chọn không tệ.
Chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý như nghĩ gì đó, lấy ra một đống linh thảo để trước mặt, đám linh thảo này là những thứ dọc đường đi từ các điển tịch cũ mà hắn nhận biết, liền tiện tay hái tới. Cũng không thiếu linh thảo bên ngoài hiếm có khó tìm.
Có Du Phụng mở đường, suốt chuyến đi vô cùng suôn sẻ, cũng không gặp yêu thú nào.
Nhìn đống linh thảo đủ chủng loại trước mặt, Lý Quý có chút suy nghĩ.
- Phu nhân, ta có chút khó hiểu, nơi này không thiếu linh thảo lẫn yêu thú quý hiếm, nếu ta là Tống gia, có 3 Quân Cảnh trong tay, ta đã dọn sạch cái Cấm Không Sâm Lâm này rồi a !
Du Phụng ánh mắt như có tiếu ý.
- Tất nhiên không có ai mà không tham lam cả, Tống gia cũng vậy. Nhưng khác biệt một chút là người Tống gia biết suy xét cẩn trọng mà thôi.
- Có thể coi Cấm Không Sâm Lâm này giống như một kho tài nguyên khổng lồ, cụ thể là linh dược và yêu thú. Linh Dược và Yêu Thú sống phụ thuộc lẫn nhau.
- Đám yêu thú thấp giai thì không nói, Yêu Thú cao giai đã phần nào có linh trí, chỉ sinh sống ở nơi có kì trân dị thảo mà thôi. Đám yêu thú cao giai này bảo hộ các linh thảo này đến khi thuần thục mới sử dụng.
- Ngược lại, dù nơi này linh khí nồng đậm đi nữa, linh thảo quý hiếm chỉ có thể xuất hiện từ thi thể của các linh thú cao giai mà thôi.
Lý Quý ánh mắt khẽ động.
- Ý của phu nhân là…
Du Phụng khẽ gật đầu, cũng nhìn ra bên ngoài.
- Nếu tận thu, nhổ cỏ tận gốc, Tống gia chỉ có thể thu hoạch được duy nhất một lần, nhưng nếu giữ nguyên hiện trạng như thế này, Tống gia có thể trưng thu nhiều hơn vô số lần, qua không biết bao nhiêu thế hệ. Ngươi lúc chiều có thấy ngoại trừ Tống Thanh Thư ra, còn có 4 người Tống gia tiến vào không ?
Thấy Lý Quý gật gù. Du Phụng mới mỉm cười.
- Bọn hắn chính là đám Thiên cảnh tiến vào nơi này thu thập đấy.
Bỗng khuôn mặt Lý Quý nhăn lại, nhìn về Du Phụng.
- Khoan đã, việc này có chút mâu thuẫn, nếu để đám người chúng ta vào đây, chẳng phải Tống gia sẽ mất không ít thu hoạch sao ?
Du Phụng thần sắc chợt có chút kì lạ, bật cười.
- Tiểu Kê ơi là Tiểu Kê… tu chân giới này, cho dù có là con heo ngu ngốc đi nữa…. sống lâu cũng trở thành yêu trư a…. Tống gia đâu phải hạng thuần lương, Nhân Vô Hoạch Tài Bất Phú, Mã Vô Dạ Thảo Bất Phì !
(*Nhân Vô Hoạch Tài Bất Phú, Mã Vô Dạ Thảo Bất Phì: Câu này nghĩa là người không làm ăn bất chính thì không thể giàu, ngựa không lén ăn đêm thì không mập. Sự giàu có của người giàu là đến từ sự bóc lột, bất lương tạo nên )
- Ngươi đã quên từ khi bước vào đây, Tống Lượng đã nói….
....sống chết của chúng ta không liên quan đến Tống gia à ?
.
- Phu nhân nói vậy chẳng nhẽ ??
.
- Nhận được thiếp mời của Tống gia vào nơi này, thế lực đồng minh lẫn trung lập thì không nói, các thế lực đối nghịch, Tống gia cũng không ngại thủ tiêu.
- Cổ mộ này như một mồi câu hấp dẫn, các thế lực đối lập với Tống gia vô hình đều trở thành các con cá béo núc…. Bằng cổ mộ này, Tống gia đã dễ dàng trở thành cự đầu của dải lụa xám này đấy !
- Nguyên nhân thứ 2, tu sĩ chúng ta cũng là thức ăn….
…. đầy bổ dưỡng cho yêu thú !
- Nguyên nhân thứ 3, Tống gia còn dàn xếp để các thế lực đi đêm thanh toán nhau ở nơi này nữa.
Chợt Du Phụng nhìn sang Lý Quý nháy mắt thâm ý.
- Không biết chừng Tống Lượng ... đã nhận được lợi ích gì đấy từ Giản gia, Lư gia ấy chứ !
- Không biết chừng, ngọc giản huyết sắc trong tay chúng ta, khi gặp nguy hiểm…
.....không thể truyền tống ra bên ngoài ấy chứ !
- Hoặc cũng không biết chừng…. nhờ ngọc giản huyết sắc này, người Lư gia cùng Giản gia….
…..Định vị được chúng ta ấy chứ….
…. Tiểu Kê nhỉ ?
…..Ha ha ha ha….
Thấy Du Phụng bật cười thích thú, Lý Quý sống lưng chợt lạnh, ánh mắt như lâm vào trầm tư.
“Tống gia quả thật đáng sợ…. tại sao ta lại không nghĩ ra điều này nhỉ…..”
“Bởi vậy mới thấy, Tống gia tâm cơ thâm trầm, nhưng Du Phụng….
….cũng không kém cạnh chút nào !”
“Không thể phủ nhận, bên cạnh Du Phụng, mở mang đầu óc không ít ….”
Lý Quý nghĩ gì đó, ánh mắt tiếu ý như có như không.
- Phu nhân không sợ ?
Du Phụng nghe vậy liền bật cười khúc khích, dưới ánh lửa, khuôn mặt nàng ta như ửng hồng.
- Tiểu tình nhân à. Xưa đến nay… chỉ có người khác sợ ta thôi a ! Hi hi hi.
Không quan tâm đến lời bông đùa của nàng ta, Lý Quý khuôn mặt có chút nghiêm túc.
- Quả thật… ta phải thú nhận. Người mà ta không muốn làm kẻ thù nhất ở Thất Thải giới này….
.
.
….chính là phu nhân a…
.
Nghe hắn nói vậy, khuôn mặt Du Phụng thoáng hiện qua bất ngờ, không lâu sau mới gật gù mỉm cười, tiến về phía Lý Quý.
Hắn ánh mắt chợt động, chỉ thấy Du Phụng tiến ra sau lưng, vươn tay khẽ ôm hắn. Thủ thỉ vào tai.
- Tiểu Kê không cần sợ hãi ta như vậy, bởi chuyện đó…
….. có lẽ….
.
.
….sẽ không bao giờ xảy ra !
Lý Quý cũng không quay lại, chỉ thấy chăm chú nhìn vào đốm lửa đang nhảy múa như thất thần.
- Vì sao ?
Chỉ thấy Du Phụng áp sát mặt vào hắn, cũng nhìn về đốm lửa phía trước, một tay chợt luồn vào hạ y hắn, bàn tay như độc xà len lỏi bên dưới. Chỉ nghe nàng ta nói như thủ thỉ.
- Bởi vì chúng ta…. đều cùng một loại người…
Hoặc cũng có thể nói….
… ta và Tiểu Kê…
….cùng nhìn về một hướng nhỉ ?
Ở đối diện nhìn xuyên qua đốm lửa, thật sự thấy ánh mắt của Du Phụng và Lý Quý đều mở lớn nhìn về một hướng.
Đốm lửa phập phừng từ nhãn cầu của cả hai ánh lên bùng cháy mãnh liệt.