Dục Tu Ký

Chương 169: Hà Dạ Tư



Thấy Lý Quý khuôn mặt cả kinh hoang mang, Giản Kim mới có chút hài lòng, chầm chậm nói.

- Tiến vào bên trong mộ huyệt, hai tên Lư gia này....

Hắn vừa nói xong, vừa chỉ vào hai nhân ảnh mang hắc y sau lưng, sau đó mới nói tiếp.

....Bọn hắn sẽ tìm cơ hội đón đầu truy sát ngươi cùng Du trang chủ. Nhớ kỹ không được chống cự, phải mang Du trang chủ chạy về phía Đông bìa rừng. Rõ chưa ?

Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt chợt động.

.

“Hai tên Lư gia này tu vi một tên Địa Ma tầng 7 một tên Địa Ma đại thành. Còn tên mang bạch y kia cùng Giản Kim này lần lượt là Địa Tiên tầng 8 cùng Thiên Tiên tầng 1…”

“Nếu như ta đoán không lầm thì….”

“Mấy tên này đang bày ra tràng cảnh… anh hùng cứu mỹ nhân, hòng thu phục Du Phụng ”

“Cũng thật là khéo, Lư gia này cũng kinh doanh trữ giới chỉ, cũng chính là đối thủ của Vạn Nhẫn Trang mấy trăm năm qua… Nhưng từ khi Vạn Nhẫn Trang tung ra trữ giới chỉ 2 trượng, Lư gia càng lúc càng đi xuống… ắt hẳn vì việc này mà Lư gia sinh lòng đố kị mới cùng Giản gia…”

.

Khuôn mặt Lý Quý thoáng qua tiếu ý.

.

“Con mẹ nó… chắc ta cười chết mất…”

“Nếu biết Du Phụng chân chính là Quân cảnh, lũ ngu ngốc này dù có mọc 4 cái nanh, 2 cái sừng cũng không dám bày ra trò mèo này a…”

.

.

Lý Quý đang miên man thì Giản Kim đã đặt lên bàn một viên đan màu nâu nhạt. Ánh mắt có chút nham hiểm.

- Ngươi…

....nuốt xuống !

.

.

- Đây là… đây là …?

Chẳng biết Lý Quý là sợ sệt thật sự hay giả vờ. Nhưng bộ dạng vô cùng chân thực.

- Độc đan này chỉ là để chắc chắn cẩu nô tài ngươi không lẻo mép. Khi nào mang Du Phụng đến, ta ắt sẽ đưa thuốc giải !

.

.

Nghe đến đây, Lý Quý dù trong bụng đang đầy tiếu ý đi nữa khuôn mặt cũng trầm xuống.

“Thật sự muốn dồn ta vào đường cùng đây mà. Kế hoạch vô cùng chu toàn… dường như đã có tính toán trước…”

“Mấy tên này cũng thật khá. Hiện tại Vạn Phiến đã chết, chỉ cần thu được Du Phụng, xem như đã bỏ túi được Vạn Nhẫn Trang …”

“Rốt cuộc đây là công hay tư ? Là kế hoạch của Giản gia hay chỉ đơn thuần của tên Giản Kim này ?”

“Con mẹ nó, không làm gì cũng trúng đao. Biết vậy lúc nãy chịu khổ một chút ngồi bên cạnh Du Phụng a…”

“Khoan đã…. nếu thực sự Giản gia cùng Lư gia đã đánh chủ ý đến Du Phụng, ta không rời đi bọn hắn vẫn sẽ có cách tiếp cận tách ta khỏi Du Phụng thôi a…”

“Còn độc đan này ? Chắc chắn không thể nuốt xuống. Trước mắt chẳng biết đây là độc đan gì, hơn nữa, ta có ngu mới tin hắn sẽ đưa thuốc giải. Thu được Du Phụng, giết ta bịt đầu mối chẳng phải tốt hơn là đưa ta thuốc giải gấp trăm lần ? ”

“Dùng Du Bộ Chấn Vạn Sĩ đào thoát ? Cũng có thể. Nhưng ta đã biết kế hoạch của bọn hắn, làm sao để yên cho ta được ?”

“Chưa biết hai nhà này còn hậu chước gì, nhưng chắc chắn Giản gia cùng Lư gia sẽ không để yên cho ta cùng Du Phụng vào bí cảnh, Du Phụng có cao giai đi nữa, bọn hắn vẫn ở trong tối, chưa biết có thế lực nào nhúng tay nữa không. Mãnh hổ nan địch quần hồ…”

(*Mãnh hỗ nan địch quần hồ: Hỗ dữ cũng không đánh lại bầy cáo…)

“Khốn kiếp… rốt cuộc phải làm sao a ! Bây giờ có Không Thư đi nữa cũng không thoát khỏi khốn cảnh này rồi…. ”

.

.

“Khoan… Không Thư… Không Thư….

.

.

Đúng rồi …. tại sao ta không nghĩ ra nhỉ… ”

.

.

Thấy Lý Quý khuôn mặt nhăn lại như do dự, Giản Kim liền động nộ quát lớn.

- Ngươi suy nghĩ cái gì ?

- Nuốt xuống hay không ?

Nhất thời Lý Quý giật mình, khuôn mặt có chút hoảng sợ.

- Được được, ta.... nuốt ta nuốt !

Vừa nói xong đã thấy hắn cầm lấy viên đan kia, cả người run rẩy cho vào miệng...



... nuốt xuống.

Sau khi chắc chắn Lý Quý đã phục dụng, đám người đang đứng xung quanh hắn khuôn mặt mới giãn ra, chỉ thấy Giản Kim cười một tràng.

- Tốt… tốt… nô tài phải biết nghe lời như vậy mới đúng.

Giản Kim mặt đầy tiếu ý, lấy trong trữ giới chỉ ra một lọ sứ đen tuyền.

- Thứ này, trong lúc bỏ chạy nhớ mở nắp ra.

.

- Thứ này là… ?

Chỉ thấy đối diện, Giản Kim phe phẩy chiếc quạt, ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn hắn.

- Ngươi đã nuốt độc đan, ta cũng không ngại nói. Đây chính là....

...Xuân Dược.

Mặc cho khuôn mặt Lý Quý kinh ngạc. Hai tên Lư gia phía sau đầy tiếu ý.

- Diệu kế diệu kế, để xem lần này ả tiện nhân kia làm sao thoát được. Kế hoạch lần này thành công, Giản công tử nhớ kỹ giao ước với chúng ta đấy a !

- Tất nhiên !

Chỉ thấy Giản Kim đầy tiếu ý trả lời. Phe phẩy chiếc quạt nhìn sang Lý Quý gằn giọng.

- Ngươi nếu muốn sống….

…. thì phải biết làm gì rồi chứ ?

Dứt lời, cũng không đợi Lý Quý trả lời, hắn ta liền đứng phắt dậy bỏ đi.

Đám người Lư gia ở sau nhìn hắn cười cợt sau đó cũng đi mất.

.

.

.

.

.

Không lâu sau, chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý đang sợ sệt bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt liếc xuống bên dưới.

Chỉ thấy tay trái đang cầm một lọ sứ đen tuyền, còn tay phải từ trong vạt áo xoè ra….

….chẳng biết từ lúc nào....

.....đã xuất hiện một viên đan màu nâu nhạt.

Quay ngược thời gian trở lại ban nãy.

Trong lúc Giản Kim hối thúc cưỡng ép hắn nuốt xuống độc đan này. Lý Quý đã nhanh trí âm thầm dùng Không Thư tạo một hắc đạo bên trong cơ thể mình.

Bên trong cơ thể, chỉ thấy viên độc đan vừa nuốt xuống họng đã biến mất bên trong hắc đạo kia. Vô thanh vô thức xuất hiện ở nắm tay hắn dấu trong vạt áo.

.

.

Lúc này nếu đám người kia vô tình nhìn thấy biểu hiện của Lý Quý bấy giờ hẳn sẽ nổi gai sống lưng.

Chỉ thấy hắn nheo lại.

Miệng nở một nụ cười quỷ dị….

“Vốn dĩ chuyến này dự định an an ổn ổn một chút... không ngờ…."

“Giản gia, Lư gia… đúng là địa ngục vô môn hữu khách tầm mà…”

(*Địa ngục vô môn hữu khách tầm: Địa ngục không có cửa nhưng lại có người tìm đến, điều xấu xa tội lỗi thì thích làm )

“Thú vị thú vị. Buồn ngủ gặp chiếu manh, chuyến đi này không khéo tu vi…

“Ai nha ….lại tăng tiến nhiều đây a ! ”

.

.

.

Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương,

Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang.

Đãn sử chủ nhân năng tuý khách,

Bất tri hà xứ thị tha hương.

Tạm dịch:

Rượu Lan Lăng ngào ngạt thơm hoa,

Rót đầy chén ngọc ánh chói loà.

Giá được chủ nhân cho say khướt,

Dẫu xứ người nào khác quê ta.

.



“Á… Á… Tống công tử làm thơ về Lan Lăng tặng ta kìa….”

“Ta nữa… công tử không thể bên trọng bên khinh như vậy được !”

“Công tử thật sự khiến chúng ta mở mang tầm mắt a !”

.

.

Nghe tiếng oanh oanh yến yến, Lý Quý ánh mắt chợt loé.

“Đằng nào bây giờ có trở về cũng chẳng làm gì, gặp đám khách nhân khách khách khí khí của Du Phụng cũng mệt chết !”

"Đúng rồi ! Tống Thanh Thư cũng tham gia mà nhỉ..."

“Khi nào hắn đi, ta đi cũng không muộn a !”

.

.

Chỉ thấy Lý Quý bật cười một tràng ngồi xuống trở lại.

Trong tay bất ngờ xuất hiện một bình rượu nhỏ, ánh mắt dán chặt đến mấy nhân ảnh nữ tử xinh xắn phía trước.

Cầm bình lên uống mấy hớp, khuôn mặt Lý Quý hắn có chút đê tiện, dường như bắt chước bộ dạng của Tống Thanh Thư trước mặt.

Đầu khẽ ngước lên, lưng thẳng tắp, một tay cầm bình rượu khẽ đưa lên, ánh mắt nhắm hờ, bộ dạng hệt như thế ngoại cao nhân, miệng lẩm bẩm.

.

Chốn này rượu ngon cùng thơ hay,

Mông cong cùng với ngực căng hảo tuyệt.

Một nàng lún phún hạ mao tơ.

Chín nàng một đám hắc mao rậm rạm.

.

- Ai nha.... Ta làm thơ cũng có thua gì Tống Thanh Thư đâu nhỉ ?

- Ha ha ha. Quả là cực phẩm, quả là cực phẩm !

Lý Quý bật cười khoái chí, uống tiếp một ngụm.

- Nhìn một đám nữ tử nhà lành oanh oanh yến yến đứng loã lồ thế kia… quả là hoài niệm quãng thời gian ở Thần Kiếm Tông !

Không lâu sau, khuôn mặt hắn nheo lại có chút đăm chiêu, bàn tay vô thức nắm chặt lấy bầu linh tửu.

- Mặc Long sư phụ, người phải giữ gìn long thể đấy.

- Đồ nhi….

…. sẽ sớm về thăm ngươi thôi a !

- Ha ha ha… ha ha ha….

.

.

.

.

.

.

.

Rốt cuộc hơn 3 canh giờ sau,

“Trang chủ càng lúc càng có khí độ !”

“Được công tử khen ngợi quả là phúc phận, vào bên trong hiểm nguy trùng trùng, mong được công tử chiếu cố !”

“Không dám không dám !”

“Vạn Nhẫn Trang ta được Tống gia nể mặt, chỉ tham gia cho đủ nhân số thôi a, nào có mộng tưởng xa xôi…”

“Trang chủ khách khí rồi, dù sao trang chủ cũng biết đấy, mộ huyệt này đã mở ra mấy trăm năm qua, độ khó nhằn cũng không cần bàn tới. Thanh Thư ta cũng qua chỉ là phục mệnh gia phụ tham gia, cũng chẳng có hi vọng gì nhiều ”

“Công tử thật là khiêm tốn. À chẳng hay vị này là ?”

“Nàng ấy là Hà Dạ Tư, bằng hữu thân thiết của Tống mỗ, lần này cùng ta tham gia lịch lãm là chính !”

Thấy Tống Thanh Thư khẽ cúi đầu nhìn sang nữ tử bên cạnh, ánh mắt có chút nhu hoà, Du Phụng khuôn mặt chợt có dị động, cũng chẳng biết nghĩ gì.

Lý Quý ở sau lưng Du Phụng lại không hề để ý đến cuộc nói chuyện của cả hai, mà mọi sự chú ý đều đổ dồn về nữ tử bên cạnh Tống Thanh Thư kia.

Có thể nói Lý Quý đã thấy qua không ít mỹ nhân xinh đẹp, nhưng khi thấy nữ tử bạch y thanh mảnh trước mặt, lại bất giác thất thố.

Đây là một nữ tử khuôn mặt có nét đượm buồn, nhưng cho dù như vậy cũng không thể che dấu được vẻ đẹp của nàng.

Nữ tử này tuổi trạc 25, lông mày như trăng non, làn da trắng như tuyết, tóc cài ngọc trâm suôn dài bồng bềnh như mây, hai mắt to tròn trong vắt.

Ngũ quan tinh xảo lẫn khí độ kết hợp diễm áp quần phương, hệt như một đoá hoa lan mọc trong u cốc vô cùng nổi bậc. Không chỉ riêng Lý Quý mà không ít các nam tử xung quanh đều hệt như bị nữ tử này hút hồn vậy.

(*Diễm áp quần phương: Đẹp điên đảo lấn át tất cả )

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv