Dục Tu Ký

Chương 168: Phiền Toái !



Thấy Lý Quý nhướng mày gật gật trêu chọc, Du Phụng khuôn mặt có chút suy tư.

- Ta biết ngươi thu liễm rất tốt, nhưng sát khí càng lúc càng bộc lộ rõ ra bên ngoài khó che dấu. Sắp tới mở ra huyệt mộ cũng nên điệu thấp, cẩn thận một chút.

.

.

- Gian nhà ở hậu viên của ta không biết…

Du Phụng chưa đợi hắn nói hết đã ngắt lời.

- Đã có người khác vào ở rồi ! Ngươi đành phải ở đây thôi a !

Cũng chẳng biết nàng ta nói thật hay giả, chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý phối hợp trêu chọc.

- Ta từ chối...

...có được không ?

Ánh mắt Du Phụng như trừng lên nhìn hắn.

- Tất nhiên là không !

.

.

- Ái da... vậy mấy ngày này có phu nhân làm ấm giường, phải tranh thủ tu luyện mới được a !

Lý Quý khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, nói đến chữ tu luyện cố tình kéo dài ra. Du Phụng đang trừng mắt cũng phải phì cười, nhanh như chớp đưa miệng đến cắn hạ thân của hắn.

.

“Này… phu nhân ngươi chơi xấu a !”

.

“Nhẹ nhàng một chút a… ấy ấy… nhẹ nhàng một chút !”

.

“Ngươi nói thật dễ nghe, ban nãy thô bạo với ta mà bây giờ còn đòi ta nhẹ nhàng hả ?

.

Bên trong gian phòng chỉ còn vọng lại tiếng la oai oái thất thanh của Lý Quý.

.

.

.

.

.

.

.

.

Một tuần trôi qua nhanh như chớp mắt.

Bầu trời Thất Thải giới có chút u ám.

Ở bên dưới các tầng mây, mưa như trút nước ồ ạt xuống đại dương cuồng bạo bên dưới.

Có thể thấy vì các dải lụa bay cao hơn cả tầng mây, nên lúc này bên trên chỉ thấy một tầng sương mù lượn lờ ngang người...

Vô tình tạo nên nên một cảnh sắc rất đặc biệt.

Dù sắc trời hiện tại có chút xám xịt nhưng vẫn khiến cả Thất Thải giới hệt như bồng lai tiên cảnh.

Nhưng không khí trên dải lụa xám lại náo nhiệt khẩn trương hơn hẳn so với mọi khi. Bởi hôm nay chính là....

....ngày Tống gia mở ra mộ địa 15 năm một lần.

Bên trong Tống gia.

Cờ phướng giăng khắp nơi, vô số người đủ loại trang phục từng đoàn lũ lượt tiến vào.

Tống gia quyền lực trên dải lụa xám này không phải bàn cãi, vì vậy đám người chính phái lẫn tà phái dù nhìn nhau không thuận mắt, nhưng cũng chỉ đành kiềm chế giữ khoảng cách mà thôi, chẳng ai dám làm loạn gây sự cả.

Cứ mỗi một thế lực trên Thất Thải giới đưa thiếp mời qua cổng, đều có tiếng thông báo vọng vào.

.

.

“Lư gia đến !”

.

.

“Người của Vạn Nhẫn Trang đến !”

.

.

Một hạ nhân hô lên, Du Phụng mang bạch y tóc vấn cao, dáng người kiều mị tiến vào, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn lẫn bàn tán.

Chẳng ai để ý bên cạnh có một nam tử mang bố y cúi mặt, bộ dạng vô cùng tầm thường đi ở sau cả.

Lý Quý lần đầu đặt chân đến Tống gia nên cũng không tránh khỏi tò mò, ánh mắt đảo mấy vòng quan sát.

Chỉ thấy nơi này là một đào hoa trang viên rộng mấy trăm trượng, xung quanh được bao bọc bởi vô số công trình cũ kĩ không kém phần uy nghiêm.

Ở giữa có một hồ nước nhỏ liễu rũ đung đưa vô cùng nên thơ.

Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy sương mù bay là là, một vài ngọn thạch sơn thoắt ẩn thoắt hiện càng làm cho nơi đây trở nên thêm bí ẩn.

Tống gia bố trí vô cùng khéo léo, ở giữa trang viên có rất nhiều bộ bàn ghế đá xen kẽ với các ngọn tiểu sơn cầu kì, cùng những cây tùng già cỗi đủ mọi hình dáng.

Tu sĩ ngồi xuống ở bất cứ nơi nào cũng đều riêng tư, cảnh sắc u nhã.

Theo chân Du Phụng, Lý Quý ngồi xuống một bộ bàn ghế đá ven hồ.



Vừa đặt mông xuống, đã có một vài tu sĩ lạ mặt đến chào hỏi, hiển nhiên Lý Quý cũng biết là những người này đến đàm luận với Du Phụng, Lý Quý hắn cũng lười nhác để ý những nhân ảnh kia, chỉ trưng ra nụ cười miễn cưỡng.

Du Phụng toàn bộ đều đối đáp vô cùng khéo léo.

Lý Quý nhìn sang Du Phụng nhất thời nổi lên khâm phục, các thế lực này có chính tà lẫn lộn, cũng không ít các thế lực trung lập.

.

.

Hơn nửa canh giờ,

Hắn chỉ ngồi một chỗ có có chút buồn chán, liền âm thầm vận dụng Hắc Nhãn săm soi xung quanh. Khuôn mặt lúc thì sáng rỡ, lúc thì nhăn nhó tặc lưỡi, bộ dạng vô cùng đặc sắc.

- Vị này là ?

Khuôn mặt đang liếm môi có chút đê tiện thì chợt đã nghe tiếng một nam tử vọng lại, Lý Quý giật thót, chưa kịp trả lời đã nghe Du Phụng nói trước.

- Đây là Tiểu Kê, luyện khí sư của Vạn Nhẫn Trang. Hồ đạo hữu không biết đấy thôi, trữ giới chỉ hai trượng là do Tiểu Kê đầu tiên chế tạo ra đấy !

Vị nam tử râu ria xồm xoàm kia nhất thời trợn tròn nhìn sang, liền chắp tay.

- Thì ra là Tiểu Kê đại sư ! Thật là vinh hạnh thật là vinh hạnh !

Hắn dù trong lòng có chút bực bội vì có người quấy rầy mình, nhưng bên ngoài vẫn mỉm cười chắp tay.

- Tiền bối quá lời rồi a !

Cả hai chỉ hỏi thăm linh tinh, nói qua lại mấy lời khách khí. Lý Quý đợi nam tử râu ria xồm xoàm kia vừa bỏ đi liền nhăn mặt nói nhỏ với Du Phụng.

- Phu nhân, thời gian cũng chưa đến, ta rảo bộ một chút. Ngồi bên cạnh ngươi không khéo ta bệnh mất !

Hiển nhiên Du Phụng chỉ bật cười, cũng không có ngăn cản. Lý Quý vừa rời khỏi, nhất thời ánh mắt liền sáng lên, xoa xoa hai tay, khuôn mặt vô cùng bỉ ổi.

.

.

.

Nơi này cũng chẳng quen biết ai, nhưng Lý Quý lại bước đi như vô cùng tỏ tường, cũng chẳng phải hắn biết rõ nơi này mà bởi…

Lý Quý hắn đi theo tiếng gọi của…

.

.

… Hắc Nhãn.

Rốt cuộc không lâu sau chỉ thấy một đám nữ tử đang oanh oanh yến yến chen chúc, dường như bao quanh lấy ai đó. Lý Quý liền thích thú chọn bừa một bộ bàn đá cách đó không xa mà đặt mông xuống.

Lúc này mới thấy hắn đầu gật gật, mỉm cười vô cùng hài lòng.

.

.

Ở giữa đám nữ tử chợt có tiếng nam tử trầm ấm vang vọng.

Mộng trung vãng vãng du tiên san,

Hà đương thoát tỉ tạ thì khứ.

Hồ trung biệt hữu nhật nguyệt thiên,

Phủ ngưỡng nhân gian dịch điêu hủ.

Tạm dịch:

Chu du trong mộng tới núi tiên,

Có một không gian hiện nhãn tiền.

Ngoái đầu nhìn lại nơi nhân thế,

Mục nát, héo tàn thật hiển nhiên.

.

Vừa nghe xong, tiếng nữ tử xung quanh liền ríu rít.

“Hay… thơ hay !”

“Quả là cực phẩm a !”

“Ai dà… Tống công tử thật là kì tài, mấy bước chân đã ngâm được một bài rồi a”

“Ngươi nói thừa… công tử hiển nhiên là bậc kì tài rồi”

“Công tử… công tử… nơi này thế ngoại đào viên, vườn đào xanh mướt, công tử tặng ta một bài thơ đi”

“Công tử tặng ta nữa….”

“Ta nữa….”

“Ngươi im lặng một chút, không thấy công tử đang suy nghĩ hả ?”

.

.

.

Đinh lệnh từ thế nhân,

Phất y hướng tiên lộ.

Phục luyện cửu đan thành,

Phương tùy ngũ vân khứ.

Tùng la tế u đỗng,

Đào hạnh thâm ẩn xử.

Tạm dịch:

Người rời bỏ thế nhân,



Phất áo hướng tiên lộ.

Phục luyện thành cửu đan,

Theo mây về thiên giới.

Động tiên núp rừng thông,

Ẩn hiện giữa hoa đào.

.

.

“Á… Á… công tử vừa ngâm thơ tặng ta kìa….”

“Ngươi đừng vọng tưởng… là công tử tặng a…”

“Công tử… ta nữa.. tặng ta nữa… “

.

.

.

Lý Quý dường như không để ý đến mấy câu thơ lẫn nam tử kia, chỉ thấy hắn nhìn đám nữ tử ánh mắt vô cùng thích thú.

Bất ngờ bỗng có một nam tử phong thái thanh nhã ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn về hướng đối diện có chút không vui.

- Tống Thanh Thư không chỉ là một mỹ nam tử, mà quả thật ngâm thơ đối ẩm vô cùng có môn đạo !

Lý Quý ánh mắt vẫn đang chăm chú, cũng chẳng nhìn sang, chỉ mở miệng nói.

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Quả thật là thơ nào cũng to.

- Không chỉ to mà còn đẹp nữa…

Nam tử kia nghe vậy nhất thời khó hiểu.

- Ngươi nói cái gì to ?

Lý Quý khuôn mặt như thất thần, chép miệng mấy cái.

- Đáng tiếc, đáng tiếc, không được trắng trẻo lắm !

Nghe đến đây, nam tử kia liền trợn tròn, nhìn về hướng nhìn của Lý Quý, không lâu sau sắc mặt liền trầm xuống.

- Không ngờ Tiểu Kê đại sư nức tiếng chế tác ra trữ giới chỉ 2 trượng....

.....lại là một tên háo sắc đê tiện như ngươi.

- Vạn Nhẫn Trang chẳng thiếu gì tu sĩ cao giai, chẳng hiểu Du Phụng tại sao lại để cho tên hạ nhân ngươi danh ngạch này !

Nghe đến đây, Lý Quý giật thót, vội thu hồi Hắc Nhãn nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy đang ngồi đó là một nam tử khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt có thần. Lý Quý nhất thời ánh mắt có chút bực bội đanh lại.

- Việc của ta liên quan gì đến ngươi ?

- Khoan đã…ngươi…

.

.

… theo dõi ta ?

.

Đối diện, nam tử kia khuôn mặt chỉ khinh khỉnh.

- Ngươi quá đề cao mình rồi đấy. Giản Kim ta cần quái gì theo dõi tên hạ nhân như ngươi.

.

Dứt lời, Lý Quý sắc mặt chợt động.

“Giản Kim ? Đại công tử của Giản gia ngậm thìa vàng nổi tiếng được cưng chiều đây ư ?”

“Giản gia này thuộc chính phái, nổi danh với chế tác trận bàn, danh tiếng ở Thất Thải giới này thậm chí không dưới Vạn Nhẫn Trang”

“Ta còn nghe qua qua Giản Kim này vô cùng ái mộ Du Phụng, chả trách lại có thái độ này…”

.

.

Hiển nhiên Lý Quý vô cùng hiểu chuyện, liền chắp tay.

- Thì ra là Giản Kim đại công tử. Tại hạ thất lễ, thất lễ rồi a !

Nhìn bộ dạng xuống nước của Lý Quý, Giản Kim khuôn mặt đầy đắc ý phe phẩy chiếc quạt.

- Còn tưởng cẩu nô tài ngươi không nhận ra bổn công tử !

Nghe đến đây, ánh mắt hắn chợt loé, không lâu sau liền phục hồi như thường chắp tay.

- Chẳng hay Giản công tử tìm hạ nhân có việc gì a ?

Khuôn mặt Giản Kim chợt động, nhìn xung quanh có chút cảnh giác. Sau khi thấy xung quanh không có ai lai vãn, hắn mới thu quạt, quay ra sau phất tay.

Nhất thời có 3 nam tử từ xa tiến tới đứng sau lưng như bao vây Lý Quý hắn.

- Ngươi nhìn cho kĩ mấy người này !

Lý Quý khuôn mặt có chút khó hiểu.

- Ý của công tử là gì ? Ta vẫn không hiểu lắm a !

Bỗng Giản Kim nheo mắt nhìn Lý Quý cười âm hiểm.

- Ta biết ngươi là Địa Ma tầng 7, còn Du Phụng trang chủ chỉ mới Địa Ma tầng 4, hẳn nàng ta sẽ dựa dẫm vào ngươi.

Khuôn mặt Giản Kim chợt nổi lên sát ý khó dấu.

- Khôn hồn thì phối hợp một chút...

....nếu không…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv