Dục Tu Ký

Chương 167: Bảo Kiếm Bóng Bẩy, Bảo Đao Bí Ẩn.



Lý Quý cảm nhận khoái cảm ấm nóng bên dưới hạ thân truyền đến, bàn tay chợt đưa ngón tay cái lên với nữ tử bên dưới gật gù.

Nữ tử kia ánh mắt như có ý cười, chỉ nháy mắt một cái. Lý Quý bộ dạng lúc này hệt như một công tử ca ăn chơi, vừa nháy mắt với nử tử bên dưới, vừa nói.

- Sau này mọi việc xong xuôi, ta muốn mang Du Tần huynh ra khỏi Thượng Vân Ngục, phu nhân thấy thế nào ?

Nghe đến đây, cả người Du Phụng như khựng lại, qua mấy hơi thở mới nghe giọng nói có chút quyết liệt.

- Không được !

Thấy Lý Quý như suy nghĩ, giọng Du Phụng có chút hoà hoãn vọng lại.

- Sao Tiểu Kê bỗng nhiên lại nảy ra chủ ý này ?

Chỉ thấy Lý Quý vươn tay xoa xoa đầu nữ tử khuôn mặt có chút trẻ con bên dưới, ánh mắt vẫn nhắm nghiền.

- Chúng ta mới gặp đã như tri kỉ, cùng chung cảnh ngộ, ta và huynh ấy con đường đều trái thiên đạo….

….nghịch thuỷ hành châu.

(*Nghịch thuỷ hành châu: Chèo thuyền ngược nước, người bơi ngược dòng….)

.

Nghe đến đây, Du Phụng quay phắt sang, ánh mắt trợn tròn đầy thất thố.

- Chẳng lẽ ngươi cũng…

Chỉ thấy Lý Quý mí mắt cũng không mở ra.

- Việc này phu nhân không biết cũng chẳng có gì kì lạ. Ta cũng không ngại thừa nhận, thực sự ta cũng….

…Không có linh căn !

Không chỉ Du Phụng kinh ngạc, mà mấy nữ tử kia đều nhìn về Lý Quý sắc mặt có chút quỷ dị, cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Chỉ thấy Du Phụng như đã định thần, chỉ nhoẻn miệng cười.

- Mới một năm không gặp, Tiểu Kê không chỉ ngoại hình mà tính cách, khí chất cũng thay đổi rõ rệt a….Là Du Tần nhờ ngươi nói lời này ?

Lý Quý thở dài, bàn tay vuốt vuốt má nữ tử bên dưới.

- Tất nhiên đây là chủ ý đơn phương của ta. Du Tần huynh là bậc kì nhân, bị giam lỏng ở Thượng Vân ngục quả thật quá phí hoài tài năng. Ta cũng biết phu nhân là lo lắng cho huynh ấy nên mới…

- Nhưng tương lai…

....sớm muộn gì huynh ấy cũng phải nắm giữ trọng trách, phu nhân cũng nên để huynh ấy ra ngoài lăn lộn đi thôi…

- Cao thủ nào mà chẳng trải qua bách luyện nan chuy. Hữu chí bất tại niên cao, vô chí không hoạt bách tuế…

(*Bách luyện nan chuy: Qua muôn ngàn khó khăn thử thách, qua nhiều lần gọt giũa…)

(*Hữu chí bất tại niên cao, vô chí không hoạt bách tuế : Người đã có chí thì tuổi tác cao mấy cũng không thành vấn đề, người đã không có chí thì cho dù sống cả trăm tuổi cũng là đồ vô dụng…)

.

.

Du Phụng có chút trầm tư, không lâu sau dường như không để ý đến lời nói của hắn, chỉ quay sang hỏi nữ tử sau lưng:

- Nhân thủ Du gia hiện tại đang đóng ở đâu ?

Lý Quý thấy Du Phụng phớt lờ thì vô cùng kiên nhẫn, không có biểu hiện gì. Nữ tử sau lưng nghe vậy khuôn mặt có chút bất ngờ, liền định thần chắp tay.

- Hiện tại vì lo lắng đánh động Đường gia nên tất cả đều tụ tập ở tổ trang. Tộc trưởng hiện tại đang cho xây dựng thêm một chi Du gia ở cách truyền tống trận 50 dặm, nếu cần…

- Được rồi ! Các ngươi lui ra đi !

Du Phụng nghe đến đây liền phất tay, mấy nữ tử kia thoáng nhìn sang Lý Quý sau đó đều lần lượt ra ngoài. Nữ tử bên dưới hạ thân hắn còn nghịch ngợm cắn vào mao côn gân guốc của hắn một cái rồi mới nháy mắt đi ra ngoài.

Lý Quý giật mình bật cười, cũng liếc mắt đưa tình.

.

.

.

Sau khi mấy nữ tử kia ra hết bên ngoài cài then kín cửa, Du Phụng mới giãn người, chầm chậm bước đến, nhoẻn miệng cười ngồi lên đùi Lý Quý, mặt đối mặt, ánh mắt có chút nhướng lên.

- Đường gia có 3 Quân Cảnh….

Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt nheo lại, có chút khó hiểu. Chỉ nghe Du Phụng nói tiếp.

- Ta sẽ đáp ứng nếu Tiểu Kê....

....lấy được truyền thừa cổ mộ kia.

Lý Quý hai bàn tay vươn tới xoa nắn bờ mông đẫy đà của Du Phụng, ánh mắt như có ý cười.

- Phu nhân lừa ra rõ khổ, từ miệng Du huynh, ta mới biết đây chính là truyền thừa của lão tổ Đường gia, Du gia Băng Cung a.

Bàn tay hắn len lỏi vào bên trong hạ khố của Du Phụng, bóp mạnh lấy bờ mông nàng ta một cái, khiến Du Phụng bật cười khúc khích.

- Nhưng Phu nhân tính toán cũng thật chu toàn, lấy được truyền thừa của tiên tổ, cũng coi như Du gia hoàn toàn củng cố vị thế trước Đường gia rồi !



Du Phụng khẽ gật đầu, hai tay vòng qua vai hắn, mặt kề sát lại. Lý Quý nghe được rõ ràng từng nhịp thở của nàng ta, hít mấy hơi tận hưởng cỗ mùi hương thoang thoảng kia.

Du Phụng thấy vậy chỉ nhéo má hắn, ánh mắt kiều mị.

- Ta chỉ đơn thuần đáp ứng, không gây khó dễ hai ngươi. Còn việc mang được Du Tần ra ngoài hay không....

....phải dựa vào bổn sự của....

.

.

....chính các ngươi…

.

Lý Quý ánh mắt chợt loé, qua mấy chục cái hô hấp khuôn mặt mới giãn ra.

- Phu nhân nói Đường gia có 3 Quân Cảnh, trùng hợp Hướng gia cũng có 3 Quân Cảnh…. Chẳng lẽ...

...đây là phép thử ?

Chỉ thấy Du Phụng bật cười, khuôn mặt có chút ửng hồng. Ánh mắt kiều mị nhìn khuôn mặt Lý Quý chăm chú.

- Thông minh lắm ! Tiểu Kê đưa ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đấy !

- Du Tần dù tâm lý có chút không bình thường, nhưng ngươi cũng biết hắn quan trọng với Du gia như thế nào mà đúng không ?

- Đây chính xác là một phép thử.

- Thượng Vân Ngục là một trong những nơi canh gác sâm nghiêm bậc nhất, nếu ngươi có thể mang được Du Tần ra bên ngoài thì …

…..hai ngươi xem như miễn cưỡng có đủ năng lực tự bảo vệ mình !

- Cho dù hiện tại Đường gia vẫn chưa biết Du Tần hắn còn sống. Nhưng trường hợp xấu nhất sau này hai ngươi có bị Đường gia truy sát chăng nữa, cũng không còn là vấn đề khiến Du gia đau đầu nữa rồi !

.

.

Lý Quý ánh mắt nheo lại, không lâu sau mới thấy hắn nhoẻn miệng cười, khuôn mặt ánh lên tự tin. Chợt nắm tay đưa đến trước.

- Được ! Nhất ngôn cửu đỉnh !

Du Phụng ánh mắt thoáng qua bất ngờ, không lâu sau nhìn nắm tay bên dưới cười khúc khích, ngọc thủ cũng nắm lại chạm lấy nắm tay hắn.

- Nhất ngôn cửu đỉnh !

Dứt lời, chỉ thấy hai tay Du Phụng ngọc thủ vuốt lên gò má hắn, không chút báo trước lao đến.

Môi nhỏ dính chặt lấy miệng Lý Quý.

.

.

.

.

.

.

.

Lúc này trời dần về chiều, chỉ thấy từng cơn gió thổi lá vàng xào xạc bay tứ tán.

Bên ngoài Vạn Nhẫn trang vẫn một mảng ồn ào đông đúc, trái ngược với cảnh sắc thanh tao yên bình phía sau hậu viên tựa như tiên cảnh.

Bên trong gian phòng.

Từng tiếng ma sát da thịt va đập nhau phát ra không có giai điệu nào xen lẫn với tiếng rên rỉ đầy nhục dục.

.

“Phạch… phạch… phạch phạch….”

.

“Aaaaaa… ưm…. của ngươi quả thật lớn… Tiểu Kê có thích không ?”

.

“Phạch phạch… phạch… phạch… phạch phạch phạch….”

.

“Ư… ư… dùng tay… dùng tay xoa nắn bên dưới nữa….”

.

“Phạch… phạch… phạch phạch….”

.



“Ơ… ơ… nữa… mạnh nữa…. sâu hơn nữa đi….”

.

Chỉ thấy Du Phụng khuôn mặt đỏ phừng, đang chống tay lên giường, bờ mông chổng cao cả người nhấp nhô liên hồi. Lý Quý có chút nhíu mắt, một tay vẫn còn nắm tóc nàng ta kéo ngược ra sau, khiến khuôn mặt Du Phụng ngước lên trời, có chút nhăn nhó xen lẫn với đê mê khó dấu.

Bất ngờ, hạ thân lông lá Lý Quý nhấp liên hồi mấy cái rồi đình chỉ, cả người run rẩy đầu ngước lên thở dốc mấy cái.

Không lâu sau.

Từ hậu đạo Du Phụng rút ra, chỉ thấy tinh khí từ hậu môn trào ra hoà lẫn với tinh khí nhầy nhụa bên dưới âm hộ chảy thành dòng xuống giường.

"Xoạt..."

Lý Quý cả người ướt đẫm mồ hôi, nằm phịch ra giường.

Du Phụng ánh mắt nhìn hắn có chút mê ly, mặc kệ tóc rối của mình, mỉm cười nửa quỳ nửa bò tiến đến.

Bất ngờ nằm lọt thỏm giữa hai đùi hắn. Nhẹ nhàng ngả đầu nằm lên đùi phải, ánh mắt liếc lên như có ý cười.

- Thế nào ? Cửa sau của ta...

....cũng không tệ đúng không ?

Lý Quý phì cười, một tay vuốt lại mái tóc rối của Du Phụng.

- Phu nhân thật tà đạo, bên trong bóp chặt khiến hạ thân ta muốn nổ tung vậy. Vừa khoái cảm cũng vừa sợ hãi chết đi được.

Du Phụng ánh mắt như có ý cười, nhìn bàn tay vuốt tóc mình có chút mê li.

Không lâu sau mới thấy nàng ta lấy ra một chiếc khăn nhỏ.

- Ngươi càng lúc khí lực càng khá a !

Hai tay Du Phụng nhẹ nhàng lau qua dương vật lông lá trước mặt mình, giọng điệu có chút ngạc nhiên.

- Không ngờ Tiểu Kê đã là Địa Ma tầng 7, tốc độ thật sự khiến ta không còn lời nào để nói nữa a !

Lý Quý ánh mắt vẫn chăm chú vuốt lại mái tóc rối của Du Phụng.

- Dù phu nhân không nói nhưng ta biết hẳn người cũng đã biết phương pháp của ta. Đáng lẽ cũng không đến được ngưỡng cửa tầng 7, càng về sau, tu vi tăng tiến càng chậm. Đều nhờ Du Tần huynh ấy nhường ta thêm 3 tên cả.

Chợt Lý Quý lắc đầu.

- Một năm qua, hễ là các nữ tu sĩ, Du Tần đều đem đến cho ta. Một năm qua ta hấp thu tròn 113 tên Địa Cảnh, nhưng chỉ mới tăng tiến 2 cảnh giới.

- Tốc độ này theo lý mà nói thì thật sự có chút…

Du Phụng ngọc thủ búng mạnh mao côn lông lá bên dưới khiến Lý Quý giật thót.

Trợn tròn nhìn xuống chỉ thấy nàng ta đang liếc lên nhoẻn miệng.

- Tiểu Kê thật là tham lam !

Chỉ thấy ngón tay của nàng ta vừa búng xong thì đã vân vê quy đầu Lý Quý bên dưới như nghịch ngợm, khiến hắn rùng mình liên tục, nhất thời hô hấp không thông.

Chợt ánh mắt Du Phụng đầy thâm ý.

- Nhất khẩu cật bất thành bàn tử. Phải biết kiên nhẫn một chút !

(*Nhất khẩu cật bất thành bàn tử: Chỉ ăn một miếng lớn thì chưa thể béo lên ngay được, ý của câu này là mọi thứ phải cần có thời gian xây dựng dần dần…)

Lúc này ngọc thủ Du Phụng mới buông tha, Lý Quý chỉ nhoẻn miệng cười gật đầu, ánh mắt nhìn vào khoảng không như lâm vào trầm tư.

Du Phụng đặt tay lên đùi, mặt gối lên nhìn hắn, chẳng biết nghĩ gì, vươn tay lên vuốt vuốt mái tóc bạc trắng bên trên.

- Chẳng ngờ bộ dạng của Tiểu Kê thật sự....

....trông như thế này !

Hắn nghe vậy chợt giật mình, bật cười nháy mắt trêu chọc.

- Thế nào ?

- Cũng được 3 phần của Tống Thanh Thư chứ nhỉ ?

Chỉ thấy Du Phụng cười khúc khích.

- Tống Thanh Thư như một bảo kiếm thanh mảnh bóng bẩy sáng chói, còn ngươi…

.

.

…. hệt như một bảo đao cổ trạm trổ bí ẩn. Không thể so sánh được a !

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv