Thấy Lý Quý không chút cố kị nói ra, Du Tần không chỉ tức giận, ngược lại bật cười một tràng.
- Ha Ha Ha Ha. Tiểu Kê quả là lớn gan dám nghĩ dám nói.
- Nhưng....
....ngươi sai rồi.
- Ta vốn dĩ cũng chẳng phải có sở thích kì quái này.
Đối diện, khuôn mặt Du Tần thở dài đăm chiêu, Lý Quý ánh mắt chợt loé. Đang định mở lời đã thấy Du Tần tế ra một bầu rượu cùng 2 chén rượu khác, rót vào 2 chén.
.
- Mời !
.
Thấy Lý Quý trợn tròn đầy cảnh giác, Du tần mới nhoẻn miệng cười.
- Yên tâm, đây là linh tửu bình thường mà thôi !
Nghe vậy, dường như muốn gột sạch kinh tởm của rượu lẫn thức ăn ban nãy, Lý Quý cầm bát lên uống sạch.
Thấy đối phương không chút lo lắng uống sạch, Du Tần thoáng qua ngạc nhiên, sau đó cũng uống chén của mình. Vạt áo lau miệng, ánh mắt như hồi tưởng, không lâu sau mới thở dài nói ngắn gọn.
- Không dấu gì ngươi, thân phụ ta Du Hạng chính là con trai duy nhất của tộc trưởng Du Phong Hiến, cũng chính là một trong hai vị trưởng lão hiện tại của Băng Cung.
- Nhưng trớ trêu thay…. Ta…
….không có linh căn !
Vừa nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt trợn tròn. Chấn động khó dấu,
.
“Ta vẫn nghĩ Du Tần này có bối cảnh rất sâu, nhưng không ngờ lại chính là nội tôn của trưởng lão Băng Cung Du Phong Hiến…”
“Nhưng nội tôn của trưởng lão Băng Cung, lại không có linh căn, việc này….việc này quả thật là nỗi thất vọng với Du tộc a ”
“Du lão quái bệnh hoạn này… hắn…
.
.
….cũng giống như ta !”
.
Dường như không để ý đến khuôn mặt bần thần của Lý Quý, Du Tần châm tiếp một chén khác.
- Ta là con riêng của thân phụ và một thường nhân. Lúc mới sinh ra đã không có linh căn ! Đây là nỗi nhục nhã của Du gia…
.
Du Tần ánh mắt có chút oán độc, không để ý đến biểu hiện của Lý Quý, uống tiếp chén trên bàn sau đó liền bật cười thống khoái.
- Ta đến năm 30 tuổi, vẫn không thể hấp thụ linh khí. Ngoài việc bị mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại khinh bỉ, ta hoàn toàn bị Du gia cô lập, gia phụ cũng chẳng thèm nhìn mặt ta.
- Chỉ có Du Phụng thân cô để mắt chăm sóc ta, chính vì vậy, ở Du gia, thân cô là người gần gũi với ta nhất.
- Nhưng thượng thiên có mắt, phụ thân Du Hạng trong đại chiến thâu tóm Bách Băng giới, bị vây công mất đi hai chân, không chỉ vậy ngay cả chỗ đó cũng….
Chợt Du Tần nhìn xuống hạ thân Lý Quý, khiến hắn trợn tròn, vô thức thất thố khép hai chân lại. Đối diện thấy biểu hiện kia, Du Tần ánh mắt âm trầm.
- Việc này với tu sĩ dục tu cũng đồng nghĩa phụ thân ta vĩnh viễn....
....không thể tăng tiến tu vi thêm nữa, không chỉ vậy… ta vô tình….
….trở thành con độc nhất của thân phụ, và cũng trở lựa chọn duy nhất của Du gia kế thừa nội tổ phụ Du Phong Hiến !
.
Thấy khuôn mặt Lý Quý vô cùng chăm chú, Du Tần mới thở dài nói tiếp.
- Nhưng một tên không có linh căn như ta cũng không thể làm nên trò trống gì. Mặt khác tranh đấu quyền lực bên trong Băng Cung giữa Du gia và Đường gia rất quyết liệt, cha ta hiện tại chỉ hữu tâm vô lực, vì vậy….
…Trưởng tộc Du Phong Hiến hiện tại tuổi tác đã cao, gánh vác một nửa Bách Băng giới, không thể phân tâm việc này, đã tìm mọi cách đưa thân cô lên làm Tả Sứ. Mở đường cho bà ấy trở thành trưởng lão sau này.
- Nhưng thật sự Băng Cung có chút trọng nam khinh nữ, việc một nữ tử lên làm trưởng lão chưa hề có tiền lệ, vì vậy thân cô Du Phụng ngoại trừ được nội tổ phụ Du Phong Hiến đề cử ra, người của Đường gia thì kịch liệt phản đối.
- Thân cô vì việc này cũng rất đau đầu, để chắn chắn sau này Du gia không bị Đường gia hạ bệ, độc chiếm Băng Cung, thân cô đã tìm mọi cách để ta có thể tu luyện, danh chính ngôn thuận kế thừa nội tổ phụ.
- Đáng tiếc, mọi công sức của thân cô đều đổ sông đổ bể....
....Bất hữu linh căn, tu chân vô duyên !
Nghe đến đây, thần sắc Lý Quý có chút phức tạp.
“Không ngờ nội bộ của Băng Cung cũng không êm đềm như bên ngoài… chả trách Du Phụng lại tìm mọi cách nhanh chóng mở rộng thế lực như vậy…”
“Nếu không kịp củng cố thế lực, ngày Du Phong Hiến ngã xuống, cũng là ngày Du gia lụi tàn… mọi gánh nặng đều đặt lên vai của Du Phụng… Nhưng thượng thiên không hề tiệt đường sống của ai cả, hoàn cảnh như vậy lại vô tình rèn dũa ra một vị nữ tả sứ lắm mưu nhiều kế”
.
.
Thấy Lý Quý như lâm vào trầm tư, Du Tần mới khựng lại một chút, sau khi thấy hắn định thần mới nói tiếp.
- Mọi chuyện chẳng có gì thay đổi cho đến hơn trăm năm trước, chiến tranh toàn diện trên Bách Băng giới nổ ra. Thân phụ, thân mẫu và kế mẫu ta bị địch nhân đột kích công ám toán ngay trước mắt ta.
- Tiểu Kê có biết cảm giác tận mắt thấy những người thân thiết nhất chết ngay trước mắt mình ?
.
Lý Quý nghe đến đây ánh mắt có chút trầm xuống.
“Ta qua kí ức Hạo Phi cũng tận mắt chứng kiến những giây phút cuối đời của thân phụ mẫu…”
“Du Tần này…
....cũng thật…”
.
.
Thấy đối phương biểu cảm chợt có chút buồn bã, Du Tần ánh mắt khẽ động. Uống một chén khác, thở dài nói tiếp.
- Thân cô, nội tổ phụ ta cùng Băng Cung rốt cuộc bắt được 4 tên hung thủ, giam ở tổ trang Du gia, chờ ngày tế vong hồn phụ thân.
- Nhưng ta đã không chờ được đến ngày đó, ngươi có biết ta đã làm gì 2 tên Thiên cảnh, 2 tên Quân cảnh kia ?
.
Dứt lời, khuôn mặt Lý Quý liền khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt Du Tần toả ra độc ác đầy thoả mãn.
- Ta đã róc thịt ăn sống bọn hắn, ngay cả xương tuỷ cũng không để lại !
.
Ánh mắt cười cợt của Du Tần khiến Lý Quý lạnh sống lưng.
- Tiên nhân Quân cảnh thấy cảnh tượng một phàm nhân như ta ăn thịt đồng bọn hắn…. cũng phải vãi cả ra quần, khóc lóc xin xỏ. Ha Ha Ha…. Ha Ha Ha.....
.
Khuôn mặt Du Tần chợt đanh lại.
- Cảm giác thoả mãn đó ta....
...không bao giờ quên được !
Chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý như thất thần. Cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Du Tần không nhanh không chậm châm một chén rượu cho hắn. Thong dong kể tiếp.
- Ta mất 7 ngày mới ăn sạch bọn hắn. Nhưng ngươi biết linh lực của tu sĩ cao giai khủng khiếp như thế nào. Ta nằm liệt giường nửa năm trời. Thân cô cùng nội tổ phụ vô cùng bất bình với hành động này, nhưng thấy ta không rõ sống chết. Cũng đành cố gắng dấu nhẹm mọi chuyện, tức tối bỏ qua chuyện này sau đầu.
Du Tần nhoẻn miệng cười.
- Nhưng quỷ dị ở chỗ, khi hồi phục tỉnh dậy ta…
.
….đã tiến thẳng vào Nhân Ma tầng 4.
- Việc này chấn động Du gia mấy tháng trời, và cũng kể từ đó. Chuỗi ngày u ám ập đến, vô số các thế lực, kể cả Đường gia cũng âm thầm sai người thủ tiêu ta. Hòng khiến cho Du gia không có người kế thừa.
- Ta dù được nội tổ phụ lẫn thân cô bảo vệ, nhưng vẫn biết chỉ có chính bản thân mình có thực lực mới là vương đạo. Vì vậy ta cố gắng dốc sức tu luyện, Du cô đem không biết bao nhiêu nữ tử đến để ta song tu theo pháp môn Băng Cung. Nhưng không mảy may không có một chút tăng tiến nào.
- Lúc này, ta mới nhận ra, chỉ có một phương pháp duy nhất để tăng tiến tu vi…
Du Tần liếc sang Lý Quý ánh mắt thâm ý.
- Tiểu Kê cũng thừa thông minh để biết là phương pháp gì mà đúng không ?
.
.
Thấy ánh mắt hắn đanh lại, Du Tần mới uống một hớp nói tiếp.
- Lúc này, ta lén trốn ra khỏi Du gia, tiến về phía chiến trường, lựa chọn những nơi trải qua ác chiến có nhiều thi thể để âm thầm thu nhặt.
- Mấy năm trời, Du gia tưởng ta đã chết, cũng thôi tìm kiếm. Nhưng không ngờ, người mà cả 2 phe thầm đặt biệt danh Ngạ Quỷ, ăn thịt tu sĩ lại chính là ta.
- Việc này khiến cả hai phe oán hận, nhiều lần dốc sức tìm kiếm. Ta cũng biết tình cảnh của mình, nên chỉ tập luyện duy nhất một thứ…. Ngươi có biết là gì ?
.
Lý Quý ánh mắt chợt loé.
- Bỏ chạy ?
Du Tần bật cười, gật đầu.
- Đích xác. Một tu sĩ Nhân Cảnh muốn sống sót ở tràng cảnh này tỉ lệ thấp đến đáng thương. Vì vậy tất cả các trữ giới chỉ của các thi thể trên chiến trường, ta chỉ tập trung tìm kiếm pháp môn liên quan đến cước bộ.
- 30 năm chiến tranh âm ỉ nổ ra, nhờ các thi thể kia, ta cũng một đường tiến vào Địa Cảnh hậu kì. Tốc độ mà từ cổ chí kim ở Bách Băng giới chưa từng có.
- Nhưng không chỉ có vậy, mấy chục năm đó, ta thu thập hơn 19 công pháp của nhiều môn phái khác nhau chính phái lẫn tà phái, liên quan đến tốc độ cũng như đào tẩu.
- Ta nghiên cứu tổ hợp lại, lấy 64 quẻ kinh dịch, 20 huyệt đạo hai chi dưới làm gốc, tự tạo thành một pháp môn độc bộ của mình.
.
Kể đến đây, Du Tần bật cười đắc ý.
- Hahaha. Vì mấy chục năm bỏ chạy chưa bao giờ thất thủ, nên ta đặt tên là....
...Du Bộ Chấn Vạn Sĩ….
.
Lý Quý lúc này cũng không nhìn Du Tần với ánh mắt khinh khỉnh như trước, tò mò.
- Rốt cuộc tại sao Du huynh lại đến đây ?
Thấy Lý Quý chuyển cách xưng hô từ ngươi sang Du huynh, Du Tần khuôn mặt cũng giãn ra.
- Không dấu gì Tiểu Kê, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Rốt cuộc cũng đến lúc ta bị thân cô bày kế giăng thiên la địa võng bắt được.
- Sau khi biết ta chính là Ngạ Quỷ, thân cô không nói không rằng, cũng không nghe ta giải thích, bắt ta đến Thất Thải giới này giam lỏng.
- Cho đến hơn 60 năm trước, Băng Cung hoàn toàn thống nhất Bách Băng giới. Ta mới gặp lại thân cô, cũng từ đó, mỗi tháng Hướng gia đều đặn chu cấp cho ta 6 tên Địa Cảnh.
.
Lý Quý thở dài.
- Du Phụng là....
.....sợ huynh bị Đường gia thủ tiêu cho nên mới….
Chỉ thấy Du Tần gật đầu.
- Ta hiển nhiên cũng biết điều này, ta cũng chưa hề có một lời trách móc thân cô cả.
Khuôn mặt Lý Quý liếc thâm ý.
- Chả trách Du Phụng trước đây lại có ý nói huynh không phải dục tu.
Du Tần rót tiếp mấy chén, gật đầu.
- Tất nhiên… thật sự ta cũng chẳng phải dục tu.
Bỗng nghĩ gì đó, khuôn mặt Lý Quý đanh lại.
- Tại sao… Du huynh lại kể ra chuyện này, chẳng lẽ huynh ko sợ ta… ?