Thấy biểu hiện của hắn, Du Tần nhoẻn miệng cười.
- Coi như thân cô tin ngươi… nên ta cũng chẳng có lý do gì nghi ngờ ngươi cả.
- Hơn nữa, mấy chục năm qua bị giam lỏng ở đây, rốt cuộc bây giờ mới có một người dám ngồi cùng bàn uống rượu với ta như thế này. Ha ha ha…
Chợt như nghĩ gì đó, khuôn mặt đầy sẹo của Du Tần nhăn lại thâm ý.
- Còn Tiểu Kê huynh ? Ngươi khinh bỉ ta nhân thực, nhưng dường như một tháng Hướng gia cũng đem đến cho ngươi 5 tên Địa Cảnh a.
Du Tần uống mấy hớp rượu, ánh mắt đảo sang cười như không cười.
- Ta thấy đám hạ nhân Hướng gia sợ hãi Tiểu Kê huynh…..
.
.
…. cũng chẳng kém ta là bao a !
.
Lý Quý nghe đến đây ánh mắt chợt loé, như lâm vào suy ngẫm.
“Du lão quái này có ý trêu chọc ta… nhưng lão cũng không phải không có lý….”
“Ngoại trừ việc ta không phải thực nhân… ta…
…. khác gì đám biến thái ở Lục Ngục này là bao a…”
.
Thấy khuôn mặt Lý Quý có chút thất thần, Du Tần nhướng mày.
- Tiểu Kê này … ta có việc có nghĩ nát óc không ra, rốt cuộc làm thế nào ngươi có thể thi triển ra các pháp môn của nhiều môn phái như vậy ?
.
Lý Quý lúc này thấy Du Tần sảng khoái không kể ra cố sự của mình không chút che dấu, khuôn mặt hắn cũng giãn ra nâng chén rượu lên.
- Huynh đã không cố kị kể ra chuyện mình, chẳng hay....
....có muốn nghe cố sự của ta ?
.
Vừa nghe đến đây, Du Tần ánh mắt sáng lên, bật cười một tràng đầy tiếu ý nâng chén.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trời dần về khuya.
Lúc nghe đến đoạn Lý Quý không có linh căn, Du Tần trợn tròn không thể tin vào tai mình.
Chỉ thấy lão vô cùng xúc động, hét vang cả Lục Ngục.
.
.
“Ha ha ha ha…. Du Tần ta không đơn độc….”
.
.
“Ha ha ha lão tặc thiên, ngươi đã thấy chưa….”
.
.
“… ta không đơn độc….”
.
.
Lý Quý ngoại trừ Không Thư ra, cũng không chút cố kị kể ra cố sự của mình. Thậm chí ngay cả việc hắn học lỏm Du Bộ Chấn Vạn Sĩ cũng không ngại ngần nói.
Nhưng Du Tần vô cùng phóng khoáng, khuôn mặt chỉ thoáng bất ngờ, phạt Lý Quý mấy bát rượu, sau đó không chỉ trách móc mà còn chỉ giáo thêm cho hắn.
Cả hai uống không biết bao nhiêu chum, càng nói Du Tần càng thấy đối phương hệt như tri kỷ tâm giao. Có rất nhiều điểm tương đồng với hắn.
Lúc này chỉ thấy Du Tần nâng chén.
- Vậy đi, dù sao thịt tu sĩ Địa Cảnh cũng không có tác dụng nhiều với ta nữa, ta...
.... sẽ nhường Tiểu Kê huynh một tháng 3 tên, thế nào ?
Lý Quý uống không biết bao nhiêu linh tửu, đây cũng là lần đầu tiên hắn uống nhiều như vậy, chỉ thấy mi mắt nặng trĩu phất tay.
- Không được !
- Làm sao được a… !
Thật sự tu sĩ Thiên Cảnh như Du Tần vô cùng khó say, nhưng lần này gặp được tri kỷ như Lý Quý, nhất thời cũng không dùng linh lực áp chế, khuôn mặt say mèm đỏ bừng.
- Tại sao không được ? Ta có tặng ngươi 3 tên đi nữa, dù sao vẫn còn 3 tên, hơn nữa… Tiểu Kê chỉ ở lại đây hơn một năm nữa…
.
…chuyện này có xá gì ?
.
Dứt lời, lão nâng bát lên uống cạn. Lý Quý thấy vậy nấc lên mấy cái, cũng uống nốt bát của mình.
- Được. Cung kính không bằng tuân mệnh vậy a !.
- Ha Ha ha… Ta cũng chẳng có gì làm quà mọn. Thôi thì ta tặng huynh nữ tử Mạn La Cốc kia vậy !
Du Tần mi mắt nặng trĩu chợt sáng lên, bật cười.
- Được được ! Hảo huynh đệ.... hảo huynh đệ a !
Khuôn mặt Lý Quý cũng đã đỏ ran lên, nhếch mép.
- Ta biết việc huynh nhân thực là thân bất do kỉ, nhưng cũng chớ bày trò lôi kéo Tiểu Kê ta như lúc chiều a !
- Chúng ta tuy đều không có linh căn, nhưng huynh đi đường huynh, ta theo đạo ta !
.
.
Chỉ thấy Du Tần mi mắt nặng trĩu đổ một chén khác.
- Bày trò thì đúng là có bày trò, nhưng....
..... Tiểu Kê huynh hãy vận linh lực đến bao bọc Tiểu Tràng 3 vòng, đục một lỗ nhỏ vào thành ruột, sau đó đồn toàn bộ linh lực tìm đường ngắn nhất đến Khí Hải.
- Phải nhớ kỹ khi dẫn linh lực phải xoắn lại mới có thể đâm xuyên Khí Hải. Sau đó dẫn linh lực từ Đan Điền tống ra Khí Hải, từ Khí Hải đi ngược lại đường cũ về lại Tiểu Tràng....
....Làm liên tiếp 4 chu kỳ xem như thế nào....
.
Lý Quý tuy rằng say mèm nhưng thấy biểu hiện nghiêm túc của đối phương thì vẫn tò mò làm theo.
Qua mấy chục hô hấp.
Khuôn mặt Lý Quý bỗng chấn kinh, trợn tròn như thấy gì đó vô cùng khó tin.
Du Tần dường như đã đoán trước, chỉ mỉm cười uống tiếp.
- Nếu nói trước là thịt người, ngươi nhất định sẽ không dùng a !
.
Lau vết rượu trên miệng, Du Tần nhìn khuôn mặt thất thố của Lý Quý nói tiếp.
- Chỉ vì Tiểu Kê huynh có quan hệ với thân cô, hoặc cũng có thể coi như ta gặp được tri kỉ....mới tặng ngươi món quà nhỏ này !
- Hãy xem như đây là bí mật nhỏ giữa hai ta a !
- Ha Ha ha ha….
Lý Quý hít một ngụm khí lạnh, lắp bắp.
- Làm sao có thể…?
- Làm thế nào… từ đan điền bỗng có một đường kinh mạch mới thế này ?
.
Du Tần vừa cười cợt, vừa đưa bát rượu lên uống, khiến rượu tràn cả ra hai khoé miệng.
- Ai bảo người của tà phái không thể hấp thu đan dược !
- Ha ha ha ha….
- Con mẹ lũ lão tỗ….
- Con mẹ nó lũ tông sư…
- Tu chân giới say cả rồi, chỉ còn Du mỗ tỉnh táo….
- Không chỉ Đan Dược, mà thậm chí linh dược không cần luyện chế qua cũng có thể ăn sống luôn a…. Ha ha ha…
.
.
Chỉ thấy lúc này Lý Quý đã triệt để hoá đá, miệng lắp bắp.
- Làm sao có thể….
.
….Làm sao có thể có chuyện này?
.
Du Tần ánh mắt nheo lại đầy quỷ dị.
- Vì sao người tà phái không thể hấp thu đan dược ?
Lý Quý trả lời không chút suy nghĩ.
- Ngoại trừ bạch linh lực đồng nguyên với thiên địa linh khí, người tu luyện linh lực màu khác đều không thể hấp thu được.
.
.
- Vì sao không đồng nguyên không hấp thu được ?
Hắn liền dứt lời Du Tần đã hỏi ngay. Lý Quý chợt lâm vào trầm tư, không lâu sau mới mở lời.
- Việc này cũng không có gì khó hiểu, mỗi khi hấp thu đan dược, từ dạ dày, tu sĩ chính phái phải dùng bạch linh lực tạo một thông đạo đồng nguyên với đan dược, thông đạo này xuyên suốt đưa dược lực vào bên trong Đan Điền để từ từ hấp thu.
Du Tần vỗ tay, đôi mắt nheo lại.
- Chính xác, chính là thông đạo ! Đó mới là mấu chốt ! Nhưng....
.... Nếu không từ Dạ Dày …. mà từ Tiểu Tràng thì sao ?
Lý Quý có chút ngẫm nghĩ, không lâu sau liền trố mắt.
- Từ Tiểu Tràng làm gì mở được thông đạo đi đến Đan Điền ? Hơn nữa xuống Tiểu Tràng, dược lực đã xuống hẳn tiêu hoá trở thành chất thải rồi còn đâu mà hấp thu dược lực.
Bỗng nghĩ gì đó, ánh mắt Lý Quý chấn kinh.
- Khoan… khoan...
.... nếu Tiểu Tràng không mở được thông đạo đến Đan Điền. Vẫn có huyệt Khí Hải thông đến đan điền. Chẳng lẽ…
Chỉ thấy Du Tần bật cười một tràng vang vọng….
- Ta đã nói cả tu chân giới này say rồi… chỉ một mình Du mỗ tỉnh a….
Bỗng Lý Quý khuôn mặt đanh lại.
- Không phải không ai nhận thức được vấn đề này, mà là chẳng bao giờ có chuyện linh lực đi được từ Tiểu Tràng lên lại Khí Hải cả.
Du Tần uống tiếp một húp rượu, giọng nói say mèm ngắt quãng.
- Nếu không có thì ta làm cho có !
- Không có đường thì tự tạo ra đường !
- Vốn dĩ một con đường phải do nhiều người đi mòn cỏ mới tạo ra mà a !
Lúc này chỉ thấy khuôn mặt Du Tần dù mi mắt sụp xuống nhưng lại mỉm cười vô cùng quỷ dị, giải thích một tràng.
- Nghe kỹ đây, ở trong dạ dày, máu tu sĩ độc tông ăn mòn cực mạnh, dạ dày không thể hấp thu. Đành để máu này phải xuống Tiểu Tràng, từ Tiểu Tràng, máu này khi ngươi dùng linh lực dẫn dắt vô tình như một lưỡi kiếm đâm xuyên tất cả bộ vị bên trong thể nội, không gì cản phá được.
- Nhưng chỉ đâm xuyên mà không tạo ra đường dẫn thì chẳng có tác dụng gì, linh lực sẽ tán loạn khắp nơi không có đích đến.
- Chính lúc này, thịt của tu sĩ luyện thể vô cùng dẻo dai chính là lựa chọn tốt nhất để tạo ra đường dẫn vững chắc. Dạ dày có thể hấp thu được tinh chất bên trong thịt, nhưng xác cùng các chất bã phải đào thải ra. Nhưng thứ ta cần chính là các chất bã dẻo dai này làm đường dẫn, chất bã này sẽ không bị máu của tu sĩ Độc Tông ăn mòn.
- Vô tình phối hợp với máu của tu sĩ Độc Tông tạo ra một kinh mạch mới, kinh mạch do có tính chất của tu sĩ luyện thể nên vững chắc hơn cả các kinh mạch vốn có trong cơ thể người bình thường. Dùng để hấp thu linh lực thì phải nói là...
... cực phẩm !
Nói đến đây, chỉ thấy Lý Quý vô cùng chấn động.
- Du huynh, huynh quả thật là bậc kì tài… Ta đã bái phục sát đất rồi a !
Chợt nghĩ gì đó, hắn nhướng mày khó hiểu.
- Thế còn Tiên Nhũ Nhục có tác dụng gì ?
Du Tần bình thản trả lời.
- Chả có tác dụng chó gì cả. Ăn....
.... ngon thôi a !
Lý Quý nghe vậy nuốt nước miếng mấy cái, cười khổ.
- Du huynh quả thật là điên a….
Du Tần nghe vậy chỉ bật cười một tràng, rót tiếp vào chén Lý Quý và chén hắn. Chợt nghe Lý Quý có chút phức tạp.
- Chả trách huynh có nói mấy món này ngay cả Hướng trang chủ cũng không có phúc phận…
Khuôn mặt của Du lão quái vô cùng đắc ý, cười khinh khỉnh.
- Tất nhiên … Lão giam cầm ta… còn muốn hưởng đồ tốt của ta....
...Mơ đi a !
Lúc này chỉ thấy Lý Quý khuôn mặt có chút đăm chiêu.
- Huynh dù có chút điên khùng, nhưng thật sự tạo ra được một con đường mới, từ cổ chí kim chưa bao giờ có.
- Người của tà phái có thể hấp thu linh dược, việc này quá kinh thế hãi tục, có nằm mơ cũng không dám nghĩ…
- Huynh cẩn thận một chút….
.
.
….Nếu như việc này bại lộ…