Thanh đao loé sáng, trong sát na đã lập loè tinh quang, biến thành trảm mã đao nhắm đến cổ Du Tần chém tới.
Nhưng chỉ thấy Du Tần ánh mắt loé lên, nhoẻn miệng cười vô cùng quỷ dị.
.
“Xoẹt”
.
Ngay lúc này Bả Phì Đao của Lý Quý chém đầu và và cổ Du Tần ra làm đôi. Nhưng Lý Quý sắc mặt lại đại biến, bởi cảm giác thanh đao chỉ như chạm vào tàn ảnh.
.
“Thuấn Di ?”
.
Hắn vội chấn kinh đảo mắt qua đã thấy Du Tần vẫn ngồi ngay vị trí cũ, ánh mắt loé lên tiếu ý.
- Tiểu Kê thật là nóng tính a !
.
Khuôn mặt Lý Quý dâng lên đề phòng cực độ, ngược lại Du Tần bộ dạng vẫn nhàn nhã, không hề có ý định động thủ. Y chỉ nâng chum lên, đổ thêm Hồng Tiên Tửu vào vào chiếc bát kì quái bên dưới, cũng không nhìn lấy hắn một cái.
- Tăng tiến tu vi khiến ngay cả thân cô ta cũng phải kinh ngạc, ắt hẳn Tiểu Kê huynh là bậc kì tài hiếm thấy, nhưng chỉ mới Địa Cảnh….
.
Du Tần uống một ngụm rượu, liếc sang Lý Quý đầy tiếu ý.
- Đừng nói đến giết … chỉ riêng việc chạm được vạt áo của ta… đã là viển vông…
.
Chỉ thấy Lý Quý khuôn mặt trầm xuống.
“Hắn cũng không hề nói ngoa, ta thật sự có chút nóng vội, ta và hắn… không cùng một cấp bậc…”
“Chỉ riêng việc có khả năng Thuấn Di kia, Địa Cảnh hoàn toàn không có chút cơ hội…”
“Khoan đã, nếu là Thuấn Di, Thiên Cảnh hẳn phải rất miễn cưỡng mới thi triển được, làm sao hắn ta bộ dạng lại nhàn nhã thế kia ?”
“Hơn nữa chỉ trong chớp mắt đã trở lại trở lại về vị trí cũ như vậy được chứ ?”
.
Chợt Lý Quý phun một ngụm nước bọt xuống dưới, nhoẻn miệng cười.
- Để xem có thật sự có như Du huynh nói không a !
.
Chỉ thấy hắn khẽ hô, ánh mắt đanh lại, lao đến vung đại đao đến nhân ảnh trước mặt.
.
.
Du Tần thấy Lý Quý không chút sợ sệt xông đến, ánh mắt thoáng hiện qua tán thưởng, nhưng cũng chỉ có vậy.
Khuôn mặt Du Tần không chút biến sắc, cũng không có dị động.
Đại đao trên tay Lý Quý chém xuống, vừa chạm vào đỉnh đầu của Du Tần thì như chạm vào không khí, Lý Quý ánh mắt chợt loé.
.
“Tất Phong Xà !”
.
Trong chớp mắt đại đao nhất thời vươn dài ra uốn cong về phía sau. Khuôn mặt Du Tần thoáng hiện qua dị sắc, sau đó nhanh chóng trở lại như thường.
Lại một lần nữa, Bả Phì Đao vẫn như chạm hư không, Lý Quý lại thất thủ.
- Đao pháp khá lắm !
Hắn quay sang vẫn thấy Du Tần bộ dạng vẫn nhàn nhã ngồi ngay vị trí cũ. Ánh mắt như nhận ra gì đó, nhưng có chút phân vân, chợt nheo lại mỉm cười.
- Quá khen ! Còn nữa !
Dứt lời đã thấy Lý Quý lao vút lên, đại đao trong tay đã nhanh chóng thu trở lại bộ dáng ban đầu, khẽ rung lên.
- Ta không tin không chạm vào được ngươi !
Bả Phì Đao chém một quỷ tích kì lạ, nhất thời vô số các đạo đao nhận xanh lục liên miên từ bốn phương tám hướng từ bên trên bay đến.
.
“ẦM ẦM ẦM”
.
“ẦM ẦM ẦM”
.
Chỉ nghe thấy tiếng nổ liên miên, bụi bay khắp nơi.
Không lâu sau đã thấy bộ bàn đá đã bị chém vỡ tan tành, cách đó không xa là nhân ảnh không mảy may dính một chút bụi của Du Tần.
Nhưng khác hẳn với lúc nãy, khuôn mặt ông ta có chút thất thố lẫn kinh ngạc thốt lên.
- Làm sao ngươi thi triển được công pháp của Bích La Tông ?
.
.
- Ngươi...
....không cần thiết….
… phải biết !
.
Lý Quý vừa dứt lời, lại có vô số đao khí nhắm đến Du Tần chém đến.
.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Du Tần lúc này đã triệt để ngây ngốc. Cũng chẳng phải hắn trúng chiêu, mà từ nãy đến giờ, Lý Quý tung ra không biết bao nhiêu chiêu thức, vô cùng hỗn tạp của cả chính phái lẫn cả tà phái.
Dù lịch lãm không ít nhưng có thể nói chưa bao giờ Du Tần thấy qua có một người có thể biết nhiều pháp môn như vậy, ông ta vội phất tay.
- Này… đủ rồi… đủ rồi !
.
“Tề Vũ Đảo Nhật”
.
Đáp lời của Du Tần là liên miên các tia kiếm khí rợp trời bay tới.
.
“Ầm Ầm Ầm Ầm…”
.
Tình huống lúc này cũng chẳng khác gì trước, Du Tần thậm chí lúc này bộ dạng chẳng có lấy một vết xước, y phục vẫn trắng tinh tươm.
Nhìn về đối diện, Du Tần cười khổ, nhưng Lý Quý lúc này lại còn khốn khổ hơn.
“Khốn kiếp… tất các pháp môn dùng để áp chế tu sĩ có thân thủ tốt toàn bộ đều thất bại…”
“Bộ pháp của hắn ta thật sự tà môn… chưa bao giờ ta thấy qua một công pháp nào mà du chuyển kinh mạch lại phức tạp khủng khiếp như vậy”
“Đến lần thi triển thứ 48, ta mới nhìn ra được quỹ đạo của các dòng linh lực kia”
“Linh lực tuôn ra từ đan điền phóng xuất hai chi dưới, chân trái du chuyển qua Hoàn Khiêu, đến Dương Lăng Tuyền rồi chạy thẳng đến huyệt Giải Khê”
“Chân phải linh lực lại có đường đi khác hẳn, đi từ huyệt Thứ Liêu đến Thừa Phù, sau đó lại xuyên qua Uỷ Trung đến huyệt Chi Âm”
“Nhưng đó chưa phải là tất cả, khi hai dòng linh lực ở hai chân vừa chạm đến huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân, đường đi của các dòng linh lực này lại thay đổi ngược lại”
“Điều đáng sợ là chỉ trong một cái nháy mắt đã hoàn thành 4 vòng tuần hoàn này, rốt cuộc để làm được thì ngoại trừ cơ thể phải đáp ứng được tốc độ kia ra, thì rốt cuộc điều khiển linh lực phải nhuần nhuyễn đếm mức nào ?”
Có thể thấy Lý Quý vô cùng quái quỷ, thì ra từ nãy đến giờ, hắn không phải là tung chiêu đánh bừa với Du Tần, mà rõ ràng mỗi lần xuất chiêu ra. Đều lén vận dụng Hắc Nhãn phá cực hạn âm thầm dò xét đường đi của các dòng linh lực bên trong cơ thể ông ta.
Vốn dĩ ban đầu hắn chỉ nghi ngờ Du Tần là dùng Thuấn Di, nếu thực sự là vậy, Lý Quý cũng hẳn không hề có hứng thú. Hắn cũng biết đây là pháp môn mà phải trên Thiên Cảnh mới dùng được. Nhưng đã tinh ý phát hiện ra có chút bất thường, liền nghi ngờ đây là một pháp môn gì đó.
Nếu là Thuấn Di thì không nói, nhưng nếu thật sự là một pháp môn ?
Lý Quý hắn cũng không ngại….
.
.
…. học lóm một chút.
Thật sự ra mà nói, hắn hiện tại mỗi lần chiến đấu, khi thất thế chỉ có duy nhất Không Thư để thoái lui bỏ trốn. Nhưng tu vi càng cao, hắn càng nhận thức rõ ràng mức độ quan trọng của Không Thư.
Trái ngược với lời Liễu Thanh nói trước đây, hắn giờ đây tin chắc rằng. Cho dù các cao thủ Quân Cảnh đi nữa, cũng hẳn sẽ rất thèm muốn Không Thư.
Nếu bại lộ ra việc hắn sở hữu thiên thư này, chẳng biết hậu quả sẽ thảm khốc như thế nào. Vì vậy, nếu thật sự không lâm vào đường cùng, hắn tuyệt không thể bại lộ ra việc này.
Vì vậy, khi thấy Du Tần thi triển ra cước bộ xuất quỷ nhập thần kia, Lý Quý liền nổi lên ham muốn, chấp nhận đánh đổi việc để lão ta phát hiện ra việc hắn có thể sử dụng các pháp môn của các môn phái khác, để tìm ra cách thức vận dụng pháp môn này.
Có thể nói nếu thật sự nắm giữ được bí quyết, hẳn là vô cùng xứng đáng. Cước bộ này di chuyển kì quái, vừa có thể công lẫn thủ. Trong trường hợp nguy hiểm có thể bảo mạng thay cho Không Thư.
Nghĩ đến đây, Lý Quý dù rất căm tức đối phương nhưng khuôn mặt cũng đã dễ nhìn hơn nhiều.
Đang miên man chợt nghe giọng đối phương hoà hoãn.
- Được rồi. Dừng lại… dừng lại… ta không hề có ác ý với Tiểu Kê huynh a !
.
Thấy Lý Quý dường như khựng lại, cũng không có xuất chiêu nữa thì khuôn mặt y mới giãn ra, bật cười.
- Tiểu Kê huynh cũng chớ có buồn bực, cũng không phải vì ngươi không có năng lực, thật ra mà nói, dưới Quân cảnh, không ai có thể chạm được vào Du mỗ cả. Ha Ha Ha Ha….
.
Lý Quý ánh mắt chợt loé, nhất thời thoáng qua hỉ sắc, nhưng lại nhanh chóng trở lại như thường, khuôn mặt tỏ vẻ khinh khỉnh.
- Ngươi tu vi tuy là Thiên Ma tầng 3, nhưng thốt ra lời này cũng thật là cuồng ngôn a !
Du Tần thấy biểu hiện kia chỉ bật cười đắc ý.
- Ai da… Tiểu Kê không biết đó thôi, trước đây ở Bách Băng giới, ta bị 9 tên Thiên Cảnh Trung Kì, Hậu Kì lẫn đại thành vây công, nhưng chỉ ngửi được rắm của Du Mỗ thôi a !
Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt khẽ động.
“Biểu hiện của Du lão quái này, dường như không phải nói chơi a…”
“Trước đây hạ sát Vạn Phiến, dù có Thiên Cảnh lẫn mấy chục Địa Cảnh nhưng thực sự ta thoát khốn nhờ Không Thư …”
“Nhưng nếu không có Không Thư, dù có xuất sắc đến mấy, gặp một tu sĩ hơn giai đã phải co giò bỏ chạy, nếu gặp hơn 3 tu sĩ cao giai vây công, thậm chí ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có…”
“Muốn bỏ chạy cũng phải thật sự có thực lực a. Bởi vậy mới biết Du Tần này có môn đạo như thế nào !”
.
.
“Keng… Keng…”
Chợt khuôn mặt Lý Quý có chút bực bội, vứt hẳn Bả Phì Đao sang một bên.
- Khốn kiếp, không đánh nữa… thật sự không chạm được vạt áo của ngươi a !
Nghe vậy, Du Tần bật cười một tràng đi đến.
- Ha ha ha… Sảng khoái lắm. Ta thích người như ngươi a !
Lý Quý thấy vậy liền đưa tay đến trước ngăn lại, nhướng mày khinh khỉnh.
- Khoan đã, chớ lại gần đây. Ta không thích kẻ ăn thịt người như ngươi a !
Dứt lời, Du Tần khựng lại, chợt suy nghĩ gì đó, thở dài tế ra một bộ bàn đá khác, y lắc lắc đầu ngồi xuống. Bàn tay đưa về phía ghế đối diện như mời.
- Tiểu Kê ngồi xuống đi !
- Ta....
....cũng có nỗi khổ riêng !
Thấy biểu hiện của y, Lý Quý ánh mắt nheo lại như thăm dò.
.
.
Không lâu sau như nghĩ gì đó, cũng thở dài ngồi xuống ở đối diện.
- Mang tiếng là quản ngục ở nơi này, thật sự ta cũng là bị Băng Cung giam lỏng ở Thượng Vân Ngục này a !
Vừa nghe vậy, khuôn mặt Lý Quý trợn tròn ngạc nhiên khó dấu.
“Cái gì ? Du Phụng đã là tả sứ của Băng Cung, hẳn là phụ thân của Du Tần này còn quyền cao chức trọng hơn, làm sao lại bị giam ở nơi này ?”
Chợt nghĩ đến sở thích biến thái của hắn, Lý Quý liền như hiểu ra bĩu môi, khuôn mặt chán ghét.
- Ngươi khốn kiếp… biến thái ăn thịt người, con mẹ nó không bị Băng Cung giam giữ mới là lạ ! Nếu ta là chưởng quản Băng Cung, đã giết quách ngươi cho rồi a !
.