Hắn hiện tại cũng chẳng còn ngây thơ như ngày trước, đã bắt đầu biết lợi dụng các mối quan hệ cũng như thế cục.
Có thể coi Băng Cung là một đồng minh duy nhất ở thời điểm bây giờ. Cho dù phương bắc có Vân Trung Tử của chính phái toạ trấn đi nữa, nhưng nếu Du Phụng thật sự là Quân Cảnh, việc đánh chiếm phương Bắc hoàn toàn rất có khả năng…
Hắn cũng biết mình còn một thế lực nữa chính là Thi Tông, nhưng qua lời kể của Hồng Nhược Lan, ngoại trừ Hồng Cự cùng vị tông chủ tên Bách Dự kia ra, nàng ta cũng không hề biết thông tin gì khác.
Hơn nữa, Lý Quý cũng vô cùng tinh ý, hắn cũng nhận ra Hồng Cự chỉ vì nhi nữ nên mới không đả động gì đến mình, lão ta không gây khó dễ là Lý Quý đã vô cùng vui mừng rồi.
Mặc dù trong thư Hồng Nhược Lan có nói qua gây dựng thế lực của riêng nàng, nhưng thật sự để trông chờ Hồng Nhược Lan cùng Thi Tông giúp đỡ ? Thật sự hắn chưa từng đặt hi vọng vào nhiều mà thậm chí ngược lại.
Mối thù với Huyết Sa cùng Độc Cô Khiêm, hắn chắc chắn sẽ quay trở về tận tay trả cả vốn lẫn lãi, việc này ít nhiều sẽ kinh động đến Thi Tông lẫn cả vương triều Đại Viêm. Vì vậy thế cục sau này vô cùng khó đoán trước.
.
.
.
- Sao vậy nghe đến tuổi tác của thân cô ta, Tiểu Kê lại thất thần như vậy a ?
Du Tần bật cười mở lời kéo Lý Quý trở về với thực tại, hắn vội định thần chắp tay.
- Thật xấu hổ, Du Tần huynh bỏ quá cho, ta vô tình hồi ức lại một chút chuyện xưa thôi !
.
Chợt Lý Quý ánh mắt nheo lại, không lâu sau khuôn mặt khẽ động, không nói không rằng liền nâng chén uống sạch, bật cười.
- Ta có chút bất ngờ, không ngờ Du Tần huynh Thiên Cảnh mà lại khách khí với ta như vậy a !
.
Vừa nghe đến đây, Du Tần liền giật mình, không lâu sau mới thở dài nhìn hắn, khuôn mặt bỗng giãn ra bật cười.
- Ta thật sự không biết tại sao ngươi lại biết được tu vi của ta, nhưng chỉ riêng việc này, Du Tần ta thật sự bái phục rồi a !
.
Cũng chẳng trách tại sao ông ta lại thất thố như vậy, tu sĩ bình thường thấp giai hơn khi phóng thần thức dò xét thì đều chỉ thấy một mảng hư vô hỗn độn, đây là hiện tượng linh lực yếu hơn bị linh lực mạnh hơn thôn phệ.
Vì vậy khi phóng thần thức vào một người nào đó mà chỉ thấy một mảng hỗn độn, tu sĩ đều mặc định đối phương tu vi cao hơn mình. Nhưng điều khiến ông ta thật sự kinh ngạc là không hề phát hiện ra Lý Quý phóng thần thức dò xét mình, tu sĩ thấp giai hơn khi phóng linh lực vào cơ thể đối phương thì nhất định sẽ bị phát giác.
Nghĩ mãi không ra, rốt cuộc chỉ thấy Du Tần rót tiếp một chén khác, nâng lên uống sạch, sau đó mới gật gù.
- Ha ha ha. Hướng lão đầu mà Tiểu Kê huynh cũng dám xưng huynh gọi đệ, ta thì có xá gì chứ ?
.
.
- Đã khiến Du Tần huynh chê cười rồi.
Thấy Lý Quý chỉ chắp tay lắc lắc đầu. Du Tần bật cười, vừa dốc bình rượu lên đã thấy trống rỗng, ông ta liền nghĩ nghĩ gì đó, đứng dậy chắp tay.
.
- Tiểu Kê đã mời rượu ta, nhất định phải nếm thử linh tửu do chính tay ta làm đấy a !
.
Tất nhiên Lý Quý cũng không hề từ chối, chỉ mỉm cười gật đầu.
.
.
.
.
Những tưởng Du Tần sẽ sớm trở lại.
Nhưng tận một canh giờ sau, mùi hương thức ăn thoang thoảng bay trong không khí, Lý Quý mới nhận ra là Du Tần bây giờ mới chế biến.
Nhất thời khuôn mặt cũng giãn ra, cũng không nôn nóng nữa.
Qua đâu hơn mấy chục cái hô hấp mới thấy bộ dạng trung niên nhân kia hấp tấp xuất hiện.
Du Tần lần này mang đến một vò rượu sứ đen tuyền đặt lên bàn, cùng vô số thức ăn chỉ nhìn qua đã thấy vô cùng ngon miệng.
Lý Quý cũng không hề khách khí, cầm đến đang định đổ vò sứ ra chén thì ông ta đã ngăn lại.
.
- Ấy ấy… Tiểu Kê chờ đã.
.
Hắn nghe vậy liền trố mắt, chỉ thấy Du Tần từ trong nhẫn trữ vật tế 2 chiếc bát bán cầu trắng đục, hình dạng có chút méo mó, bên dưới có chân đồng chống đỡ. Khuôn mặt Du Tần đầy đắc ý.
- Rượu này… phải uống chén này !
.
Nhất thời Lý Quý bật cười.
- Du Tần huynh dường như vô cùng sành sõi, thứ lỗi cho ta là người cô lậu quả văn, không am hiểu về rượu lắm a !
(Cô lậu quả văn: Người nhà quê, kiến thức ít ỏi )
.
.
Dù nói vậy nhưng hắn vẫn đổ đầy rượu vào hai bát của Du Tần đưa cho.
Chỉ thấy rượu đổ ra một màu đen nghịt, hương vị kì lạ bay lên, Lý Quý liền một tay nâng lên ngửi ngửi gật gù.
- Rượu thơm.. rượu thơm… mời Du huynh !
.
Nhất thời hắn một hơi uống sạch. Hiển nhiên Du Tần thấy vậy cũng nâng chén lên uống cạn. Vạt áo lau mép, đưa tay đến.
- Dùng đi, những món này đảm bảo Tiểu Kê huynh đi khắp Thất Thải giới không tìm được đâu a.
.
Thấy Lý Quý trợn tròn kinh ngạc, Du Tần vô cùng nhiệt tình, đôi tay vừa gắp vừa giới thiệu.
- Dù tu sĩ thoát khỏi trói buộc phàm trần, không cần quá phụ thuộc vào ăn uống, nhưng không thể phủ nhận ăn uống cũng là một loại hưởng thụ a.
.
- Tiểu kê này … dùng thử món này đi, đây là Tiên Nhũ Nhục, cho vào miệng thì như tan chảy. Đây là món vô cùng hiếm thấy.
.
- Còn đây là Sao Hài, uống với Hồng Tiên Tửu này cũng vô cùng vừa miệng a !
.
Nhất thời Lý Quý có chút trố mắt, bật cười.
- Không ngờ Du Tần huynh lại am hiểu về phương diện này như vậy, ta quả thật mở mang tầm mắt a !
.
Dứt lời, hắn cũng không cố kị, gắp cho vào miệng.
Du Tần cũng không hề nói ngoa, đồ ăn lẫn linh tửu này khi nhắm cùng với nhau vô cùng vừa miệng. Cũng đã lâu mới được nếm mỹ vị như vậy, nhất thời Lý Quý không chút cố kị, ăn uống vô cùng hùng hổ.
- Tiểu Kê huynh cứ từ tốn, ta vẫn còn nhiều lắm a !
.
Lý Quý bật cười, lau vệt dầu dính trên miệng, một tay cầm lấy Sao Hài, một tay cầm lấy bát rượu miệng nhai nhồm nhoàm vừa nói.
- Du Tần huynh, quả thực kì lạ, Hồng Tiên Tửu này nếu chỉ dùng đầu lưỡi nếm lấy thì vị vô cùng khó ngửi, nhưng dùng miệng tiếp xúc với chiếc bát này uống thì lại có mùi hương vô cùng dễ chịu a !
.
Vừa nghe vậy, Du Tần cũng ăn một miếng Tiên Nhũ Nhục, khuôn mặt hưởng thụ mỉm cười giải thích một tràng.
.
- Tất nhiên rồi, rượu này chưng cất hơn 3 tháng từ máu của tu sĩ Độc Tông, mà phải là nam tu sĩ tu vi trên Địa Cảnh mới có hương vị như thế này. Nếu là nữ tu sĩ thì ắt máu sẽ bị loãng đi rất nhiều. Độc Tông vốn dùng độc vật hấp thu vào cơ thể, nếu độc vật này người ngoại môn sử dụng chỉ có chết, nhưng người của Độc Tông thì lại không có vấn đề gì, độc đi vào máu vô tình tạo một hỗn hợp đại bổ, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng là có mùi tanh hôi.
.
- Ta mất mấy năm mới có thể tìm ra là xương của tu sĩ Mộc Hợp Tông lại có thể giải quyết vấn đề này, nên quyết định dùng đỉnh của hộp sọ làm chén. Tông phái này vốn nổi danh với việc canh tác linh điền, tu sĩ thường xuyên sử dụng các linh thảo tấn cấp, nhưng mà phải chú ý một chút, phải là xương của tu sĩ Thiên Cảnh mới có thể trung hoà được máu của tu sĩ Độc Tông a !
.
Nói xong, Du Tần nâng chén lên uống mấy ngụm, bộ dạng vô cùng đắc ý. Lý Quý vẫn đang mải mê gặm lấy Sao Hài trên dĩa của Du Tần, khuôn mặt mỉm cười.
- Quả thật Du Tần huynh là bậc đại sư trong lĩnh vực này… tại hạ mở mang kiến thức rất nhiều a.
.
Dứt lời, Lý Quý như nghĩ gì đó, liền khựng lại. Miệng cũng ngừng nhai, ánh mắt trợn tròn lên lắp bắp.
- Du Tần… ta có nghe nhầm chăng ? Huynh nói rượu này, chén này là làm từ…
.
Đối diện, chỉ thấy ông ta gấp mấy lát thịt trên bàn, bộ dạng vô cùng hưởng thụ vừa ăn vừa nói.
- Ái da… Tiểu Kê huynh bị mỹ thực này làm cho phân tâm nên mới không nghe ta giải thích chứ gì.
- Rượu này là chưng cất từ máu của tu sĩ Độc Tông, còn chén này là đỉnh hộp sọ của tu sĩ Mộc Hợp Tông.
.
Chợt liếc lên thấy Lý Quý trợn tròn, Du Tần bật cười.
- Tiểu Kê thấy kì công lắm đúng không ? Nhưng vẫn chưa là gì so với hai món này đâu.
.
Một tay Du Tần chỉ đến khúc xương trên tay Lý Quý, thao thao bất tuyệt.
- Đây đúng như tên gọi Sao Hài, chính là xương đùi, nhưng phải là xương đùi của tu sĩ luyện thể mới là cực phẩm ! Luyện thể thịt vừa dai, mỡ cũng ít hơn các tu sĩ khác, trong thịt cũng đọng lại không ít linh lực lẫn dược lực, vô cùng bổ với tu sĩ.
- Tiểu Kê cũng biết đấy, mấy năm qua, Hướng gia chỉ đem đến cho ta một vài tên luyện thể Địa Cảnh, mà còn thu lại hài cốt để báo cáo. Ta phải vất vả dấu diếm mới được hai khúc xương chân này đấy !
- Nhưng chăm chú một chút, đây mới thực sự là cực phẩm này.
- Tiên Nhũ Nhục này cũng chính là bầu ngực, mà phải là bầu ngực của tu sĩ chưa từng hoài thai mỡ mới tan chảy trong miệng. Còn đã hoài thai rồi thì mỡ sẽ bị đông lại hoặc bị nhão ra.
- Nhưng chưa phải là tất cả, trong tất cả mùi vị của Tiên Nhũ Nhục, người của Mạn La Cốc chính là cực phẩm. Ngươi biết đám tu sĩ này vốn dùng độc phong, cả người toả ra hương hoa, nhưng không chỉ có vậy, ngay cả thịt của bọn hắn cũng có mùi hương như vậy.
- Nữ tử trong ngục của ngươi ta phải vô cùng vất vả mới cắt được hai nhũ phong xuống mà không khiến nàng ta chết đấy a !
.
Vừa nghe đến đây, Lý Quý nhất thời nôn thốc nôn tháo. Nhưng đã nuốt xuống, hắn có móc họng như thế nào cũng không thể nôn ra.
Ánh mắt trừng lên nhìn Du Tần.
- Tên khốn thực nhân bệnh hoạn ngươi dám lừa ta…
.
Thấy Lý Quý nôn đống thức ăn mình vất vả chế biến, Du Tần đã có chút khó chịu, nay lại không chút kiêng nể chửi bới, hắn liền nhăn mặt.
- Này, ta nể Tiểu Kê huynh là chỗ thân tình với thân cô, ta mới mời ngươi những món này. Ngay cả Hướng lão đầu cũng chưa có phúc phận nếm thử đâu a.
.
- Khốn kiếp !
Dứt lời, Lý Quý bất ngờ tế ra một đại đao vô cùng quen mắt nhanh như chớp chém qua.
Đây chính là Bả Phì Đao, thanh đao mà trước đây Phùng Hi Bạch dùng qua, cũng chính là thanh đao tạo nên tên tuổi của Phùng Diêm Sâm.
Hiện tại trong tất cả binh khí Lý Quý đang có, Bả Phì Đao này cũng là binh khí cao cấp nhất. Có thể thấy hắn lúc này vô cùng động nộ, nổi sát ý, cũng chẳng còn quản đến Du Tần là Thiên Cảnh cũng như mối quan hệ của hắn với Du Phụng nữa.
.