Dục Tu Ký

Chương 141: Quyết Định Của Vạn Phiến



Vạn Phiến lúc này dù cơ thể suy kiệt nhưng cũng vô cùng bất ngờ, dìu hắn đứng dậy.

- Ngươi mau đứng lên đi…

.

Càng ái tài bao nhiêu, ông ta nhìn về phía bào đệ, bào muội mình càng bực bội bấy nhiêu.

- Hai người các ngươi gây nháo sự đã đủ chưa ?

.

Lúc này, chỉ thấy Vạn Sương, Vạn Phùng khuôn mặt đỏ ran, không dám ngẩng lên.

- Ta biết mấy chục năm qua, hai người các ngươi có thành kiến với phu nhân ta. Nhưng hãy nghĩ lại xem… Vạn Nhẫn Trang này là tổ tiên chúng ta truyền lại, các ngươi ngoại trừ ăn bám, nhăm nhe khối gia sản này ra, mấy năm qua có làm nên tích sự gì cho nơi này chưa ?

.

Từ nhỏ đến lớn, đây cũng là lần đầu tiên Vạn Sương, Vạn Phùng thấy đại ca mình lớn tiếng như vậy, cũng biết hiện tại Vạn Phiến đang vô cùng động nộ, nhất thời cả hai đều im lặng không dám hé miệng nửa lời.

Chợt lúc này, Vạn Phiên ho sặc sụa, vô số hạ nhân lo lắng lao đến đã thấy ông ta phất tay, ý bảo không cần. Chợt ông ta lê từng bước nặng nhọc ra bên ngoài, ánh mắt đảo một vòng.

Liếc nhìn tất cả luyện khí sư đang đứng bên ngoài. Có nhiều khuôn mặt quen thuộc, cũng có nhiều khuôn mặt xa lạ. Chẳng biết nghĩ gì, Vạn Phiến chợt nhìn xa xăm thở dài.

- Ta thà để người ngoài chấp chưởng Vạn Nhẫn Trang… để gia nghiệp tổ tiên này trường tồn với thời gian…..

…. để nơi này rạng danh họ Vạn….

… còn hơn là để người nhà chấp chưởng… từng bước đưa cơ ngơi này chết dần chết mòn.

.

Chợt ông ta hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng thẳng lưng trước toàn trường nói lớn.

- Ta… Vạn Phiến… trang chủ của Vạn Nhẫn Trang… chính thức tuyên bố… kể từ hôm nay…

.

Nói đến đây, ông ta liền ho sặc sụa. Vạn Phùng cùng Vạn Sương cùng lo lắng tiến đến đã bị Vạn Phiến trừng mắt.

- Ta vẫn chưa chết….

.

Hai người kia thấy vậy nhìn nhau vô cùng phức tạp, chỉ đành thở dài lui ra sau.

Vạn Phiến lau vết máu trên khoé miệng, liếc xuống bên dưới, ánh mắt mở lớn…

- Kể từ hôm nay… Du Phụng… phu nhân ta… chính thức trở thành trang chủ…. Vạn Nhẫn Trang…

.

Vừa nghe vậy.. hai huynh đệ Vạn Phùng, Vạn Sương liền cả kinh, vội vàng ngăn cản.

- Đại ca, không được ! ngươi...

- Đại ca… tuyệt đối không được…

.

Vạn Phiến chợt liếc sang phía hai người, thở dài.

- Còn hai người các ngươi… chẳng còn việc của các ngươi ở nơi này nữa.

- Trở về trang viên của tổ địa đi, hàng năm, Vạn Nhẫn Trang sẽ chu cấp cho hai ngươi cùng hậu nhân số linh thạch đủ để cuộc sống các ngươi sung túc đến lúc chết thì thôi.

.

Vừa nghe đến đây, Vạn Phùng cùng Vạn Sương đại biến, quỳ thụp xuống, nước mắt lưng tròng.

- Đại ca… đệ không cần….

- Đại ca… muội cũng không cần… sao huynh lại….

.

Vạn Phiến cũng không có trả lời, liếc sang nhìn Du Phụng.

- Phu nhân… thứ lỗi cho Tiểu Cô, Tiểu Thúc… cả hai chỉ là nhất thời hồ đồ mà…

....Thôi bỏ đi.

.

Chợt ông ta thở dài.

- Cũng thứ lỗi cho ta… thời gian qua bỏ bê phu nhân… thọ mệnh sắp tới không còn dài… Vạn Nhẫn Trang… trông cậy vào phu nhân rồi…

Dù Du Phụng vốn có ý đồ độc chiếm Vạn Nhẫn Trang, nhưng trong hoạ có phúc, kết quả như thế này, có nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Nhất thời Du Phụng dù lịch lãm không ít nhưng cũng không tránh khỏi thất thố, sắc mặt phức tạp.

- Vạn huynh… ngươi…

.

Khuôn mặt nhăn nheo của Vạn Phiến chợt giãn ra, vỗ vỗ vai Du Phụng, giọng điệu yếu ớt, nói ngắt quãng.

- Ta chẳng biết khi nào sẽ ra đi… chẳng còn tham lam hay quyến luyến gì với tài phú…

…. Ta tin tưởng vào khả năng của phu nhân…ta…chỉ có một nguyện vọng cuối đời…

… phu nhân… hãy đưa nơi này ở đúng vị thế của nó… hãy phát triển nơi này như….

…. đó là nhà của phu nhân…

.

Cũng như... hãy xem Vạn Nhẫn Trang…

...như chính là đứa con của phu nhân….

.

.

Khuôn mặt Du Phụng chợt ánh lên phức tạp, nhưng nhất thời chẳng biết nói gì cho phải.

Cũng không đợi nàng ta trả lời. Vạn Phiến đã phất tay.

- Được rồi… đến đây thôi.. ta cũng đã mệt mỏi rồi.

.

Hai người dìu hai bên, bóng lưng của Vạn Phiến khuất dần.

Chỉ để lại tiếng khóc lóc của Vạn Phùng, Vạn Sương… cùng không biết bao nhiêu tiếng bàn tán xì xầm của đám hạ nhân lẫn luyện khí sư xung quanh…

.

.

.

.

.

Ngày hôm sau.

Thông tin này không chỉ truyền khắp Vạn Nhẫn Trang… mà trên toàn Thất Thải giới, tất cả mọi người không ai không biết.

Vạn Nhẫn Trang, một trong những cự phú hàng đầu của Thất Thải giới….

...đã đổi chủ.

Tân trang chủ, không phải bào đệ Vạn Phùng, cũng không phải bào muội Vạn Sương của trang chủ Vạn Phiên… Mà lại chính là phu nhân của ông ta…

….một người ngoại tộc….Du Phụng…

.

“Ôi dào… Nữ nhân kia cũng thật may mắn a… kế thừa Vạn Nhẫn Trang… cũng là kế thừa gia sản kếch xù của họ Vạn biết bao đời nay tích góp a…”

.

“Ngươi nói dễ nghe lắm…. Vạn phu nhân không phải loại vô dụng đâu, bà ta dùng thực tài của mình mấy chục năm qua quản lý Vạn Nhẫn Trang đấy…”

.

“Nhưng dù vậy đi nữa… cho người ngoại tộc kế thừa cũng có chút…”

.

“Chính miệng Vạn trang chủ tuyên bố đấy a…”

.

.

Khắp các ngõ ngách của Thất Thải giới, đều nghe các lời bàn tán tương tự.

Hiển nhiên mấy ngày liên tiếp, Tống gia và cả các thế lực chính phái lẫn tà phái đề lục đục mang quà đến chúc mừng, nhân cơ hội kết giao với vị phu nhân này.

Du Phụng cũng vô cùng khôn khéo, tất cả các khách nhân đến đều đón tiếp vô cùng chu đáo, thậm chí còn nhân tiện giới thiệu trữ giới chỉ rộng 2 trượng kia… kiếm thêm không ít sinh ý.

.

.

.

Mấy ngày qua đón tiếp khách nhân từ sáng đến tối, Du Phụng dù là tu sĩ cả người cũng mỏi rã.

Vừa về đến sương phòng liền trút bỏ xiêm y, ngâm mình trong bồn gỗ lớn đầy nước hạ nhân đã chuẩn bị sẵn, nhắm mắt dưỡng thần.

.

"Chúc mừng Vạn phu nhân… à không… chúc mừng Vạn trang chủ mới đúng a…"

.

Vừa nghe tiếng nói kia, Du Phụng bỗng cả kinh, chợt nghĩ gì đó. Liền ngã đầu ra sau, nhắm mắt nhoẻn miệng cười.

- Tiểu kê đấy à… lần trước đi cũng vô tung vô ảnh mà lần này đến… cũng thật chẳng ai biết a…

.

Lý Quý từ trong góc phòng tối tăm đi ra, khuôn mặt nhăn nhó.

- Hôm đó nếu thật bị bắt gian… con bà nó… thật không dám tưởng tượng ra hậu quả a…

.

Nghe vậy, Du Phụng liền cười khúc khích, vẩy vẩy tay.

- Vào đây…

.

...tắm tắp với ta một chút nào…

.

Nghe vậy hắn liền nhướng mày.

- Ai cha.. bị bắt gian một lần… phu nhân dường như đã có kinh nghiệm… lá gan cũng mập hơn a…

.

Du Phụng ánh mắt cũng không mở ra, chỉ mỉm cười.

- Tiểu Kê… sợ à ?

.

- Phu nhân vẫn xem thường lá gan của ta rồi a…

.

“Tủm…”

.

Vừa nói xong, hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục, nhảy vào bên trong bồn tắm gỗ kia. Nước lẫn dược liệu văng tung toé khắp nơi. Đầu cũng ngã ra sau, nhắm nghiền mắt, bộ dạng vô cùng tự nhiên.

Du Phụng lấy một vài cánh hoa dính tung toé trên mặt mình xuống, nhìn hắn bật cười. Sau đó ngả người tới, hai tay cầm bàn tay thô ráp của hắn lên kì kì cọ cọ, vừa nói.

- Lần trước… làm thế nào mà ngươi vô tung vô ảnh…

.

Lý Quý thở dài.

- Phu nhân cũng có những bí mật không muốn người khác biết. Ta… cũng vậy…

.

Du Phụng khẽ nhướng mày, sau đó chỉ lắc đầu mỉm cười.

- Được rồi… ngươi không muốn nói thì thôi vậy. Nhưng nói sao thì nói… lần đó cũng là nhờ ngươi… mọi việc mới…

.

Lý Quý mặc cho hai bàn tay Du Phụng đang kì cọ, bàn tay của hắn vẫn vươn tới sờ soạng bầu ngực của Du Phụng dưới làn nước. Nhoẻn miệng cười.

- Phu nhân quá lời rồi… ta chỉ là thuận thế tung hứng thôi… nói gì thì nói, phu nhân đều nhờ thực tài của mình, mới có thể ngồi lên ghế trang chủ này.

- Nhưng không thể không khen, phu nhân dùng khổ nhục kế, lẫn cả diễn xuất đúng là....

....không chê vào đâu được.

.

Du Phụng nghe vậy chợt có chút suy ngẫm, thấy cánh tay đang sờ soạng nhũ phong mình, chỉ mỉm cười, tiến đến kì cọ cánh tay bên kia.

- Ngươi là đang khen hay đang châm chọc ta vậy a… dù sao đi nữa. Việc này…tiến triển… nhanh hơn cả ta mong muốn.

.

Lý Quý mở hờ mắt liếc nàng ta.

- Vạn Nhẫn Trang cũng đã đoạt được… phu nhân cũng nên… thanh lọc tay chân một chút….

.

Nghe vậy, Du Phụng ánh mắt chợt loé, bật cười.

- Tất nhiên rồi… nhưng cũng không cần ta có hành động. Tay chân của Vạn Phùng, Vạn Sương đều đã chủ động rời khỏi. Phùng tổng quản kia sau vụ việc tố giác ta và ngươi bất thành hai ngày trước cũng đã xin nghỉ.

- Này, chức tổng quản hiện đang bỏ trống… ngươi có muốn…

.

Lý Quý nghe đến đây chợt bật cười. Bàn tay đang vân vê nhũ phong chợt tiến xuống bên dưới, xuyên qua lớp lông xoăn đen rậm rạp, ngón tay tiến vào bên trong âm hộ Du Phụng.

Tất nhiên Du Phụng cũng không hề ngăn cả, lúc này cũng thôi kì cọ. Chống tay lên cằm, ngả người lên thành gỗ nhìn hắn kiều mị.

- Ta không dự định ở nơi này lâu, nên cũng không có hứng thú… nhưng…

… ta đề bạt một người.

.

Du Phụng có chút bất ngờ nhướng mày.

- Nói đi…

.

- Là Viên Tam.

.

Nghe vậy, Du Phụng liền bật cười.

- Chính là lão già đôi mắt láo liên, hay đi cùng ngươi ?

.

Lý Quý đầu gật gật, ngón tay tiến sâu vào âm đạo ấm áp bên dưới, nhẹ nhàng moi móc. Du Phụng hạ thân bị hắn dày vò, hơi thở dồn dập. Nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo.

- Vì sao ?

.

Chỉ nghe Lý Quý nói chầm chậm.

- Lão ta tuổi tác đã lớn, kinh nghiệm luyện khí phong phú, gắn bó với Vạn Nhẫn Trang cũng đã lâu. Lên làm tổng quản sẽ không ai dị nghị.

.

Hơn hết…

Lý Quý chợt mở mắt nhìn Du Phụng.

- Ta chỉ là đơn thuần là thích tính cách phóng khoáng, hào sảng của lão.

… À còn nữa…

.

Du Phụng thấy ngữ điệu của hắn, nhất thời nhướng mày chăm chú.

Hắn thấy vậy liền bật cười, hôn khẽ lên bờ môi của Du Phụng, sau đó mới nhìn nàng ta một vòng bật cười thâm ý.

- Lão còn là… một lão già dê xồm a…

.

Nghe đến đây, Du Phụng cũng chợt bật cười theo.

- Dê xồm thì liên quan gì a…

.

Lý Quý nháy mắt.

- Biết đâu một ngày nào đó, phu nhân chán khẩu vị thanh niên… chuyển sang thích khẩu vị lão niên a…

.

Du Phụng lúc này còn bật cười lớn hơn nữa. Cười đến nước mắt chảy cả ra, sau mấy cái hô hấp, nàng ta chợt động, hai chân vươn sang ngồi lên người Lý Quý.

Ngọc thủ luồn xuống dưới làn nước, cầm mao côn dựng đứng bên dưới cho vào hạ thân mình, sau đó ngồi xuống. Bàn tay vòng qua cổ hắn. Kề sát mặt lại nhoẻn miệng.

- Tiểu kê thật là hào sảng a, ăn được ta rồi. Lại còn...

.

….còn tạo cơ hội bằng hữu nữa a…

.

Lý Quý nghe vậy chỉ bật cười, một tay vòng xuống bên dưới sờ soạng bờ mông đang vểnh lên của Du Phụng, đang định mở miệng đã nghe nàng ta nói.

- Nhưng khiến ngươi thất vọng rồi. Băng Cung ta, đồng môn…. Không được giao hoan với nhau a…

.

Vừa nghe đến đây, hắn mở choàng mắt. Trợn lên nhìn Du Phụng.

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ… cái lão già chết bằm kia…

.

Du Phụng bèn nhéo mũi hắn.

- Đoán đúng rồi… nhưng mà không có thưởng a…

.

Lý Quý nhăn nhó, sắc mặt vô cùng phong phú.

- Con bà nó… thì ra cái lão già này là người của Băng Cung… chả trách..

.

… sao lại dê xồm như vậy…

.

- Hèn gì suốt ngày cứ hỏi ta cơ thể ngươi trông như thế nào… thì ra Băng Cung cùng tông không thể…

.

- Chút nữa trở về biết tay ta a…

.

Chợt nghĩ gì đó, ánh mắt hắn chợt cau lại, liếc lên nhìn Du Phụng.

- Á….À…. à… ta vẫn còn quá xem thường tâm cơ của phu nhân, phải chăng Viên Tam này là mấy năm trước phu nhân cố tình bố trí để âm thầm giám sát, dò xét ta ?

.

Du Phụng hạ thân khẽ động, nhấp xuống đều đặn. Khuôn mặt vô cùng lả lơi.

- Tiểu kê lần này lại đoán đúng nữa… nhưng… vẫn không có thưởng a….

.

Lý Quý hai tay cầm lấy eo của Du Phụng, phối hợp nhấp xuống. Khuôn mặt có chút u oán.

- Ta những tưởng mình đã rất cẩn thận… nhưng vẫn bị phu nhân bài bố a…

.

Du Phụng chợt che miệng cười.

- Viên Tam này là hộ pháp của Băng Cung, cũng là người đầu tiên đến Thất Thải giới tiền trạm. Kinh nghiệm lẫn lịch lãm vô cùng tốt. Dù ngươi không đề bạt hắn, ta cũng đã dự định để hắn làm tổng quản rồi a.

.

Lý Quý gật đầu.

- Ừ, cũng không có gì khó hiểu…..Phù sa không chảy ruộng ngoài…

(*Phù sa không chảy ruộng ngoài: Ý nói những lợi lộc, chức vụ, quyền lợi hoặc thứ gì tốt thì thường người ta sẽ để dành cho người thân quen trước )

Chợt nghĩ gì đó, ánh mắt hắn dò xét.

- Phu nhân dự định sắp tới thế nào ?

.

Du Phụng hạ thân vẫn không hề đình chỉ, đầu cúi sát đến trước mặt hắn.

- Lý Quý… trước đây ta có chút nghi ngờ khả năng của ngươi… nhưng bây giờ…

.

….Có muốn hợp tác với Băng Cung ?

.

Hắn nhướng mày.

- Mời phu nhân nói, hạ nhân rửa tai lắng nghe a.

.

Vừa nói xong, hắn còn nháy mắt, múc một ngụm nước bên dưới, nghiêng nghiêng đầu rửa tai của mình.

Thấy vậy, Du Phụng chỉ bật cười.

- Cũng coi như hai ta đã ngồi cùng một thuyền, ta cũng không cố kị… việc hợp tác đầu tiên chính là…

.

Lý Quý thu lại bộ dạng đùa cợt, sắc mặt vô cùng chăm chú.

.

.

….. giết Vạn Phiến !

.

.

Vừa nghe Du Phụng nói xong. Hắn trợn tròn.

- Cái gì ?

- Phu nhân thật là độc ác a… ông ta đã giao toàn bộ Vạn Nhẫn Trang cho ngươi, hà tất phải đuổi cùng giết tận chứ ?

.

Du Phụng lắc đầu.

- Ta cũng chưa có nói hết.

- Vạn gia là một trong 4 gia tộc cổ xưa nhất đặt chân đầu tiên đến đây.

….Đồng thời, cũng chính Vạn gia đang nắm giữ một trong những bí mật được cất giấu kỹ lưỡng nhất của Thất Thải giới này đấy…

Ánh mắt của Du Phụng đầy dụ hoặc.

- Hihi….Không biết, Tiểu Kê… có muốn cùng ta…

.

.

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv