Lúc này chỉ thấy Lý Quý cười khổ.
- Ái da…Phu nhân có gì nói thẳng ra đi, đừng khiến ta thêm tò mò nữa a…
.
Du Phụng cười tủm tỉm, hạ thân nhấp xuống thật sâu, cả người ngồi hẳn lên đùi hắn rồi đình chỉ. Kề sát vào tai hắn như thủ thỉ.
- Bảy dải lụa này….
.
….có thể di chuyển được.
.
Vừa nghe đến đây Lý Quý ánh mắt trợn tròn, vô cùng cả kinh.
- Cái gì… ?
- Di chuyển ?
.
Chợt nghĩ đến lần trước, Du Phụng đã từng nói qua ý định muốn thu phục Thất Thải giới, khuôn mặt hắn đại biến.
- Chẳng lẽ phu nhân định….
.
Du Phụng chợt mỉm cười, cắn nhẹ tai Lý Quý khiến hắn vô thức rùng mình.
- Tiểu Kê cũng là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu ý của ta… Nắm được bí mật này… chẳng phải đến lúc đó…
.
Nàng ta liền lui ra sau, nháy mắt với Lý Quý.
- Thuận chúng ta thì sống… còn nghịch…
.
Du Phụng chợt bật cười.
- Biết đâu một ngày đẹp trời… sẽ có một dải lụa nào đó rơi xuống, bị đại dương cuồng bạo bên dưới nuốt chửng a…
.
Lý Quý chẳng biết nghĩ gì, ánh mắt thất thần, không lâu sau hắn mới khó xử.
- Trên một dải lụa… không biết nhiều bao nhiêu nhân mạng… như vậy cũng không khỏi quá….
.
Chưa nói hết câu, Du Phụng đã lấy ngón tay chặn lên miệng hắn, lắc lắc đầu.
- Ấy ấy… Tiểu Kê à…Thành công nào… mà lại không có đánh đổi.
.
Nàng ta chợt nhoẻn miệng cười.
- Chiến thắng nào, mà lại…. không có hi sinh.
.
Khuôn mặt Du Phụng như có hồi ức, chợt đăm chiêu.
- 125 vạn.
.
Nhìn sang thấy Lý Quý khó hiểu, nàng ta liền mỉm cười.
- Đó là số người mà Băng Cung đã hạ sát…. Để thống nhất miền đất lạnh giá Bách Băng giới…
… Máu của thường nhân lẫn tu sĩ đổ xuống, khiến con sông lớn nhất Bách Băng giới của ta mất hai năm mới hết nhuộm màu đỏ…
.
Lý Quý nghe đến đây vô cùng chấn động, hít một ngụm lãnh khí, miệng không khép lại được…
Du Phụng chợt tiến sát vào tai hắn, nói nhỏ.
- Vì vậy… tiểu kê của ta à… ở đây ngươi có là ma đầu sát nhân hàng loạt… nhưng số người ngươi giết…
….còn lâu mới bằng số lẻ của ta đấy a….
.
Nàng ta chợt cười khúc khích, ngón tay nhấn nhẹ vào đầu hắn.
- Cho nên đừng nghĩ đến chuyện hăm doạ ta a…
.
Dù trước mặt, cơ thể trần trụi của Du Phụng rung lên từng đợt cười khúc khích, nhưng Lý Quý chẳng có chút tiếu ý nào.
.
“Rốt cuộc… bàn tay ả ta… nhuốm máu biết bao nhân mạng ?”
.
“Nhưng ả ta nói cũng chẳng sai, đây không còn là sát nhân, mà là đồ sát… chính là chiến tranh theo đúng nghĩa đen…. vậy mà ta tự nhận là ma đầu ?”
.
“… so với ả… ta chỉ là trẻ con… đúng thật là trẻ con không hơn không kém a…”
.
.
Chợt như hiểu hắn đang nghĩ gì, Du Phụng chợt hôn nhẹ lên bờ môi mở hờ của Lý Quý, nháy mắt.
- Chỉ cần hạ sát Vạn Phiến, thu lấy bí mật kia… Việc còn lại …
…cứ để ta lo liệu…
- Không cần lo lắng chuyện khác, đến lúc đó, Tiểu Kê chỉ cần bên cạnh làm tiểu tình lang của ta là được a…
.
Tất nhiên Lý Quý đã không còn ngây thơ, khuôn mặt đăm chiêu như nghĩ gì đó. Chợt nhướng mày.
- Phu nhân nói thật dễ nghe, ta và Vạn Phiến không thù không oán. Ngược lại, thậm chí ta còn có chút nể phục ông ta nữa a…
.
Chợt Lý Quý khuôn mặt đanh lại, một tay nâng cằm Du Phụng lên mỉm cười.
- Thuyết phục ta đi…
…. Phu nhân hãy thuyết phục ta… vì sao lại phải xuống tay với Vạn Phiến ?
- Mặt khác… tại sao là ta, mà không là người khác ?
.
Du Phụng chỉ liếc xuống, đầu khẽ gật, trong ánh mắt có ý tán thưởng.
- Hỏi hay lắm…
.
Nàng ta chợt cười yêu mị.
- Mấy năm qua ân ái, ta luôn chiều chuộng Tiểu Kê, còn bảo vệ ngươi thoát chết mấy lần… chẳng lẽ không thể vì vậy mà giúp ta một lần ?
.
Lý Quý nghe đến đây sắc mặt chợt động như có chút bất ngờ, ánh mắt trợn tròn. Thấy vậy, Du Phụng liền che miệng bật cười.
- Ta chỉ đùa thôi a…
.
Khuôn mặt nàng ta chợt trở nên nghiêm túc.
- Tuy Vạn Phiến chỉ là Địa Ma hậu kỳ, nhưng nơi ở của ông ta, cũng là nơi trận pháp cao cấp bố trí vô cùng dày đặc … bên ngoài cũng không ít cao thủ canh gác ở xung quanh.
Muốn giết… vô cùng khó…
.
Chợt nghĩ gì đó, ánh mắt hắn đanh lại.
- Chính vì lần trước bị bắt gian, ta vô thanh vô thức biến mất nên phu nhân…
.
.
- Đúng vậy.
Du Phụng cắt lời.
- Việc này cũng khiến ra rất đau đầu. Giết Vạn Phiến là kế hoạch Băng Cung vạch ra đã rất lâu rồi, vốn ban đầu chỉ định bày kế dụ Vạn Phiến ra bên ngoài, việc còn lại để cao thủ Thiên Cảnh xử lý.
- Nhưng một cao thủ Thiên Cảnh lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này vô cùng gây chú ý. Chưa nói đến việc tiến vào Vạn Nhẫn Trang, chỉ mới đặt chân đến truyền tống trận… Tống gia đã hỏi thăm rồi đấy a…
- Mặt khác, Vạn Phiến gần đây cơ thể suy yếu, mấy năm qua, chưa từng đi ra khỏi Vạn Nhẫn Trang.
- Chính vì vậy kế hoạch này đã phá sản.
- Ta trước đây có chút nghi ngờ năng lực của ngươi, nhưng qua lần vừa rồi…. ta cảm thấy để hạ được Vạn Phiến…
- Người khác thì không được… nhưng ngươi…. khả năng vô thanh vô thức xuất hiện kia, lại hoàn toàn có khả năng. Còn dễ dàng nữa là khác, nếu xử lý khéo, thậm chí còn không để lại chút dấu vết gì.
- Ông ta tuy là Địa Ma hậu kì, nhưng ngoài tu vi ra, cũng không có năng lực chiến đấu, cơ thể cũng đang ở trạng thái suy yếu cùng cực rồi.
.
.
Lý Quý ánh mắt như có suy nghĩ, chợt nói.
- Ta cảm thấy phu nhân có chút nôn nóng a… chẳng phải đằng nào Vạn Phiến chả chết ?
.
Du Phụng nghe vậy chợt thở dài.
- Ông ta chết, bí mật kia cũng triệt để biến mất khỏi thế gian này… ngươi hỏi làm sao ta lại không nôn nóng cho được.
.
Nghe vậy, Lý Quý đăm chiêu.
- Phải chăng, ý phu nhân là dùng…. Sưu Hồn Thuật ?
.
Du Phụng thấy hắn biết về tà thuật này cũng có chút kinh ngạc, vốn dĩ nàng ta dự định bỏ ra mấy ngày chỉ bảo cho hắn. Nhưng nhìn biểu hiện của Lý Quý, dường như cũng không lạ lẫm gì.
Lúc này Du Phụng mới định thần.
- Đích xác. Phu thê mấy chục năm, Vạn Phiến trong một lần say bí tỉ mới lỡ miệng nói ra.
- Sau khi biết được bí mật này từ phụ thân lão, Vạn Phiến không muốn Thất Thải Giới lâm vào hỗn loạn, nên một lòng muốn chết mang theo.
- Chẳng có ngọc giản, chẳng có bút tích, cổ trục gì ghi lại cả.
.
Thấy khuôn mặt Lý Quý trầm ngâm. Vạn phu nhân dường như lo lắng hắn thoái lui, liền nhanh chóng mở miệng.
- Tất nhiên ta sẽ không để Tiểu Kê làm không công a… Một tháng, ta cung cấp cho ngươi ít nhất 4 tu sĩ, tu vi tối thiểu là Địa Cảnh… thế nào ?
.
Nghe đến đây, hắn khẽ nhăn mặt.
- Ý của phu nhân là gì ?
.
Du Phụng mỉm cười nháy mắt.
- Các tu sĩ này, sống chết của bọn hắn…mặc ngươi định đoạt. Ta có thể cam đoan tuyệt không có ai để mắt đến việc này, ngay cả…
…Tống gia cũng vậy.
.
Khuôn mặt Lý Quý chợt sắc lẹm.
- Tại sao phu nhân… lại đưa ra điều kiện này ?
.
Dường như Du Phụng đã biết trước hắn sẽ hỏi vậy, chỉ chầm chậm giải thích.
- Có 2 nguyên nhân. Thứ nhất, mấy năm qua, theo tình báo của ta, số người ngươi hạ sát… không dưới 54 nhân mạng. Tu vi hỗn tạp, từ Nhân cảnh cho đến Địa Cảnh.
.
Thấy Lý Quý vẫn đang trân trân nhìn mình, Du Phụng mới nhoẻn miệng nói tiếp.
- Trước đây ta vẫn luôn tò mò, thiếu chủ của Hợp Hoan Tông thì chỉ cần nữ nhân, cần gì phải hạ sát nhiều người cả nam lẫn nữ như vậy. Chỉ nghĩ ngươi có sở thích biến thái, hay đặc thù nào đó.
- Cho đến hai năm trở lại đây, số lượng người ngươi hạ sát nhiều khó hiểu, nhưng toàn bộ đều là Địa Cảnh….
- Cùng với đó, tu vi của ngươi cũng đột ngột tăng tiến nhanh vô lý… ta nghi ngờ…
.
.
- Được rồi.
Nghe đến đây, Lý Quý vội ngắt lời. Hắn cũng khẽ nhấc cơ thể loã lồ của Du Phụng lên dưới ánh mắt khó hiểu của nàng ta.
Mao côn bên dưới cũng rút ra. Nhảy ra khỏi bồn gỗ, tiến về ngồi ở mép giường.
Chỉ thấy Lý Quý đầu hơi gục xuống, hai tay xoa xoa mặt mình.
.
- Phu nhân… chuyện này… để ta suy nghĩ một chút…
.
Nghe vậy, Du Phụng chỉ liếc sang nhoẻn miệng cười. Bước ra khỏi bồn gỗ, tiến về phía hắn.
Chợt bà ta quỳ xuống trước mặt hắn, hai tay cầm lấy dương vật đang ỉu xìu bên dưới vuốt ve, liếc lên nhìn Lý Quý.
- Ngươi cứ suy nghĩ cho thật kỹ.
- Còn nữa, một tháng… 4 tên Địa Cảnh… không dễ gì kiếm được đâu a… Điều kiện này ta phải đắn đo suy nghĩ lắm mới dám mở miệng đấy.
.
Dù hai ngọc thủ của Du Phụng kích thích bên dưới, mao côn gân guốc đã dựng đứng lên. Nhưng Lý Quý không dám có chút lơi là.
Chỉ thấy hắn liếc xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp bên dưới vô cùng đăm chiêu.
.
“Du Phụng này…tâm cơ quá đáng sợ…”
.
“Lý Quý ta từ trước đến giờ dù vô cùng cẩn thận nhưng vẫn luôn bị nàng ta âm thầm bài bố”
.
“Chưa biết đến tu vi của nàng ta sâu như thế nào, chưa nói đến chuyện sắp xếp lẫn bài bố như vậy, chỉ riêng việc Du Phụng là tả sứ của Băng Cung… thế lực ẩn mình âm thầm thao túng cả Bách Băng giới… ta đã phải thật cẩn trọng trong từng quyết định rồi…”
.
“Ta vẫn luôn cảm giác… mình chỉ là một quân cờ của nàng ta… nếu sơ sót xảy chân, trở thành tốt thí… chắc chắn kết cục chờ ta… là vạn kiếp bất phục…”
.
“Nhưng 4 Địa Cảnh một tháng… thật sự rất hấp dẫn… dường như Du Phụng cũng đã tính đến điều kiện béo bở này… khiến ta không thể nào từ chối được…”
.
“Khoan đã… nếu bây giờ từ chối nàng ta….”
.
“ Ta đã biết quá nhiều bí mật của ả. Du Phụng chắc chắn sẽ trở mặt… lúc này… kết cục của ta…
.
“Khốn kiếp….. kết cục của ta cũng chẳng có mấy gì tốt đẹp… còn liên luỵ cả mẹ con Hồng Nhược Lan nữa…”
.
.