Dục Tu Ký

Chương 140: Vừa Ăn Cắp Vừa La Làng !



Nghe đến đây, dù Vạn Sương lẫn Vạn Phùng ban nãy vô cùng chắc chắn, nhưng giờ lại không khỏi dâng lên phân vân.

Không phải phân vân vì lời nói của Du Phụng lẫn đại ca mình. Mà là phân vân bởi cho đến lúc này, không hề có nam nhân nào bên trong căn phòng này như tưởng tượng.

Chính vì vậy Vạn Sương mới đường cùng, đành phân phó đám hạ nhân tìm kiếm những gì nghi ngờ là pháp bảo không gian.

Đối diện Du Phụng ánh mắt đầy u oán.

- Công đạo ?.... ta thật thất vọng…

.

.

.

“Vạn trang chủ… bọn thuộc hạ đã cẩn thận tìm kiếm tất cả, thậm chí cả gương soi của phu nhân cũng đã phóng thần thức dò xét… nhưng không hề có ba động linh lực nào…

.

Mấy tên hạ nhân vừa nói, thần sắc vừa phức tạp.

- Bọn thuộc hạ nghĩ là… không có…

.

Vừa nghe đến đây, Vạn Sương liền chen ngang.

- Mau tìm kiếm kỹ lại một lần nữa.

.

.

- Đủ rồi.

.

Bất ngờ, Vạn Phiến quát lớn. Vừa nói xong, cả cơ thể chợt run rẩy, ho sặc sụa, đám hạ nhân lẫn Vạn Phùng Vạn Sương đều giật thót chạy đến.

- Đại ca… người có sao không ?

- Trang chủ… người…

.

Tất cả mọi người đều tập trung vào Vạn Phiến, mà không ai để ý đến, đối diện, ánh mắt Du Phụng chợt ánh lên tiếu ý.

Tình cảnh đến lúc này, tuy nói là vui mừng vì thoát hiểm trong gang tấc, nhưng Du Phụng thật sự cũng vô cùng khó hiểu.

“Nếu không phải pháp bảo không gian… vậy rốt cuộc… hắn…

….là đang ở đâu ?”

.

.

Qua mấy chục cái hô hấp, Vạn Phiến lúc này sắc mặt cũng đã trông khá hơn, nhìn về phía Du Phụng khó xử, sau đó lại liếc sang đệ muội mình, khuôn mặt nhăn nhó.

- Còn đứng đực ra đó… hai ngươi còn không mau tạ lỗi với Tẩu tử ?

Vạn Phùng, Vạn Sương nhìn nhau vô cùng khó xử. Chợt nghĩ gì đó. Vạn Sương đường cùng ánh mắt loé lên độc ác.

- Đại ca… ta chẳng làm gì sai cả… sao lại phải tạ lỗi…

….Mọi người ở đây còn nghe rõ ràng tiếng rên rỉ của ngươi… ngươi giải thích thế nào ?

Còn nữa… còn có người thấy người bước vào đây tên là Tiểu Kê, nãy giờ vẫn chưa hề đi ra…

….Mau truyền gọi hắn đến đây, xem thử hắn có xuất hiện không ?

.

.

.

Lúc này, Du Phụng nghe vậy sắc mặt thoáng hiện qua âm trầm, sau đó nhanh chóng chuyển sang u oán.

- Tiểu Kê ? Hắn làm gì có đến đây.

.

Chợt khuôn mặt Du Phụng đầy phức tạp.

- Còn rên rỉ… giải thích ? Các ngươi thật sự muốn nghe ?

.

- Tiện nhân, ngươi mau nói đi. Lòng vòng cái gì.

Đối diện Vạn Sương khuôn mặt đã mất kiên nhẫn.

Chợt Du Phụng thở dài, khuôn mặt u oán nhìn về Vạn Sương.

- Được… nếu tiểu cô thật sự muốn biết.

Nàng ta chợt liếc sang Vạn Phiến.

- Mấy năm qua… lần cuối cùng huynh gần gũi với ta là khi nào ?

.

Lúc này chỉ thấy Du Phụng hai hàng nước mắt đã lăn dài.

- Ta… cũng là nữ nhân… vẫn còn tuổi xuân… không có huynh… ta nào dám nghĩ đến có nam nhân nào khác… đành phải tự mình…

.

.

- Đủ rồi !

.

Nghe đến đây, khuôn mặt già nua nhăn nheo của Vạn Phiến cũng phải nóng ran lên, giật giật liên hồi, hiển nhiên cũng biết ý Du Phụng là gì, nếu Du Phụng mà nói ra, người xấu hổ nhất hẳn chính là ông.

Vì vậy Vạn Phiến mới nhanh chóng cắt lời, chưa kịp định thần đã nghe tiếng của Du Phụng xen lẫn với tiếng khóc.

- Tại sao ? Tại sao Vạn Phiến ngươi lại không tin ta ? Còn Tiểu Cô, Tiểu Thúc… tại sao các người cứ năm lần bảy lượt ác ý gây khó dễ với ta như vậy ?

.

Nghe đến đây, cả ba huynh đệ họ Vạn thần sắc đều phức tạp, hạ nhân xung quanh đều biết ý. Nhẹ nhàng thoái lui ra bên ngoài.

- Mấy chục năm thay Vạn Phiến huynh gánh vác Vạn Nhẫn Trang trên vai, để giờ ta được gì ?

- Vạn phu nhân ? Ngoài trừ tên gọi này… mấy chục năm qua ta được gì ? Ngoại trừ sự nghi ngờ bài ngoại của các ngươi ?

.

Chỉ nghe Du Phụng gằn giọng.

- Kể từ bây giờ…Vạn Nhẫn Trang này… huynh đệ các ngươi tự phân xử lấy… ta không còn liên can gì nữa…

.

Dứt lời, Du Phụng liền khóc lóc, khoác bừa bạch y lên người, u oán chạy ra ngoài.

Nhưng chưa ra đến cửa, đôi tay già nua nhăn nheo của Vạn Phiến đã níu vạt áo nàng ta lại.

- Phu nhân… ta… ta không có ý…

.

.

.

“Tham kiến phu nhân… tham kiến trang chủ….”

.

Chưa nói hết lời, bên ngoài đã có nhân ảnh chắp tay. Chính là...

....Lý Quý…

Vừa thấy hắn, Vạn Sương lẫn Vạn Phùng đều trợn tròn, không tin vào mắt mình, cả hai đều vô thức liếc sang Chung tổng quản. Ông ta thấy vậy liền quỳ mọp xuống.

- Ta không hề bịa đặt… rõ ràng ta thấy….

.

- Câm miệng.

.

Lúc này Vạn Sương thẹn quá hoá giận, quát xong. Liền nhìn sang Lý Quý.

- Ngươi là Tiểu Kê ?

.

Lý Quý nghe vậy vội chắp tay.

- Chính là hạ nhân, chẳng hay tiền bối cho gọi đến là….

.

Vạn Sương không để hắn nói hết câu liền chất vấn.

- Ban nãy ngươi có vào gian phòng này ?

.

Hắn ánh mắt chợt loé, sau đó khuôn mặt như khó hiểu.

- Tiền bối có lầm lẫn gì chăng…Ta làm gì có vào gian phòng này a…

.

Vừa nghe hắn nói xong, ở phía sau khuôn mặt Chung tổng quản như đỏ ran lên, miệng lắp bắp….

- Ngươi… ngươi…

.

Chợt Du Phụng khuôn mặt u oán cất lời.

- Tiểu Cô, Tiểu Thúc… hai người đặt điều ta chẳng đành, Tiểu Kê hắn là luyện khí sư thiên bẩm của Vạn Chỉ Trang ta, cũng là người duy nhất ở đây luyện được trữ giới chỉ rộng 2 trượng… hắn cũng chẳng liên can gì… hà cớ gì lại vu khống lôi hắn vào việc này…

.

Nghe đến đây, ánh mắt Vạn Phiến đầy kinh ngạc.

- Cái gì ? Trữ giới chỉ 2 trượng…. muội nói thật chứ ?

.

Du Phụng nghe vậy chỉ thở dài.

- Huynh không rõ cũng không có gì lạ. Tiếng lành đồn xa, thời gian qua, sinh ý của chúng ta vô cùng tốt, một phần cũng là nhờ vào trữ giới chỉ 2 trượng của vị Tiểu Kê huynh đệ này.

.

Khuôn mặt của của Vạn Phiến vẫn chưa hết bần thần.

- Làm sao có thể… làm sao có thể được ?

.

Cũng chẳng trách tại sao Vạn Phiến lại biểu tình thất thố như vậy, mấy trăm năm qua Vạn Nhẫn Trang nổi danh với việc luyện trữ giới chỉ. Cũng là người đồng đạo, trang chủ Vạn Phiến làm sao lại không rõ việc trữ giới chỉ rộng 2 trượng là bất khả thi như thế nào.

Ông ta dành không biết bao nhiêu năm để nghiên cứu việc mở rộng giới chỉ này, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Các trận pháp không gian chế tạo vốn đã rất phức tạp, mỗi một trận pháp khi chồng điệp với nhau lại càng phức tạp hơn.

Vì vậy, trữ giới chỉ không gian càng nhỏ tỉ lệ thành công càng lớn, ngược lại, càng lớn thì lại càng khó khăn.

Chưa nói đến cực hạn một trượng của trữ giới chỉ mà tu chân giới hay dùng, khi tế luyện đã khiến các vị luyện khí sư thất bại không ít rồi.

Huống hồ gì là mở rộng ra thêm.

Nhưng Vạn Phiến cũng không biết rằng, Lý Quý cũng chẳng phải thiên bẩm gì, mà chẳng qua hắn nắm giữ Không Thư, cũng không ngoa khi nói rằng đây một trong những bí pháp về không gian phức tạp nhất ở tu chân giới.

Thấu hiểu Không Thư, dời non lấp bể thì chưa biết, nhưng mở rộng không gian trận pháp ?

Hiển nhiên…..

….không hề phức tạp.

Mà ngược lại, vô cùng đơn giản. Cũng đơn giản hệt như cách hắn dùng Không Thư mà vô thanh vô thức thoát ra bên ngoài ngay thời điểm đám Vạn Phiến xông vào lúc nãy vậy.

.

.

Việc mở rộng trữ giới chỉ là tiếc nuối cả đời của Vạn Phiến.

Ngoài Vạn Nhẫn Trang, chỉ riêng Thất Thải giới này, cũng không thiếu đối thủ cạnh tranh thị trường này.

Vì vậy nếu mở rộng trữ giới chỉ thành công, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Vạn Nhẫn Trang sẽ hoàn toàn độc bá thị trường trữ giới chỉ trên toàn tu chân giới.

Nên khi nghe đến việc này đã được Lý Quý làm thành công, lại còn là người của Vạn Nhẫn Trang, khỏi cần nói cũng biết, Vạn Phiến vừa kinh ngạc, vừa vui mừng như thế nào.

Ông ta nhìn về phía hắn, thất thố đến miệng nói lắp bắp.

- Đến… đến đây… mau đến đây.

.

Lý Quý thấy vậy có chút khó hiểu, trong nháy mắt liếc sang Du Phụng, thấy nàng ta có chút tiếu ý, hắn liền đi đến chắp tay.

- Ra mắt trang chủ, hạ nhân chính là Tiểu Kê.

.

Ông ta nhìn hắn một vòng, khuôn mặt đầy tiếu ý.

- Tốt… tốt.. lắm… tương lai của Vạn Nhẫn Trang… phụ thuộc vào lớp nhân tài như các ngươi… Yên tâm ở lại nơi này… bổn trang tuyệt sẽ không để ngươi chịu thiệt.

.

Lý Quý thấy vậy chỉ chắp tay.

- Đa tạ trang chủ, hạ nhân đã vô cùng hài lòng với điều kiện hiện tại rồi.

- Chẳng dấu gì trang chủ, thời gian qua chỉ là may mắn được Vạn phu nhân không chút dấu diếm mà bồi dưỡng, còn cho hạ nhân mượn không ít trận pháp nghiên cứu. Nên mới thành công luyện chế được trữ giới chỉ 2 trượng kia.

.

Vừa nói xong, Du Phụng liền thở dài u oán.

- Tiểu Kê ơi là Tiểu Kê… Ta vô cùng hối hận vì đã bồi dưỡng ngươi. Cũng vì việc này, bên ngoài đồn đại ta và ngươi xuất hiện tư tình đấy…

.

Lý Quý ánh mắt loé lên, hiển nhiên hắn cũng biết là Du Phụng đang âm thầm đáp trả Vạn Phùng và Vạn Sương kia, liền nhịn cười, phối hợp với Du Phụng, kẻ tung người hứng.

- Tuyệt đối không có… tuyệt đối không có… hạ nhân nào dám to gan..

.

Hắn ánh mắt cả kinh. Vội quỳ xuống.

- Mong trang chủ cùng các vị tiền bối minh xét.

.

Lý Quý dập đầu liên hồi, bộ dạng vô cùng thành khẩn.

- Tuyệt đối không có…. Nếu Tiểu Kê ta có nửa điểm bất kính với phu nhân, trời tru đất diệt…

.

Ở cách đó không xa, một lão già ánh mắt trợn tròn, khuôn mặt nhăn nheo giật giật liên hồi, chính là Viên lão.

.

“Tiểu tử này… con mẹ nó… vừa ăn cắp vừa la làng…”

.

“Đóng kịch cũng thật là giỏi a…”

.

"Không chỉ hắn mà Du Phụng cũng...."

.

.

"Ai da... đều là cá mè một lứa a..."

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv