Dục Tu Ký

Chương 137: Du Phụng - Vạn Phiến



Nghe vậy, Du Phụng ánh mắt liếc sang như có chút dò xét.

- Được rồi….Nói đi.

.

Trung niên nhân kia có chút khó xử, chợt mở lời.

- Tiểu Kê đại sư…. Không biết người…

.

....có thể cho chúng ta xem qua trữ giới chỉ của người được không ?

.

Vừa nghe đến đây, Du Phụng liền trợn tròn, triệt để động nộ.

- Ngươi… các ngươi…

….Tống gia thật khinh người quá đáng…. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ…

.

.

Đang định mở miệng quát thì đã có một bàn tay đặt lên vai Du Phụng, nàng ta có chút bất ngờ quay lại thì đã thấy Lý Quý gật đầu.

- Phu nhân…. Người yên tâm… việc này cũng không có gì quá đáng… dù sao cũng liên quan đến nhân mạng… ta phối hợp một chút cũng không có vấn đề gì.

.

Đối diện, ba nhân ảnh kia nghe vậy thì chợt nổi lên cảm kích.

- Mời các vị xem qua…

.

Lý Quý vừa dứt lời, trữ giới chỉ của mình đã bay sang phía đối phương.

.

.

.

.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Cách đó không xa là hậu viên của Vạn Nhẫn Trang. Ở đây có rất ít căn nhà cổ kính, được bài trí cách xa nhau. Ở giữa các gian nhà, cảnh sắc cây cối được bài trí vô cùng chu đáo, cũng rất ít người qua lại.

Không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chim hót ríu rít, bướm bay dập dờn…

Nhưng bên trong một gian nhà cổ, thì hoàn toàn ngược lại.

.

“Phạch… phạch… phạch….”

.

“Ư…a…ư….”

.

“Ngay chỗ đó… đúng rồi… mạnh một chút…”

.

“Ơ…ơ… sướng chết đi được…”

.

“Phạch…. phạch….”

.

.

“Ư…ư…. Sao lại dừng lại….?”

.

.

“Phu nhân… hình phòng của Tống gia vừa đi… người đã có nhã hứng… chuyện này thật là khiến ta….”

Ở trên mộc sàng, một nhân ảnh nữ tử đang quỳ chổng mông lên, phía sau, một nhân ảnh nam tử đang dính chặt lấy thượng đồn cong vểnh kia. Cũng không có động tĩnh gì.

Chính là Lý Quý và Du Phụng.

Nghe hắn nói vậy, Du Phụng cũng khựng lại, ngoái cổ ra sau nhướng mày mỉm cười.

- Khiến ngươi…. cụt hứng ?

Lý Quý thần sắc phức tạp, cũng không có trả lời. Du Phụng thấy vậy cũng rút hạ thân ra khỏi mao côn. Quay người ra sau.

.

“Xoạt…”

.

“Phu nhân người…”

.

Du Phụng bất ngờ đẩy Lý Quý ngã nhào ra sau.

Hắn đang trợn tròn thì đã thấy Du Phụng đứng dậy bước tới. Chợt bà ta ngồi xuống, một tay khéo léo cho mao côn kia vào âm hộ mình.

Sau đó liền ngồi bệch xuống, hai chân dang rộng, nhẹ nhàng nhịp tới …bộ dạng vô cùng thuần thục lẫn phóng đãng.

- Tiểu Kê thấy ta như thế nào ?

.

Lý Quý nghe vậy liền kéo chiếc gối bên cạnh tới. Đặt đầu lên đảo mắt.

Tuy mọi người thường gọi Du Phụng là Vạn phu nhân, nhưng bà ta cũng không hề già nua như tưởng tượng của Lý Quý trước đây.

Mà hoàn toàn ngược lại, mấy năm trước, khi Vạn trang chủ vẫn còn khoẻ mạnh, lần đầu thấy Du Phụng, thậm chí hắn còn lầm tưởng là nhi nữ của Vạn trang chủ.

Du Phụng nếu so với phàm nhân chỉ trạc 36,37 tuổi. Dáng người cân đối, mi thanh mục tú, thời gian cũng không thể làm giảm bớt vẻ đẹp của bà ta.

Nhìn một vòng từ trên xuống dưới, Du Phụng khuôn ngực đẫy đà, nhũ hoa hồng hào cong vểnh lên vô cùng khiêu khích. Bên dưới, dù một mảng hắc mao rậm rạp xoăn tít đang ngồi lên dương vật mình nhưng hắn vẫn thấy hai môi âm hộ lấp ló bên dưới.

Tràng cảnh kia cũng không khỏi khiến hắn cả người vô thức nóng ran, hạ thân bên dưới chợt cương cứng hơn.

Lý Quý gãi gãi đầu chợt mở miệng.

- Phu nhân… rất kiều mị.

.

Du Phụng nghe vậy nhướng mày.

- Chỉ vậy thôi ?

.

Hắn chưa kịp trả lời, nàng ta đã cúi người tới, bờ môi trái xoan đã dính chặt lấy miệng hắn, đầu lưỡi Du Phụng đầy tham lam tiến vào bên trong quấy phá, hạ thân phía sau vẫn nhẹ nhàng nhịp tới.

Lý Quý chỉ trố mắt, khuôn mặt như có suy nghĩ gì đó, đầu lưỡi cũng không có phối hợp.

Không lâu sau, Du Phụng mới buông miệng ra, đầu lưỡi liếm môi của mình, kề sát mặt vào hắn. Lý Quý thậm chí còn nghe cả mùi hương cơ thể lẫn mùi hương dễ chịu trong từng nhịp thở của Du Phụng.

- Chẳng lẽ ngủ với phu nhân của Vạn Phiến…. không làm ngươi cảm thấy hứng thú ?

.

Hắn nghe vậy liền giật mình, Vạn Phiến cũng chính là trang chủ của Vạn Chỉ Trang, phu quân của Du Phụng, dù tu vi không cao, thọ mệnh đã tận. Nhưng danh tiếng của Vạn Phiến ở Thất Thải giới này mấy trăm năm qua không ai không biết.

Bà ta nói cũng chẳng sai, ngủ với phu nhân của Vạn Phiến, dục vọng lẫn hứng thú không phải bàn cãi.

Tuy nhiên hắn vẫn đang lo lắng chuyện của Tống gia, giờ đây Du Phụng đột ngột nói ra tên ông ta cũng khiến hắn có chút thất thố.

- Phu nhân… tất nhiên là ngược lại, ta lại vô cùng khoái cảm. Chỉ là…

- Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không ai dám làm khó dễ ngươi.

.

Du Phụng vừa nói, hạ thân vẫn không quên nhịp tới, từng hơi thở nặng nề phả vào mặt Lý Quý khiến hắn cũng dâng lên cảm xúc khó hiểu.

- Phu nhân… đa tạ.

.

Nghe vậy, bà ta liền bật cười, nhấp xuống thật sâu.

.

.

“Ư…”

.

.

Lúc này cơ thể cũng đình chỉ, liếc xuống Lý Quý.

- Tiểu Kê…. có bao giờ ngươi sợ bại lộ chuyện vụng trộm này ?

.

Lý Quý nghĩ gì đó đầu khẽ gật.

- Tất nhiên. Vạn Phiến phát hiện… ta và phu nhân có lẽ sẽ…

.

Nói đến đây, chợt Du Phụng một ngón tay chặn miệng hắn lại.

- Có bao giờ tò mò vì sao Vạn Chỉ Trang có không ít nam nhân nhưng… ta lại chọn ngươi ?

.

Ánh mắt Lý Quý chợt loé, không lâu sau liền giãn ra.

- Phu nhân đừng bắt ta đoán a… ta không giỏi chuyện này cho lắm…

.

Du Phụng thấy vậy liền bật cười, chợt cuối xuống nâng cằm hắn lên.

- Thư giãn một chút… ta sẽ kể ngươi nghe một câu chuyện thú vị…

.

Hắn nghe vậy liền có chút khó hiểu. Đang miên man thì hạ thân của Du Phụng đã nhịp xuống đều đặn, khoái cảm từ bên dưới cũng khiến Lý Quý hô hấp dồn dập.

Du Phụng ngược lại thì khuôn mặt vô cùng tỉnh táo, kề sát mặt hắn, ánh mắt nhìn hắn vô cùng chăm chú.

- Gần 60 năm qua, thực tình mà nói, ta kết đạo lữ với Vạn Phiến chưa hề có một ngày vui vẻ. Bao vây xung quanh là sự vụ chất như núi của Vạn Chỉ Trang.

- Nhưng ta cũng không oán thán, bởi ta đến với ông ta… cũng có nhiều phần là tư lợi. Vạn Phiến cũng vậy, ông ta suốt ngày bận bịu, ta thậm chí cũng chẳng nhớ lần cuối cùng ăn nằm với ông ta là lúc nào.

- Vạn Phiến từ khi biết mình không thể có nhi tử… ông ta cũng đã chẳng còn ngó ngàng gì đến ta…

- Ngươi....

.

.....hiểu nỗi niềm này của nữ nhân chứ ?

.

Lý Quý kiềm chế khoái cảm, có chút ấp úng.

- Phải chăng… thiếu thốn tình cảm lẫn nhu cầu….

.

Du Phụng bật cười. Gật đầu mấy cái.

- Ta cũng không ngại gì thú nhận với ngươi chuyện này. Nhưng tai mắt của Vạn Phiến cũng không ít, đa phần luyện khí sư của Vạn Nhẫn Trang đều đã có thâm niên, vô cùng tôn sùng ông ta.

.

- Vậy nên phu nhân mới chọn ta… một người mới ?

.

- Ấy ấy… ta vẫn chưa nói hết…

.

Thấy Lý Quý có chút trầm mặc, bà ta mới nhoẻn miệng cười.

- Người mới là một chuyện… mấy năm trước, một vài nguồn tin của ta báo lại, tiếp giáp với Thất Thải giới này…

… cũng chính là phương Bắc của Mãn Hoang giới…

.

Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt chợt loé. Du Phụng thấy biểu hiện của hắn nhưng chỉ mỉm cười, chầm chậm nói tiếp.

- Thiếu chủ của Hợp Hoan Tông bị Thần Kiếm Tông và Vạn Đao Tông, hai danh môn chính phái của phương bắc truy đuổi… nhưng bị mất dấu. Cả chính phái phương Bắc đã ban bố lệnh truy nã với vị thiếu chủ này.

.

Bà ta dừng lại một chút, nhìn hắn thâm ý sau đó mới nói tiếp.

- Chỉ biết lần cuối cùng thấy hắn… vị thiếu chủ này đi cùng với một nữ tử hoài thai.

.

Lý Quý nghe đến đây sắc mặt có chút âm trầm.

- Phu nhân kể ra việc này có ý gì…?

.

Du Phụng liền nhìn hắn thật sâu, sau đó mỉm cười.

- Tiểu Kê cứ bình tĩnh…. thư giãn một chút….

.

Dứt lời, hạ thân bà ta vẫn đều đặn nhịp xuống. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú hắn.

- Chính phái phương Bắc của Mãn Hoang giới còn đánh tiếng đến tận nơi đây nhờ phối hợp. Mấy năm trước, ta cũng nhận được tin này.

- Sau mấy tháng phối hợp với Tống gia điều tra nhân khẩu, phát hiện ra một người hoàn toàn trùng khớp với các thông tin trên.

.

Chợt Du Phụng nhướng mày, nói khẽ vào tai hắn.

.

.

- Lý Quý…. ta nói có đúng không ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv