Dục Tu Ký

Chương 138: Kì Biến



Nghe đến đây, hắn liền biến sắc. Sống lưng lạnh ngắt. Nhưng hắn cũng rất tự tin vào năng lực của mình, sắc mặt nhanh chóng trở lại như thường.

- Phu nhân… sao… phu nhân…

.

… bỗng nhiên gọi ta như vậy ?

.

Du Phụng hạ thân chợt đình chỉ, mỉm cười nhìn hắn đầy thâm ý, chỉ gật gù cũng không có trả lời.

.

.

.

Không lâu sau.

Lý Quý chẳng biết suy nghĩ, liền thở dài.

- Sao ngươi… không tố giác ta ?

.

Nàng ta chợt bóp mũi hắn, mỉm cười.

- Ta tố giác ngươi rồi…. ai làm ấm giường cho ta đây…?

.

Nói xong, hạ thân khẽ động, đều đặn nhịp xuống. Lý Quý thần sắc vẫn vô cùng phức tạp. Chợt nghĩ gì đó, khuôn mặt giãn ra, bàn tay đưa xuống bên dưới hắc mao của Du Phụng vuốt ve phía dưới hạt đậu đỏ hồng kia.

Du Phụng cũng không ngăn cản, chỉ nhìn hắn mỉm cười đắc ý. Chợt hạ thân truyền đến cảm giác đau rát. Nàng ta nhanh chóng chụp lấy tay của hắn.

- Đau… ngươi làm cái gì vậy ?

.

Thì ra ban nãy bàn tay của Lý Quý lần mò bên dưới hạ thân của Du Phụng là tìm đến niệu đạo, ngón tay mạnh bạo chọc vào. Hiển nhiên hành động này vừa bất ngờ, vừa khiến Du Phụng đau rát, nên mới có biểu hiện kia.

Thấy khuôn mặt nhăn nhó của Du Phụng, Lý Quý chợt nhoẻn miệng.

- Thì ra phu nhân…. là người của Băng Cung.

.

Vừa nghe đến đây, sắc mặt của Du Phụng liền đại biến, động tác cũng đình chỉ, ánh mắt nhìn Lý Quý phát lạnh.

- Ngươi… ngươi… làm sao ngươi…

.

Nhìn biểu hiện của Du Phụng, phần nào đã xác nhận suy đoán của hắn. Lý Quý lúc này tâm lý cũng đã thoải mái hơn, cũng không chút cố kị.

- Đã đều là dục tu, ta cũng không ngại nói ra. Ta trước đây là nghi ngờ phu nhân là người của Hợp Hoan Tông nhiều hơn.

- Trong lúc giao hoan, phu nhân tuy cố kị nhưng ta vẫn cảm nhận rõ dương khí bị ngươi hút vào cơ thể, pháp môn giống hệt bản tông.

- Có lẽ…. đây cũng là nguyên nhân mà Vạn Phiến kết đạo lữ với ngươi… càng lúc càng suy kiệt.

.

Nghe đến đây, sắc mặt Du Phụng vô cùng âm trầm. Lý Quý chỉ mỉm cười nói tiếp.

- Thứ hai, ban nãy phu nhân có nói đã biết ta là người của Hợp Hoan Tông, nhưng không hề sợ hãi mà tiếp cận ta… điều này càng chắc chắn phu nhân là tu luyện pháp môn thải dương bổ âm.

- Pháp môn này chỉ có người khác giới đồng tu mới có thể không bị phu nhân hấp thu khô kiệt dương khí.

- Cuối cùng, niệu đạo của phu nhân vẫn rất nhỏ, chưa từng luyện qua dương cụ, đã chắc chắn không phải là người của Hợp Hoan Tông.

.

Nghe đến đây, Du Phụng sắc mặt đang âm trầm cũng chợt giãn ra. Chẳng biết nghĩ gì liền bật cười.

- Khá lắm… khá lắm… thì ra thời gian qua… đã luôn bị ngươi nghi ngờ…

.

Lý Quý lúc này tâm lý đã thoải mái không ít, mỉm cười.

- Băng Cung nổi tiếng luôn dùng các nữ đệ tử của mình để kết đôi với các thế lực lớn, nhờ đó mà âm thầm điều khiển thế cục. Điều này Hợp Hoan Tông ta phải học hỏi nhiều a…

.

Du Phụng chỉ mỉm cười, chợt áp sát vào mặt hắn.

- Vốn dĩ định sau này mới tiết lộ thân phận với ngươi… nhưng đã bị ngươi phát hiện… ta cũng không ngại cho ngươi biết.

- Du Phụng ta chính là tả sứ của Băng Cung, đến từ Bách Băng Giới. Ta phục mệnh cung chủ đến đây để….

.

.

…. thâu tóm Thất Thải giới.

.

.

Nghe vậy, Lý Quý liền trố mắt.

- Thâu tóm ? nói thật là đơn giản a…

.

Chợt hắn nghĩ gì đó. Liền nhướng mày nhoẻn miệng cười.

- Trước tiên nên nghĩ đến việc thống nhất Bách Băng Giới rồi hãy sang giới khác a…

.

Du Phụng liền cười khinh khỉnh.

- Tất nhiên Bách Băng Giới….

.

…. đã bị Băng Cung chúng ta thống nhất rồi.

.

Hắn nghe vậy liền chấn kinh, chợt nghĩ gì đó, khuôn mặt có chút nghi ngờ.

- Vô lý, ngươi tưởng ta không biết ? Bách Băng Giới lân cận đây đang chịu cai quản của Đường gia và Du gia a.

.

Chợt nói đến đây, hắn mới sực nhớ Vạn phu nhân này cũng là họ Du, chợt hít một ngụm khí lạnh.

.

.

- Chẳng lẽ… ngươi chính là….

.

.

Vạn phu nhân cười một tràng, sau đó cúi xuống vuốt vuốt má Lý Quý.

- Không sai, ta chính là người của Du gia. Cũng chính là con trưởng của trưởng tộc Du Phong Hiến. Ngươi không biết cũng không có gì là lạ.

- Trưởng tộc của Du gia và Đường gia đều là…

Nàng ta nhìn sang Lý Quý nở nụ cười yêu mị.

.

….trưởng lão của Băng cung…

.

Nghe đến đây, hắn triệt để ngây ngốc.

.

“Con bà nó… Băng Cung… thật sự đáng sợ…”

.

“Thì ra Băng Cung trước giờ luôn điệu thấp, ở tu chân giới chỉ biết đây là môn phái tà tu không mấy danh tiếng…”

.

“Tu sĩ tỷ như ở Thất Thải giới chỉ biết hai nhà họ Du và họ Đường cùng cai quản Bách Băng giới, thì ra chân chính nắm quyền….

.

…. Lại chính là Băng Cung…”

.

Chợt nghĩ gì đó, ánh mắt hắn đầy tâm sự, chẳng để ý gì đến Du Phụng đang nhịp bên dưới. Nàng ta thấy vậy cũng có chút tò mò.

- Sao vậy ? Biết ra chân tướng đã ngây ngốc rồi à ?

.

Lý Quý nhìn Du Phụng chăm chú, không lâu sau chỉ thở dài.

- Đều là dục tu, nhưng không ngờ Băng Cung lại hùng bá một phương, Hợp Hoan Tông lại….

.

Nói đến đây, miệng lưỡi chợt đắng chát, lắc lắc đầu. Du Phụng thấy bộ dạng hắn chợt nổi lên phức tạp. Hiển nhiên đều là đồng đạo, cũng biết Lý Quý là thiếu chủ của Hợp Hoan Tông, sao lại không biết hắn đang nghĩ gì. Chợt nàng ta nổi lên suy nghĩ kì quái.

- Lý Quý… có muốn hợp tác với Băng Cung ?

.

Nghe vậy, ánh mắt Lý Quý chợt loé. Hắn bây giờ cũng đã không phải là loại ngây thơ như trước. Suy nghĩ đã cẩn thận hơn.

.

“Chẳng có một miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả….”

.

“Hợp tác ? Hợp Hoan Tông bây giờ đang xuống dốc, nào có lợi ích gì để Băng Cung hợp tác ?”

.

“Thậm chí nếu không cẩn thận… không khéo Hợp Hoan Tông bị cả Băng Cung nuốt chửng a…”

.

Dù vậy, Lý Quý vẫn mở miệng.

- Nói đi ?

.

Du Phụng ánh mắt chợt loé, mỉm cười yêu mị.

- Lý Quý… ta biết… ngươi chính là hung thủ sát nhân hàng loạt thời gian qua….

.

Nghe đến đây, ánh mắt hắn chợt phát lạnh. Du Phụng cảm thấy sát ý từ người hắn toả ra không chút cố kị thì chỉ liếc sang cười khinh khỉnh.

- Chỉ là Địa Ma cảnh sơ kì… chưa giết được ta đâu. Bỏ ý định đó đi…

.

Lý Quý giọng nói có chút âm trầm, ánh mắt nheo lại.

- Địa Ma tầng 4…. ta cũng đã giết qua không ít….

.

Du Phụng nghe vậy ánh mắt chợt loé, nhưng rồi lại vẫn chẳng có gì lo lắng, bộ dạng cười cợt.

- Địa Ma tầng 4 ? Ha ha ha…. Nếu là Địa Ma tầng 4, ta làm sao dám vỗ ngực nói muốn thu thập Thất Thải giới a….

.

Nghe đến đây, Lý Quý vô cùng khó hiểu, hắn vận dụng Hắc Nhãn, rõ ràng thấy bên trong đan điền của Du Phụng, có 4 khối cầu chi chít gai đỏ rực đang xoay tròn. Không thể nhầm lẫn được.

Nhưng nghe giọng điệu của Du Phụng, lại dường như là nói thật.

Mặt khác, Du Phụng đã biết hắn là hung thủ sát nhân thời gian qua, nhưng lại không chút lo sợ, riêng việc này đã đủ để khiến Lý Quý phải kiêng kị nữ nhân này.

.

“Chẳng lẽ Hắc Nhãn ta nhìn sai….?”

.

“Hay yêu nữ này có pháp môn tà đạo gì đó che dấu được tu vi thực sự ?”

.

Nhưng Lý Quý cũng biết giờ có hỏi, cũng chưa chắc Du Phụng sẽ nói ra. Vì vậy đành để sau này tìm hiểu nguyên nhân. Chỉ thấy Lý Quý khuôn mặt không cảm xúc.

- Làm sao ..... ngươi biết ta là hung thủ ?

.

Đối diện, nàng ta chỉ cười cợt.

- Hahaha…Đã chịu thú nhận rồi sao…?

- Tiểu Kê ơi là Tiểu Kê…. Ta biết nhiều hơn là ngươi nghĩ đấy….

.

Khuôn mặt Lý Quý vẫn âm trầm.

- Rốt cuộc ngươi muốn gì…?

.

Lúc này Du Phụng như không để ý đến câu hỏi của hắn, chỉ khẽ hôn lên trán, kề vào tai nói khẽ.

- Để ta xem xét thêm một chút khả năng của ngươi đã. Việc công tạm gác lại… bây giờ là việc tư của hai chúng ta a…

.

Du Phụng chợt lui ra sau một chút, nhìn Lý Quý thật sâu, liếm liếm bờ môi.

- Chúng ta đều đã ngửa bài…. Ta cũng đã mấy lần vất vả cứu ngươi khỏi tay Tống gia…

- Tiểu Kê nghĩ xem….cũng nên tiếp đãi Vạn phu nhân này chu toàn một chút chứ a…

.

Hắn nghe vậy không khỏi suy nghĩ.

.

“Ả ta nói cũng chẳng sai… trước đây các thế lực chính phái liên hệ với cao tầng Thất Thải giới tìm kiếm ta… hẳn là Du Phụng cũng đã nhúng tay, ta mới an toàn đến thời điểm hiện tại…”

.

“Tình cảnh ban nãy, Tống gia đến gây khó dễ… cũng là Du Phụng đứng ra can thiệp…”

.

“Ngoại trừ việc này… ả ta cũng chưa từng có ý xấu gì với ta….”

.

.

Nghĩ vậy, hắn cũng bớt lo lắng. Khuôn mặt cũng giãn ra. Mỉm cười.

- Vạn phu nhân nhầm chăng ?

… mấy lần trước… lần nào cũng là ngươi đi không nổi đấy a…

.

Nghe vậy Du Phụng liền bật cười.

- Chỉ là cố kị, ta mới cẩn thận không hấp thu dương khí của ngươi thôi… nếu là hiện tại… chưa biết chừng… người đi không nổi…

.

…. là ngươi đấy Tiểu Kê à…

.

Nghe đến đây, hắn cũng không khỏi bật cười.

- Hahaha. Được… vậy để xem pháp môn của Hợp Hoan Tông hay Băng Cung lợi hại hơn a…

.

.

“Xoạt”

.

.

Dứt lời, hắn liền đảo người vật Du Phụng ở phía trên nằm xuống bên cạnh. Nàng ta cũng không chút chống cự, chỉ nhoẻn miệng cười.

- Ít ra cũng phải vậy a…

.

Lý Quý chỉ mỉm cười, cũng không có đáp lại, hạ thân nhịp tới sâu vào bên trong.

.

“Ư…”

.

Du Phụng vô thức ngửa cổ rên khẽ, chưa kịp định thần đã thấy mao côn kia đầy thô bạo nhấp đến liên tục. Nàng ta chỉ nhoẻn miệng cười, tận hưởng khoái cảm bên dưới âm hộ, vòng hai tay kéo đầu Lý Quý xuống cưỡng hôn.

.

.

“Ư….ư…”

.

.

“Đúng rồi a…. mạnh nữa đi….”

.

.

“Ơ…ơ…. thật là sướng a…”

.

.

Từng tiếng rên rỉ cùng với tiếng ma sát của da thịt phát ra liên hồi. Cả hai đang cuốn chặt vào nhau thì...

.

Ngay lúc này.

Có tiếng chửi bới của cả nam tử và nữ tử phát ra.

- Du Phụng… mau cút ra đây. Chúng ta đã bắt quả tang tiểu tử kia vào trong này… còn cả tiếng rên rỉ của ngươi…. để xem ngươi ăn nói thế nào với đại ca ta…

- Đúng vậy… nếu ngươi không ra… chúng ta sẽ xông vào…

.

Vừa nghe đến đây, cả Lý Quý lẫn Du Phụng liền nhìn nhau sắc mặt liền đại biến.

Khuôn mặt nàng ta vô cùng khó coi.

- Khốn kiếp… là tiểu đệ và tiểu muội của Vạn Phiến… lớn chuyện rồi…

Lý Quý nghe vậy ánh mắt chợt loé, cười khổ.

.

“Con bà nó… đúng là….ngoã bất ly tĩnh thượng phá, tướng quân nan miễn trận trung vong.…. Lần này thảm rồi a…”

( *Ngoã bất ly tĩnh thượng phá, tướng quân nan miễn trận trung vong: chậu sành mà va mãi vào thành giếng rồi cũng đến lúc vỡ, tướng quân mãi tiên phong sa trường sẽ có lúc tử vong. Câu này hàm ý như đi đêm lắm có ngày gặp ma. Chỉ là Lý Quý tự ví mình như là tướng quân sa trường tử nạn)

.

Vội rút hạ thân ra, khoác lấy một bộ y phục, phóng ra phía sau bình phong.

Du Phụng thấy vậy thì giật thót. Đang định lớn tiếng thì mới sực nhớ bên ngoài đang có người, nàng ta liền nhỏ giọng.

.

- Này… này… Ngươi trốn đi đâu đấy… ở sau làm gì có lối ra…?

.

- Khốn kiếp… khốn kiếp… phải làm sao a…

.

.

.

.

Ở bên ngoài gian phòng.

Thấy không vô số nhân thủ, khuôn mặt đằng đằng sát khí, tay cầm pháp bảo bao quanh căn nhà, không ít luyện khí sư vì ồn ào mà tò mò tiến đến xem náo nhiệt.

Có 3 nhân ảnh hai nam một nữ đang đứng.

Một nam tử trung niên râu quai nón, khuôn mặt nghiêm nghị, đứng bên cạnh là một nữ tử vấn tóc.

Đây chính là Vạn Phùng và Vạn Sương. Cũng chính là bào đệ và bào muội của trang chủ Vạn Phiến.

Ở phía sau cũng không ai xa lạ, chính là Chung tổng quản.

Vạn Phùng sắc mặt nhăn nhó, nhìn ra sau.

- Ngươi chắc chắn có nam tử bước vào trong này chứ ?

.

Lúc này, chỉ thấy vị Chung tổng quản gật đầu.

- Không thể sai được. Ban nãy sau khi người của Tống gia đi khỏi, chính mắt ta thấy Phu nhân cùng tiểu tử kia đã bước vào căn nhà này.

.

Chợt nữ tử trung niên bên cạnh nhăn nhó.

- Ban nãy âm thầm hạ các trận pháp cách âm xuống, chẳng lẽ huynh không nghe thấy tiếng rên rỉ của ả kia hay sao mà còn hỏi.

.

.

Trong đám luyện khí sư xem náo nhiệt, một lão già nhăn nheo chen chân đến. Thấy tình cảnh trước mắt, khuôn mặt lão ta vô cùng khó coi.

- Người của Vạn Trang chủ bao quanh chật kín thế kia… con muỗi còn khó thoát… huống hồ gì là người…

- Tiểu Kê ơi là tiểu kê… sao lại bất cẩn như vậy… lần này....

.... lớn chuyện rồi a !

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv