.
.
.
“Xì xào.. xì xào…”
.
.
“Ầm Ầm….”
.
.
Tiếng sấm chớp làm Lý Quý từ trong cơn mê man tỉnh giấc.
Dù thất thải giới nằm trên không trung, tuy vậy vẫn nằm dưới vô số tầng mây. Cứ mỗi năm, vào giữa hạ nơi đây lại mưa tầm tã.
Khác với khi trước hắn ở phương Bắc, nơi này mưa cũng lớn hơn, dường như Thất Thải giới nằm trên cao nên nơi này gió cũng lớn hơn nhiều.
Dù biết tờ mờ sáng nhưng Lý Quý vẫn vội bật dậy, đảo mắt một vòng. Bên cạnh, Hồng Nhược Lan vẫn còn say sưa ngủ, dường như sau cơn giao hoan tối qua, nàng vẫn còn mệt mỏi mà chưa thức giấc.
Nghĩ vậy, hắn chỉ bật cười, liền nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng.
Nhìn xuống bên dưới vẫn trần truồng, hắn vơ bừa một y phục trong nhẫn trữ vật, cũng không quên lấy áo tơi móc bên cửa đi ra ngoài.
.
“Cót két…”
.
Giữa tiếng mưa rì rào, vẫn nghe tiếng mở cửa của Lý Quý.
.
- Cha… người đã hứa sáng mới đi mà…
.
Vừa bước ra khỏi cửa, Lý Quý liền khựng lại. Ánh mắt trợn tròn, tiểu nữ Kiều Nhi không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa phòng mình, hai tay dụi dụi mắt ngái ngủ.
Hắn liền tiến đến, nửa quỳ xuống, xoa xoa đầu tiểu nữ.
- Kiều Nhi hôm nay làm sao mà lại thức dậy sớm như vậy ?
.
Chợt tiểu nữ ôm chầm lấy hắn.
- Con không muốn như mấy lần trước thức dậy, người …
….đã đi mất đâu…
.
Nghe vậy, khuôn mặt hắn chợt dâng lên phức tạp. Dù không phải là bào tử của mình, nhưng mấy năm qua gần gũi, Lý Quý không biết từ lúc nào cũng dần dần có một tình cảm kì lạ với tiểu nữ này.
Cũng có thể nói, hắn xem Kiều Nhi như con ruột của mình.
- Nói nhỏ một chút, mẫu thân ngươi vẫn còn đang ngủ.
.
Dứt lời, hắn đã bồng tiểu nữ lên, rón rén đi ra bên ngoài. Nhẹ nhàng phất tay, cánh của gỗ đóng lại. Lúc này, đứng dưới mái hiên, hắn mới nhìn sang bật cười.
- Cha cũng đã đi đâu a…
.
Nghe vậy, Kiều Nhi liền nhoẻn miệng cười. Khuôn mặt đang ngái ngủ chợt tỉnh roi rói, nhu miệng.
- Sao người lại dậy sớm như vậy, còn mang cả áo tơi ? Kiều Nhi lại tưởng người lại lén lút bỏ đi như mấy lần trước a…
.
Vừa nói xong, Lý Quý đã bật cười, đặt nón tơi lên đầu của tiểu nữ, cũng lấy luôn áo tơi của mình khoác lên người cô bé.
- Cha định mang ta đi đâu vậy ?
.
Nhìn ánh mắt tròn xoe của tiểu nữ, Lý Quý chỉ xoa xoa chiếc nón tơi.
- Cũng đã đến mùa mưa, trước khi ta đi cũng nên gia cố căn nhà này một chút. Kiều Nhi có muốn cùng ta…
.
- Muốn muốn…
.
Chưa nói xong đã nghe tiểu nữ gật đầu như bổ củi, Lý Quý liền bật cười.
.
.
.
.
Giữa cánh rừng, mưa vẫn rơi rì rào như trút nước.
Chỉ thấy len lỏi ở giữa, có một nhân ảnh vừa đi vừa bồng một tiểu nữ, trên vai còn vác một thanh cây lớn.
Dù cả người ướt lem, nhưng cả hai nhân ảnh vẫn đầy tiếu ý.
.
“Kiều Nhi… ta không thường xuyên đến thăm con… con phải nghe lời mẫu thân đấy !”
.
“Cha… mấy tuần trời mới trở về thăm Kiều Nhi một lần, sao cha không ở đây luôn với chúng ta…”
.
“Nơi này…. À không… sau này Kiều Nhi lớn một chút sẽ hiểu a…”
.
“Cha… sao lại phải vác mấy thanh cây này về nhà vậy ?”
.
“Tất nhiên là để gia cố căn nhà chúng ta rồi…cũng đã đến mùa mưa… ta không có ở đây… cũng có chút lo lắng…”
.
“Cha… cha, mấy lần trước ta có cùng mẫu thân vào bên trong phường thị, Kiều Nhi thấy nơi đó toàn là nhà bằng đá, vô cùng lớn… sao chúng ta không ở trong đó mà lại ở nơi hoang vắng này vậy ?”
.
Nghe vậy, Lý Quý có chút thất thố, hắn đặt thanh cây trên vai xuống, tế ra một chiếc rìu lớn, vừa chặt một gốc cây khác vừa nói.
.
“Nơi này tốt hơn cho Kiều Nhi và mẫu thân hơn a….”
.
“Có phải là vì âm khí ?”
.
“Làm sao ngươi biết ?”
.
“Mẫu thân mấy ngày trước đã hướng dẫn cho Kiều Nhi tu luyện rồi a… dường như là pháp môn của Thi Thi cái gì đó…”
.
“Là Thi Tông”
.
“Đúng rồi… chính là Thi Tông… lợi hại lắm phải không cha ?”
.
“Hahaha…. Đúng rồi… rất lợi hại… Kiều Nhi phải chăm chỉ tu luyện đấy !”
.
“Cha… nếu luyện theo pháp môn kia, con có phải người xấu ?”
.
“Sao ngươi lại nói vậy…?”
.
“Mẫu thân có nói qua… cả cha và mẫu thân đều là người của tà phái…cho nên Kiều Nhi mới…”
.
Hắn nghe đến đây liền dừng tay, nhìn sang tiểu nữ làm mặt quỷ.
.
“Hahaha… ta đúng là người của tà phái… ta còn chuyên ăn thịt trẻ con nữa kia, Kiều Nhi có sợ không ? ”
.
“Ta… ta…. ta không sợ…”
.
Lý Quý chợt tiến đến, nửa quỳ nửa ngồi, đặt tay vuốt vuốt nước mưa trên má của tiểu nữ, ánh mắt nhu hoà.
- Kiều Nhi à….Tà phái cũng không phải là kẻ xấu, chính phái cũng không hẳn toàn là kẻ tốt. Tốt hay xấu là do hành động của mỗi chúng ta quyết định…
.
Tiểu nữ kia khuôn mặt dường như không hiểu, vẫn đang ngồi lên thân cây, hai chân đá đá, chợt nghĩ gì đó, khẽ hỏi.
- Vậy cha là người tốt hay người xấu ?
.
Lý Quý nghe vậy liền bật cười.
- Ta… là người xấu.
.
Vừa nghe vậy, khuôn mặt tiểu nữ có chút đăm chiu, chợt như nghĩ gì đó, ánh mắt sáng lên liền nói.
- Nếu Tiểu Kê cha là người xấu, con cũng sẽ làm người xấu… không làm người tốt đâu a…
.
Lý Quý nghe vậy sắc mặt có chút phức tạp, bởi Kiều Nhi từ lúc Hồng Nhược Lan thai nghén đã uẩn dưỡng âm khí, sinh ra đã định đoạt là người Thi Tông, không sớm thì muộn, cũng sẽ phải làm quen với tràng cảnh chém giết.
Tới nước này, hắn cũng chẳng thể làm gì được, không lâu sau, cũng định thần, chỉ bật cười, lấy chiếc rìu lên chặt tiếp thân cây đang dang dở.
Kiều Nhi có chút buồn chán liền tiến tới ngồi sát lại bên cạnh hắn. Ánh mắt chăm chú tròn xoe nhìn từng rìu chém sâu vào gốc cây, vụn gỗ bay tứ tán. Chợt tiểu nữ nghĩ gì đó, liền trợn tròn tò mò.
- Cha thật là mạnh mẽ a…Mẫu thân có tu luyện, vậy cha có tu luyện không ?
.
Lý Quý chặt một rìu thật mạnh, sau đó xô đổ thân cây. Hai tay lau nước mưa trên mặt, nhìn xuống nhân ảnh bên cạnh bật cười trêu chọc.
- Ta không có tu luyện, vì vậy mới bị mẫu thân ngươi ăn hiếp a…
.
Chợt tiểu nữ sắc mặt khó hiểu.
- Vậy tối qua sao ta lại thấy cha ăn hiếp mẫu thân vậy ?
.
Lý Quý đang nhắm đến một thân cây khác, vừa chặt vừa nói.
- Ăn hiếp ? ta và mẫu thân con rất hoà ái. Làm gì có chuyện đó. Kiều Nhi ngủ mơ rồi a…
.
Khuôn mặt tiểu nữ kia nhăn nhó, nhu miệng nói một tràng.
- Không có… Kiều Nhi rõ ràng ở bên trong nhà thấy, tối qua… người và mẫu thân vẫn đánh nhau… còn không mang y phục… người còn cắn ngực mẫu thân nữa…
.
Lý Quý vừa đưa rìu lên, đang định chặt xuống thì khựng lại. Ánh mắt trợn tròn.
.
“Ừng.. ực…
.
Hắn nuốt nước miếng mấy cái, vội đặt chiếc rìu xuống, khuôn mặt bỗng đỏ ran lên, nhất thời vô cùng khó xử.
.
“Con bà nó, ta luôn cẩn thận người ngoài…nhưng… không ngờ… lại bị nha đầu này phát hiện….”
.
Lý Quý nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
- Ai dà… chỉ là… chỉ là…
.
Bỗng nghĩ gì đó, khuôn mặt hắn chợt loé.
- À… mẫu thân ngươi trễ rồi không chịu đi ngủ… giống như Kiều Nhi trước đây không chịu đi ngủ sớm vậy… nên bị cha đánh đấy a…
.
Khuôn mặt tiểu nử có chút suy ngẫm, khẽ cau lại.
- Kì quái, sao mẫu thân lại luôn miệng … đừng dừng lại… nữa đi nhỉ ?
- Bị đánh đau lắm a… sau mẫu thân lại thích như vậy ?
.
Nghe đến đây, khuôn mặt hắn giật giật, vội tiến đến rặn một nụ cười dễ nhìn nhất, lảng sang chuyện khác.
- Trở về đi thôi a… mẫu thân thức dậy không thấy chúng ta sẽ lo lắng đấy.
.
Vừa nghe vậy, tiểu nữ liền quên bẫng đi chuyện ban nãy, gật gật đầu, dang hai tay ra.
Lý Quý thấy vậy liền thở phào, khuôn mặt cũng giãn ra.
Cõng Kiều Nhi trên lưng, hắn cũng nhanh chóng lấy ra mấy sợi dây, cột vào đầu thân cây kéo về.
.
.
“Rì rào… rì rào….”
.
.
“Ầm ầm….”
.
.
“Rì rào… rì rào…”
.
.
Mưa vẫn rơi không ngớt.
Trong rừng lá cây xám xịt, trời vẫn chưa sáng
Chỉ thấy nhập nhoè nhân ảnh kéo lê mấy thân cây xào xạc, trên lưng nhân ảnh kia, tiếng cười khúc khích của nữ tử như hoà vào cùng với tiếng mưa.
.
.
.
.
.
Mấy ngày sau.
Lý Quý lúc này cũng đã trở về Vạn Nhẫn Trang.
Nhìn bộ dạng Lý Quý cặm cụi mài mài dũa dũa, vô cùng chăm chú.
Tay niệm pháp quyết, đặt các trận pháp không gian vào bên trong. Viên lão, cũng là lão già hay kề cận với hắn mấy năm qua chợt tò mò.
- Tiểu Kê… có một chuyện ta không biết có nên hỏi hay không ?
.
Lý Quý vẫn đang vô cùng chăm chú nhìn vào trữ giới chỉ bên dưới, mở miệng.
- Viên lão à… chúng ta còn xa lạ gì… sao lão bỗng dưng lại…
.
Chợt hắn dừng lại, nhìn sang nhướng mày.
- Rốt cuộc có chuyện gì ?
.
Khuôn mặt lão hiện lên khó xử, không lâu sau mới hiện lên quyết tâm.
- Ta nghĩ nát óc không ra, các trận pháp không gian khi trùng điệp lên nhau, 1 trượng đã là cực hạn. Vì sao trữ giới chỉ của Tiểu Kê ngươi luyện chế…. lại rộng đến tận 2 trượng ?
.
Nghe đến đây, ánh mắt hắn chợt loé. Không lâu sau, chỉ thấy hắn đưa một tay ra trước, ánh mắt xa xăm, bộ dạng thế ngoại cao nhân.
- Bởi vì….
.
Viên lão thấy bộ dạng của hắn thì hai mắt mở lớn, hô hấp như đình chỉ. Khuôn mặt già nua vô cùng chăm chú.
.
.
.
…. Ta đẹp trai a….
.
.
.