Dục Tu Ký

Chương 134: Người Lớn.... Thật Khó Hiểu....



Nghe vậy Lý Quý liền bật cười, hai tay xoa bóp bờ mông đẩy đà của Hồng Nhược Lan, sau đó mới vỗ một cái.

.

“Tét”

.

- Được. Mời cô nương nói…. tại hạ rửa tai lắng nghe a…

.

Hồng Nhược Lan chỉ khẽ che miệng mỉm cười, sau đó mới tò mò.

- Phía Vạn phu nhân kia thế nào ?

.

Hắn nghe vậy gật gù.

- Mấy lần giao hoan…ta nghi ngờ… Du Phụng này… thải dương bổ âm…

.

Nghe đến đây, sắc mặt Hồng Nhược Lan có chút bất ngờ.

- Thật sự ? Có khi nào là…

.

Lý Quý như hiểu ý, chợt lắc đầu.

- Chỉ là nghi ngờ, ngoài Hợp Hoan Tông ra, các giới quanh đây còn có Băng Cung tu luyện pháp môn hấp thu dương khí nữa....

… còn cần phải xác minh thêm một chút… nếu là Hợp Hoan tông… cũng không ngoại trừ khả năng là người của đám tam trưởng lão.

- Thật ra nếu nơi nào ở Thất Thải giới khả nghi nhất… thì hẳn là Hồi Nhạn Lâu. Nhưng ta đến đó vui chơi không ít… cũng không phát hiện gì khả nghi.

.

Thấy khuôn mặt của Hồng Nhược Lan đăm chiêu, Lý Quý chợt nhướng mày.

- Muội không ghen ?

.

Vừa nghe vậy, Hồng Nhược Lan liền lắc đầu thở dài, đôi mắt u oán.

- Ghen ? Nếu ta ghen tuông… cũng đã không yêu huynh… dù gì cũng là thiếu chủ Hợp Hoan Tông… nếu một ngày huynh không còn giao hoan với các nữ tử khác… lúc đó…

….ngược lại ta mới sợ a…

.

Thấy biểu hiện của nàng ta, Lý Quý nhướng mày.

- Thật sự ….không… ghen ?

.

Lúc này, Hồng Nhược Lan đang mỉm cười chợt đanh lại, hai tay bóp lấy cổ hắn.

- Khốn kiếp… tất nhiên là ta ghen rồi… huynh còn hỏi…

- Lúc thì Vạn Phu nhân, lúc thì A Phi, A Tú gì đó… lại còn dám kể chi tiết với muội… nào là bộ ngực ả này ra sao, kỹ năng ả kia ra sao….muội sao không tức điên cho được…

.

Thấy Lý Quý dù đang bị bóp cổ nhưng vẫn cười tít mắt, nàng ta cũng thả tay ra, chợt nghĩ gì đó liền nói.

- Nhưng biết làm sao được. Muội lúc nãy cũng là nói lời thật. Thực sự muội cam chịu… nhưng mà huynh khéo một chút… chẳng may…

.

Lý Quý nhướng mày.

- Chẳng may thế nào ?

.

Hồng Nhược Lan liền thở dài.

- Chẳng may sau này lớn lên Kiều Nhi biết chuyện, muội sợ ….

.

Nghe vậy, khuôn mặt hắn cũng chợt nghiêm túc.

- Muội yên tâm. Ta tuyệt sẽ không để tiểu nữ kia biết chuyện…

.

Nàng ta chợt nghĩ gì đó, ánh mắt nhu hoà nhìn Lý Quý.

- Mấy năm qua… tại sao không một lần huynh thắc mắc việc muội cưỡng ép huynh làm cha của hài tử muội ?

.

Khuôn mặt Lý Quý có chút phức tạp.

- Ta… ta…

.

Chợt hắn thở dài.

- Thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng có gì to tát. Ta cũng tận mắt chứng kiến Kiều Nhi sinh ra, lớn lên từng ngày… làm sao nỡ…

.

Chưa nói hết câu, Hồng Nhược Lan đã hôn hắn thật sâu. Không lâu sau đó mới buông ra, ánh mắt đầy nhu hoà.

- Thật sự những tháng ngày ở đây… cũng chẳng tệ. Nghĩ đến lúc trở về Mãn Hoang giới… muội…

.

Lý Quý cũng hiểu ý tứ của nàng ta, khuôn mặt có chút suy ngẫm.

- Ta dù vô cùng nôn nóng, nhưng hiện tại cũng chưa phải thời điểm thích hợp. Tu vi như thế này vẫn chưa đủ, mặt khác ở Vạn Nhẫn Trang… tiếp xúc với vô số đại sư luyện khí…thu hoạch vô cùng lớn.

.

Nghe vậy, nàng ta liền nhoẻn miệng cười.

- Còn tưởng mấy năm qua huynh chỉ có thu hoạch lớn nhất là Vạn phu nhân chứ…

.

Lý Quý liền bật cười, sau đó nhếch mép.

- Muội xem nhé…

.

Thấy khuôn mặt đang mỉm cười chợt đanh lại của Lý Quý, Hồng Nhược Lan cũng chợt thu lại vẻ cười cợt, vô cùng tập trung.

Chỉ thấy đôi mắt hắn khẽ nhăn lại, bàn tay đưa lên đảo vài vòng, miệng niệm pháp quyết gì đó.

.

“Xoạt….”

.

Bất ngờ… trong tay hắn từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đao hình móc câu. Hồng Nhược Lan sắc mặt liền đại biến.

- Huynh…huynh… ta để nhẫn trữ vật ở đầu giường Kiều Nhi sao huynh…

.

Chợt nghĩ gì đó, sắc mặt nàng ta liền chấn kinh hơn.

- Chẳng lẽ thời gian gần đây, các tu sĩ vô thanh vô thức bị mất linh bảo bên trong trữ giới chỉ chính là…

.

.

“Keng….”

.

.

Lý Quý đặt thanh đao lên bàn.

Nhoẻn miệng cười.

- Cũng… chính là ta…

.

Hồng Nhược Lan vẫn chưa hết chấn kinh.

- Làm sao… làm sao có thể được…?

.

Lý Quý khuôn mặt cười đê tiện, bàn tay lần mò vân vê thượng đồn của Hồng Nhược Lan, nhưng nàng ta như không để ý, chỉ trân trân nhìn hắn. Lý Quý liền chầm chậm nói.

- Bảy năm trước, Du Phụng để mắt đến ta, bèn cho ta mượn không ít ngọc giản chứa trận pháp độc bộ của Vạn Nhẫn Trang để ta nghiên cứu.

.

Hắn uống một ngụm rượu. Sau đó mới nói tiếp.

- Trong vòng ba năm, vừa chế tạo giới chỉ, vừa nghiên cứu, ta đã thấu suốt tất cả trận pháp cũng như quy luật của trữ giới chỉ.

.

Hồng Nhược Lan khuôn mặt đanh lại.

- Nhưng Vạn Nhẫn Trang cũng không thiếu các vị đại sư thuần thục các trận pháp này, sao huynh…

.

Lý Quý vội véo má nàng ta.

- Ta vẫn chưa có nói xong…

.

Hồng Nhược Lan nhất thời gật đầu, khuôn mặt chăm chú.

.

- Hợp Hoan Tông có một pháp môn độc bộ của tông chủ và trưởng lão chính là Hắc Nhãn… vốn chỉ dùng để nhìn xuyên y phục, khiến hạ thân dễ cương cứng, hỗ trợ cho tu luyện.

- Nhưng chẳng biết Liễu Thanh hướng dẫn không bình thường hay ta sai sót trong quá trình tập luyện, Hắc Nhãn phá cực hạn… không chỉ nhìn xuyên y phục mà còn nhìn xuyên cả vật thể.

.

Nghe đến đây, Hồng Nhược Lan cũng trợn tròn. Mười năm qua, đây cũng là lần đầu tiên Lý Quý tiết lộ cho nàng bí mật về Hắc Nhãn. Nàng ta khuôn mặt có chút đăm chiêu.

.

“ Chả trách lần đầu tiên khi thấy ta hoài thai… huynh ấy đã nhìn ra ngay là nữ tử…”

.

“Mặc khác… mỗi cần thăm dò tu vi, huynh ấy không hề phóng xuất thần thức mà lại nói vô cùng chuẩn xác…”

.

.

Thấy khuôn mặt chăm chú của nàng ta, Lý Quý mới nói tiếp.

- Sau này ta mới tình cờ dùng Hắc Nhãn trong quá trình chế tạo trữ giới chỉ, mới phát hiện ra ta có thể....

.....thấy được các vật cất giấu bên trong giới chỉ.

- Nhưng việc này không hề dễ dàng, cần phải giải quyết được các trận pháp không gian, Hắc Nhãn mới tiến được vào bên trong quan sát.

.

Hồng Nhược Lan nghe đến đây hít một ngụm khí lạnh.

- Nhưng còn lấy ra….

.

Lý Quý gật đầu.

- Nhìn được là một chuyện, lấy ra lại là vấn đề khác.

- Muội chắc cũng không xa lạ gì, không gian bên trong giới chỉ vốn là một không gian vuông vức nằm lơ lửng bên trên giới chỉ.

- Chỉ vì có nhiều lớp trận pháp gia cố, không gian giới chỉ mới hoàn toàn ẩn dấu. Khi tu sĩ phóng linh lực vào giới chỉ mới xuất hiện đúng không ?

.

Thấy nàng ta gật đầu, Lý Quý mới mỉm cười.

- Muội quên là ta có…

.

Lúc này, Hồng Nhược Lan liền kinh hô.

- Không Thư ?

.

Hắn liền nháy mắt, đưa một ngón tay cái lên.

- Chính xác. Không Thư có thể tạo ra lỗ đen, cũng chính là đường tắt nối giữa hai chiều không gian.

- Cho đến hơn 1 năm trước, ta liên tục thử nghiệm suy đoán của mình. Rốt cuộc thành công tạo ra một đường tắt nối vào nhẫn trữ vật.

.

Nhưng…

.

…. Điều kiện tiên quyết… là phải dùng Hắc Nhãn nhìn thấu được các trận pháp… lúc này mới có thể dùng Không Thư lấy ra được.

.

Lý Quý chợt bật cười.

- Thế nào… không tệ đúng không ?

.

Hồng Nhược Lan lúc này cả kinh đến độ miệng không khép lại được. Không lâu sau mới nút nước miếng.

- Thật … sự không thể tin được.

.

Chợt nàng ta nghĩ gì đó, khuôn mặt đăm chiêu.

- Nhưng chuyện này cũng quá kinh thế hãi tục đi… nếu có người khác biết… không khéo…

.

Lý Quý gật đầu.

- Tất nhiên là mang hoạ sát thân.

- Muội yên tâm… ta đã suy nghĩ về vấn đề này nhiều rồi. Thời gian gần đây cũng đã thuần thục. Nếu không gặp được bảo vật gì đáng giá, ta tuyệt không mạo hiểm tính mạng mình đâu a…

.

Hồng Nhược Lan liếc nhìn Lý Quý thật sâu, chợt bật cười.

.

- Tên kia.. ngươi không chỉ là ma đầu… mà còn là đại đạo tặc nữa…

.

….Ta phải thay trời hành đạo, trừng trị ngươi thích đáng mới được.

.

Nhất thời, nàng ta nhịp mạnh xuống bên dưới, khiến Lý Quý có chút không đề phòng cũng phải nhíu mày. Mở mắt ra đã thấy môi Hồng Nhược Lan dính chặt lấy miệng mình, nhất thời khuôn mặt hắn cũng giãn ra, đầy tiếu ý.

Hồng Nhược Lan tất nhiên cũng không đình chỉ, nàng ta như nắng hạn lâu ngày được tưới nước.

Hai ôm chầm lấy hắn, từng nhịp, từng nhịp nhấp vô cùng mạnh bạo.

Tất nhiên Lý Quý cũng không rãnh rỗi, hạ thân phối hợp với từng nhịp của Hồng Nhược Lan, một tay vòng ra sau vân vê thượng đồn, tay còn lại cũng nhào nắn bầu sữa của nàng ta.

.

.

.

“A…a… a… nữa….”

.

.

.

“Bạch… bạch…”

.

.

.

“Mạnh nữa đi… mạnh nữa….”

.

.

.

“Bạch bạch…. bạch…”

.

.

.

Giữa đêm, trong khu rừng chỉ còn văng vẳng tiếng rên rỉ lẫn tiếng ma sát của da thịt phát ra đầy nhục dục.

Tất nhiên nơi đây hoang vắng xung quanh không một bóng người, cả Lý Quý lẫn Hồng Nhược Lan cũng không phải lần đầu tiên hành sự bên ngoài.

Hiển nhiên không hề cố kị gì cả…

Cho dù có người nào bên ngoài thì đã sao… dù sao nơi này cũng là nơi ở riêng tư của bọn hắn, phu phụ giao hoan cũng chẳng có gì là bất thường.

Nếu có trách.... thì là....

.... trách người rình mò.

Nhưng cả Lý Quý lẫn Hồng Nhược Lan đều không ngờ được, vậy mà thật sự có người….

.

.

…. đang lén lút rình mò.

.

.

Bên trong gian nhà gỗ, có một đôi mắt tròn xoe đang nhìn qua khe cửa, khuôn mặt ngây thơ hiện lên khó hiểu.

.

- Phụ thân mẫu thân cũng thật là… lần nào cũng vậy…

… Tại sao cứ chờ ta ngủ…

Hai người….

.

.

….lại ra phía trước đánh nhau a !

.

.

- Mà sao đánh nhau lại không mang y phục ?

.

- Còn cha… sau lại chơi xấu thế kia… còn cắn cả ngực của mẫu thân…

.

- Kì quái…Mẫu thân khuôn mặt đau đớn, la hét liên hồi… nhưng sao lại cứ luôn miệng nữa đi, mạnh nữ đi… nhỉ ?

.

- Chẳng lẽ mẫu thân… thật sự thích đánh nhau như vậy ?

.

.

Người lớn… thật là….

.

.

…..Khó hiểu…

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv