Dục Tu Ký

Chương 133: Thân Phận



.

.

Trời dần về khuya.

Nữ tử kia thấy nhi nữ mình đã say giấc nồng, khuôn mặt trìu mến đắp chăn lên. Sau đó mới nhẹ nhàng đi ra bên ngoài.

Trăng sáng vành vạch… ngoài sân, một chiếc bàn đá nhỏ đã thấy một nhân ảnh nam tử cầm một bầu rượu lên uống mấy ngụm.

Nữ tử kia khẽ cười, tiến đến ngồi đối diện.

- Ái da… Tiểu Kê hôm nay lại có tâm sự gì sao ?

.

Nam tử đối diện chợt bật cười.

- Nàng cũng thật là… chẳng biết tại sao lại gọi cái tên này… báo hại cả Vạn Nhẫn Trang đi đâu cũng…

…..Tiểu Kê, Tiểu Kê… thật là khó nghe chết đi được.

.

Nữ tử kia chợt bật cười, khuôn mặt hồi tưởng. Không lâu sau mới nhoẻn miệng.

- Lần đó huynh cùng muội may mắn được người của Vạn Nhẫn trang giúp đỡ, tình huống có chút bất ngờ… muội lại không dám gọi huynh bằng tên thật thế nên…

.

Nam tử kia uống cũng không ít, khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ, bàn tay chợt vươn sang bên cạnh, nhéo mũi nữ tử kia.

- Thiếu gì tên… lại gọi ta là gà con a… thật là mất mặt.

.

Nữ tử kia hai tay chợt chụp lấy bàn tay đang véo mũi mình, đặt xuống dưới bàn cầm chặt. Nhoẻn miệng.

- Bây giờ muội … gọi là Lý Quý được chưa ?

.

.

.

.

Lúc này, mọi chuyện mới sáng tỏ. Tiểu Kê, một trong những luyện khí sư mới nổi lên ở Vạn Nhẫn Trang cũng chính là Lý Quý… cũng là thiếu chủ của Hợp Hoan Tông khi xưa bị truy đuổi.

Không cần nói cũng biết nhân ảnh nữ tử đang ngồi đối diện kia là Hồng Nhược Lan.

.

.

.

- Này… cũng rất lâu rồi mới có người gọi ta như thế, ta sắp quên bẫng tên mình mất rồi a…

.

Thấy khuôn mặt Lý Quý đầy tiếu ý, Hồng Nhược Lan cũng bật cười.

- Muội lại thích cái tên Tiểu Kê hơn. Còn nữa… chút nữa quên mất lúc huynh có tóc trông như thế nào rồi a !

.

Lý Quý cũng chỉ mỉm cười, không có trả lời. Ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời có chút đăm chiêu.

Hồng Nhược Lan thấy mấy năm qua, Lý Quý đã dần có dấu vết thời gian. Dù không già đi nhưng khuôn mặt đã có nét phong sương…

Nàng ta chợt đi đến trước mặt, khoác chân qua ngồi lên đùi hắn, cúi đầu xuống nhìn Lý Quý thật sâu.

- Muội… rất nhớ huynh a…

.

Bàn tay hắn cũng khẽ ôm lấy eo thon của Hồng Nhược Lan, thở dài.

- Tìm được vùng âm khí chi địa này cho mẹ con muội… đã là vô cùng may mắn rồi. Ngược lại, nơi này âm khí quá nặng… lần trước ta nhớ Kiều Nhi, nán lại ở hơn hai ngày… trở về đã đổ bệnh nằm liệt giường rồi.

.

Khuôn mặt Hồng Nhược Lan như có vô vàn cảm xúc, ánh mắt nhìn hắn trìu mến.

- Muội không hề trách cứ huynh chuyện này… ngược lại phải đa tạ huynh mới đúng… 10 năm qua… huynh luôn…

.

Lý Quý chợt vỗ mông nàng ta một cái.

- Được rồi được rồi. Lần nào gặp nhau, muội cũng đều nói chuyện này… huynh nghe đã thuộc rồi a…

.

.

“Leng…keng…”

.

.

Chợt nàng ta đang mỉm cười thì đã thấy Lý Quý vứt lên bàn vô số giới chỉ, số lượng lên đến cả trăm chiếc. Hồng Nhược Lan chợt trợn tròn.

- Sao… sao… nhiều như vậy.

.

Lý Quý bật cười.

- Cho muội…

- Xem bên trong có gì dùng được thì lấy, linh thạch, linh đan bên trong cũng không ít, còn có cả linh thực lẫn đồ dùng cá nhân hằng ngày….

.

Dù sao cũng là nữ tử, thấy nam nhân của mình phóng khoáng chu đáo như vậy, cũng không khỏi dâng lên vui mừng khó dấu. Hồng Nhược Lan cúi xuống hôn lấy hôn để, khiến Lý Quý cũng phải nhíu mày.

- Này… được rồi… được rồi… cũng đâu phải là lần đầu tiên huynh mang đến đâu a…

.

Hồng Nhược Lan lúc này mới đình chỉ, chợt có gì đó, khuôn mặt khẽ nhíu.

- Huynh cũng biết, muội chẳng tham lam gì mấy thứ này. Hơn 4 năm qua… linh thạch muội có đã chất đầy 4 nhẫn trữ vật, hơn cả 2 ngàn vạn rồi a… muội làm gì cần nhiều linh thạch như vậy…

.

Lý Quý nghe vậy liền bật cười.

- Bây giờ thì chưa… nhưng sau này trở về… cần phải chuẩn bị chu toàn một chút.

.

Chợt Lý Quý ánh mắt đanh lại nhìn vào bụng nàng ta, không lâu sau liền bật cười.

- Cũng đã là Địa Ma tầng 4 đại thành rồi… tốc độ...

... không tệ chút nào.

.

Hồng Nhược Lan nhoẻn miệng cười.

- Cũng là nhờ nơi đây linh khí vô cùng nồng đậm, thậm chí muội thấy còn hơn cả bản tông nữa đấy.

.

Chợt nghĩ gì đó, ánh mắt nàng ta khẽ trầm xuống.

- Nhưng vẫn không so được với tên biến thái huynh a… một năm trị thương… chỉ trong vỏn vẹn chín năm mà đã…tấn cấp Địa Ma tầng 2 rồi…

.

Lý Quý nghe vậy liền bật cười.

- Thật ra.... là tầng 3 rồi.

.

Nghe vậy, Hồng Nhược Lan liền cả kinh.

- Sao…. sao nhanh vậy ?

.

Cũng chẳng thể trách Hồng Nhược Lan thất thố như vậy, trước đây lúc chưa bị phế đi tu vi, Lý Quý chỉ dùng vỏn vẹn 2 năm, đã đạt tới ngưỡng cửa Nhân Ma tầng 8.

Giờ đây có tu luyện trở lại, tuyệt chỉ nhanh hơn, chứ không hề chậm hơn.

Đây cũng là tốc độ mà từ cổ chí kim, Mãn Hoang giới chưa từng nghe qua.

.

Hắn nghe vậy chỉ nháy mắt.

- Cả tháng qua… gặp nhiều dê béo a…

.

Nhưng dù nói vậy, Hồng Nhược Lan không chỉ bớt ngạc nhiên, mà còn cả kinh hơn.

- Vô lý… muội cũng không lạ gì Dục Thi Quyết… dù nổi tiếng là tấn cấp nhanh. Nhưng.... khi bắt đầu tiến vào Địa Ma, làm gì có chuyện trong mấy năm mà…

.

Lý Quý khuôn mặt có chút suy ngẫm.

- Chẳng dấu gì muội… một năm trước đây… phát hiện Dục Thi Quyết hấp thu có chút chậm chạp, lại còn nhiều nhược điểm.

- Ta vô tình phát hiện ra Dục Thi Quyết, Cách Không Không Pháp cùng Không Thư có thể phối hợp, hấp thu không chỉ ở khoảng cách xa một trượng, mà việc hấp thu linh lực cũng triệt để hơn… chỉ là…

.

Hồng Nhược Lan có chút khó hiểu, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe chờ hắn nói tiếp.

- Chỉ là… phương pháp này có chút độc ác…

.

Chợt hắn khẽ phất tay, một thi thể bị cột chặt chợt xuất hiện. Ánh mắt Hồng Nhược Lan chợt loé, không lâu sau sắc mặt đại biến.

.

.

- Kia… kia.. là..

.

.

Lý Quý gật đầu.

.

- Đích xác..... là Phùng Hi Bạch.

.

Nhìn thân ảnh gầy gò da bọc xương, tóc tai rơi rụng bạc trắng… thậm chí ngay cả làn da cũng nhăn nheo già cỗi, hệt như một lão già, Hồng Nhược Lan vẫn không tin vào mắt mình.

Nhân ảnh kia hai mắt sâu hoắm, răng cũng đã rơi rụng… nghe thấy tiếng nói khuôn mặt hắn chợt động đậy, ánh mắt đục ngầu liếc lên run rẩy.

.

.

- Quái…quái vật…

.

....giết… giết ta đi…

.

.

Lý Quý chợt phất tay, chỉ thấy Phùng Hi Bạch ánh mắt trợn lên… sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện.

Hồng Nhược Lan thấy vậy không lâu sau mới định thần, chợt bật cười.

- Hahaha.. đáng lắm… đáng lắm… nhưng lần trước muội thấy hắn cũng không có…

.

Lý Quý liền gật đầu.

- Ta thử nghiệm phương pháp hấp thu này lần đầu tiên trên người Phùng Hi Bạch… cũng may mắn dừng tay đúng lúc nếu không…

- Mấy tháng trước hạ sát không ít tu sĩ, dần dần mới làm quen được.

.

Hồng Nhược Lan đầu khẽ nghiêng sang một bên, chống tay lên cằm nhướng mày thâm ý.

- Huynh càng lúc càng khác trước đấy.

.

Lý Quý đưa chum rượu lên miệng, uống một hớp, đưa tay lấy vạt áo lau lau miệng, sau đó mới liếc sang.

- Khác…? khác chỗ nào ?

.

Nàng ta có chút lo lắng.

- Dù huynh không nói ra. Nhưng muội ở nơi hoang vắng này, gần đây cũng nghe thấy việc các tu sĩ cả chính lẫn tà đều mất tích bí ẩn… hẳn là…

.

Nghe vậy, hắn liền nhướng mày.

- Muội..... sợ ta ?

.

Hồng Nhược Lan bật cười.

- Tất nhiên là không… tu sĩ chết dưới tay muội cũng không ít…Chỉ là…

.

Thấy hắn vẫn nhướng mày, Hồng Nhược Lan mới thở dài.

- Ta cũng chẳng giết nhiều lẫn vô tội vạ như huynh… nếu cứ đà này… không khéo cao tầng nơi đây sẽ…

.

Lý Quý liền gật đầu mấy cái.

- Ta gần đây đã tiết chế… mặt khác, muội cũng chớ lo… ở Thất Thải giới này… dải đất xám này chẳng ai quản đến tu sĩ chính phái hay tà phái chết đâu. Chỉ cần đừng đụng đến các thế lực trung lập là được.

- Nơi này cũng chẳng thiếu người của chính phái lẫn tà phái chọn để thanh trừng lẫn nhau.

.

Chợt khuôn mặt hắn đăm chiêu.

- Đám người sư tỷ ta hẳn đã được Liễu Thanh an bài cẩn thận, ta cũng chẳng có gì lo nghĩ….

- Nhưng tốc độ tăng tiến như vậy, ta thấy vẫn có chút lo lắng…

.....không biết.... Liễu Thanh ở Thần Kiếm Tông có….

.

.

.

Hồng Nhược Lan mấy năm qua cũng đã tường tận mối quan hệ của hắn cùng Liễu Thanh, bàn tay khẽ đưa lên an ủi.

- Huynh cũng chớ lo lắng… Phùng Hi Bạch còn đây…Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm hẳn sẽ không dám vọng động.

.

Chợt nàng ta có chút u oán.

- Muội vốn chẳng lo Liễu Thanh có mệnh hệ gì, chỉ là chưa kịp đến lúc cứu bà ta ra, không khéo huynh lại trở thành ma đầu mất.

.

Nghe vậy hắn liền bật cười.

- Ta sẽ giữ mình… còn nữa.. cho dù có là ma đầu thì đã sao…

- Chính hay tà đi nữa bên trong cũng đều bất nhân tàn ác… Giết một hay một trăm thì tay cũng đã vấy máu, có khác gì nhau.

.

Hồng Nhược Lan đang ngồi lên đùi hắn chợt sắc mặt phức tạp, nhìn hắn thật sâu.

- Muội vốn chẳng ngại việc chém giết… nhưng…

….Cứ đà này, muội sợ đến một ngày, sát khí tích luỹ quá nhiều, huynh bị dục vọng mờ mắt không chừng nhập ma… bỏ rơi muội lẫn Kiều Nhi…

.

Lý Quý chợt lâm vào trầm tư, sau mấy hơi thở. Hắn liền gật đầu.

- Ta là biết muội lo lắng cho ta… thời gian tới ta sẽ dừng tay được chưa ?

.

Chợt hắn bật cười. Khẽ phất tay, cả người Hồng Nhược Lan chợt như có gì đó nâng lên, ánh mắt nàng ta trợn tròn.

.

.

“Xoạt…xoạt… xoạt…”

.

.

Nhanh như chớp, hạ y của hắn đã tụt xuống, cơ thể loã lồ của Hồng Nhược Lan cũng hiện ra trước mắt.

Lý Quý vô cùng điêu luyện, bàn tay vừa phất một vòng, cơ thể nàng ta dần dần hạ xuống.

Chưa kịp mở miệng đã nghe Lý Quý nói.

.

- Nhưng trước khi dừng tay…. ma đầu ta…

....phải ăn thịt nữ ma đầu này đã a…

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy liền bật cười, khẽ nhón chân, một tay cầm mao côn lông lá đang dựng đứng cho vào ngay hạ thân mình. Sau đó liền ngồi xuống…

.

.

“Ọc…”

.

.

“Ư…”

.

.

Nàng ta khẽ rên khẽ, mao côn kia đã trôi tụt vào bên trong âm hộ lông lá bên dưới của nàng.

Nhưng Hồng Nhược Lan thấy cơ thể hắn đang khẽ nhịp lên thì nàng lại lấy hai chân kẹp chặt đùi hắn giữ lại.

Lý Quý có chút khó hiểu thì đã thấy nàng ta ôm lấy cổ hắn.

.

- Chờ một chút đã… mấy tuần mới được gặp huynh một lần, muội cũng chưa có nói xong mà.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv