Hệ thống sưởi của căn phòng này thật sự rất tệ, khi hai người bình tĩnh lại thì Nguyên Gia Dật đã khịt mũi hắt xì năm sáu cái rồi.
Bạc Thận Ngôn kéo cậu vào trong lòng, hôn nhẹ lên tóc cậu, cầm bàn tay nhỏ gầy lạnh lẽo của cậu, đặt vòng lên thắt lưng của hắn.
“Bác sĩ Nguyên, tôi nhớ em lắm.”
Nguyên Gia Dật nhắm mắt không nói gì.
Cậu không biết tại sao mình lại làm vậy.
Giống hệt Nguyên Diểu năm đó lúc đang nghiện, chỉ cần thấy Thịnh Giang Hà thì sẽ lao đến như một kẻ điên, cho dù là hôn hay đánh, tất cả đều nhắm vào ông ta.
“Để tôi đi bật đèn, em còn phải tắm rửa nữa.”
Bạc Thận Ngôn hôn lên môi cậu, muốn đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
“Đừng bật đèn, nằm xuống một lúc đã.” Giọng của Nguyên Gia Dật dịu dàng, kéo tay Bạc Thận Ngôn đi về phía giường nằm, “Em muốn nằm một lúc.”
“Được.”
Dựa vào ánh trăng, Bạc Thận Ngôn có thể nhìn thấy khóe mắt Nguyên Gia Dật lóe lên ánh nước.
Hắn cúi người hôn lên vệt nước mắt đó, còn lưu luyến để lại một vết cắn nhẹ trên vành tai Nguyên Gia Dật.
“Không thích.”
Nguyên Gia Dật nghiêng cổ né tránh cái hôn cắn của Bạc Thận Ngôn, đột nhiên muốn cho hắn thử cảm nhận cảm giác bị hôn rồi cắn là thế nào, cho nên bất ngờ ngẩng đầu cắn lên môi dưới của Bạc Thận Ngôn, bắt chước hắn vừa cắn vừa hôn.
Hành động bất ngờ của con nhím nhỏ này làm Bạc Thận Ngôn ngây người, nhìn cậu đang nhẹ nhàng cắn môi mình, còn để ý cả phản ứng của cậu.
Em ấy...
Dám làm vậy sao?
Nguyên Gia Dật đã phải trả giá cho hành động bồng bột của mình.
Khi cậu tỉnh lại thì đã thấy Bạc Thận Ngôn mặc chiếc áo len của mình, đứng ở trong phòng bếp nấu cháo.
“...Bạc tiên sinh.” Nguyên Gia Dật dụi mắt và nở nụ cười, “Em hơi khát.”
Bạc Thận Ngôn nghe thấy tiếng động phía sau, vội vàng bưng nước ấm đã được chuẩn bị từ trước đi về phía cậu, hơi khuỵu người xuống cạnh giường, đỡ mái đầu rối tung kia lên.
“Nào, từ từ thôi, uống từng ngụm, nước hơi nóng đấy.”
Giọng nói đó khiến trái tim Nguyên Gia Dật đập nhanh hơn, mặt đỏ lên.
Tối qua cũng chính giọng nói này, ở bên tai cậu liên tục thì thầm nói thích cậu, nói muốn cậu, nói sau này sẽ mãi mãi bảo vệ cậu.
Nguyên Gia Dật cảm thấy bản thân cứ như một nữ sinh trung học, sẵn sàng hết mình vì tình yêu, ôm chặt lấy Bạc Thận Ngôn.
Trao trọn cả trái tim cho hắn.
Ngoại trừ việc...hắn theo dõi cậu.
Tối hôm qua khi vừa vào phòng, một tay Bạc Thận Ngôn đã ôm lấy cậu, áp lên tường cúi đầu hôn.
Trong lúc hôn còn hỏi, “Rốt cuộc thì em có lý do khó nói nào vậy, sao không kể cho tôi, bác sĩ Nguyên, xin lỗi vì đã tự ý điều tra em, nhưng trong hệ thống điều tra của cảnh sát, tôi không phát hiện vấn đề nào cả.”
“Cho nên em muốn tự mình kể, hay là chờ tôi phái người đi điều tra.”
Vừa nhớ tới câu chất vấn mang theo uy hiếp này của hắn, sống lưng Nguyên Gia Dật lại lạnh toát.
Nếu Bạc Thận Ngôn không tin cậu, Thịnh gia biết được, cậu chắn chắn xong.
Nếu Bạc Thận Ngôn tin cậu, Thịnh gia biết được, Nguyên Diểu chắc chắn xong.
Nhiều năm qua Thịnh gia có thể ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy, do Thịnh Giang Hà đã thực hiện công tác bảo mật cực chặt chẽ, ông ta dùng một số tiền lớn để mua chuộc cơ quan nào đó làm việc theo yêu cầu, cái cần che giấu, cái cần sửa đổi, tất cả đều như ý muốn.
Thịnh Giang Hà đã buông lỏng, chờ đến khi Thịnh Lan kết hôn với Bạc Thận Ngôn, Nguyên Diểu có thể được thả ra.
Tay Nguyên Gia Dật ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng hôn, đáy mắt chua xót.
Người đàn ông trước mặt này, sẽ tốt hơn nếu cậu bớt nhìn.
Dù sao Bạc Thận Ngôn cũng không phải người mà cậu có thể mơ tưởng.
Cậu không dám nói, không dám thử lần nào nữa.
Cậu không thể chịu đựng được sự lạnh nhạt thờ ơ của Bạc Thận Ngôn khi cậu đã khóc và giải thích đến khàn cả giọng.
Cho nên Nguyên Gia Dật lắc đầu, “Bạc tiên sinh bảo là dùng hệ thống của cảnh sát để xem, sao có thể sai được chứ? Em nói thật đấy.”
Đôi mắt của cậu sáng lấp lánh, còn mang theo chút tình ý rất hiếm thấy vào mọi ngày.
Khiến Bạc Thận Ngôn không thể suy nghĩ chuyện gì khác, chỉ muốn siết chặt đối phương vào lòng, hôn thật sâu, cướp đi không khí thở của cậu, khiến cậu mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào lòng hắn.
Khi tới tìm cậu, trong lòng Bạc Thận Ngôn chỉ là nhớ thương đơn thuần, không hề có suy nghĩ linh tinh nào khác, cũng không chuẩn bị gì cả.
Có lẽ khi nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, các tế bào và dây thần kinh của cơ thể được đánh thức một cách mạnh mẽ, hệt như một chương trình máy tính được lập trình sẵn vậy.
Chỉ cần còn sống, chỉ cần còn chút hơi thở, hắn sẽ không thể ngừng cuốn lấy đôi môi cậu, chiếm lấy cậu.
Chỉ có lúc này mới có thể khiến cậu rơi nước mắt.
Mãi cho đến khi giọng của Nguyên Gia Dật run rẩy, thò tay vào cái túi mà bình thường chỉ để sách vở của cậu, bới vài lần, lấy ra mấy hộp bao cao su.
Trong đầu Bạc Thận Ngôn có thứ gì đó đứt phựt một tiếng.
Từ tủ giày cạnh cửa đến ban công, từ bàn trà phòng khách đến mép giường.
Hắn không biết rằng bản thân mình có thể điên cuồng đến vậy.
Nguyên Gia Dật cũng thế.
“Hết nước rồi, còn hút cái gì nữa?”
Bạc Thận Ngôn nở nụ cười nhéo má cậu, lấy ly nước đã bị cậu uống sạch.
Tay của hắn khá lớn, chỉ bóp nhẹ một cái đã đau rồi, Nguyên Gia Dật xoa xoa cái má vừa bị nhéo, nằm xuống gối nhìn hắn.
Người đàn ông vẫn rạng rỡ hệt như lúc mới đến đây vào tối qua, không hề có cái gọi là...rất đau đầu như những gì nói qua trong điện thoại.
“Đầu của Bạc tiên sinh...Hình như không giống bị đau lắm.”
Nguyên Gia Dật khàn giọng nói ra thắc mắc của mình.
Bạc Thận Ngôn thầm nghĩ không hay rồi, vội xoay người đặt ly nước lên bệ cửa sổ nhỏ, sau đó dụi đầu vào lồng ngực Nguyên Gia Dật, “Ưm, bác sĩ Nguyên, đầu của tôi nói với tôi là, chỉ cần được gặp mặt bác sĩ xinh đẹp như em, nó sẽ tự đỡ.”
“...Là sao, anh bảo “trong đầu tự nói”, thật sao?”
Lo Bạc Thận Ngôn đau đến xuất hiện ảo giác, Nguyên Gia Dật muốn dẫn hắn đi chụp CT não ngay.
Bạc Thận Ngôn chẳng biết nên khóc hay cười, thuận thế ôm lấy eo Nguyên Gia Dật, giúp cậu xoa nắn, “Không phải, là thật đấy, tôi đã tự kiểm tra rồi, lúc ngắm ảnh của bác sĩ Nguyên không thấy đỡ, nhưng vừa gặp được bác sĩ bằng xương bằng thịt, nó đã đỡ ngay.”
Là thật đó.
Nguyên Gia Dật bối rối nằm sấp xuống, đưa lưng về phía ánh mặt trời, mặt úp xuống gối, lẩm bẩm, “Em bị lừa rồi.”
“Tôi không lừa bác sĩ Nguyên...”
Điện thoại của Bạc Thận Ngôn reo lên, tuy tiếng chuông cuộc gọi đến vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng lại khiến Nguyên Gia Dật cảm thấy rất sốt ruột, muốn chạy ra bấm nghe hộ hắn.
“Ai vậy?”
Bầu không khí “tình chàng ý thiếp” bị phá hỏng khiến Bạc Thận Ngôn không vui, giọng điệu cũng không được tốt.
Một tay hắn bấm nhận cuộc gọi, tay còn lại vẫn không bỏ tay khỏi eo Nguyên Gia Dật, nhẹ nhàng nắn bóp.
Đầu dây bên kia là một giọng nam, chỉ vài câu ngắn ngủi, một người lúc nào cũng bình tĩnh như Bạc Thận Ngôn nay lại có chút căng thẳng.
Bạc Thận Ngôn nghe xong thì cau mày đứng dậy.
Điện thoại đã tắt.
Bạc Thận Ngôn dựa người vào bên cửa sổ, cúi đầu bấm gửi tin nhắn.
Nguyên Gia Dật gần như say mê nhìn sườn mặt của hắn.
Cậu chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như Bạc Thận Ngôn.
Khi không cười trông hắn vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ mang theo sự cao ngạo lạnh lùng, nhìn qua sẽ khiến người khác sợ sệt, nhưng vẫn không kìm được mà muốn nhìn liên tục.
“Nhóc ngốc đang nhìn gì vậy?”
Bạc Thận Ngôn tắt điện thoại, nở nụ cười, hơi cúi người xuống chọc chọc chóp mũi của Nguyên Gia Dật.
Lúc này hắn mới nhìn rõ, trên chóp mũi của Nguyên Gia Dật có một nốt ruồi cực kỳ nhỏ.
Chỉ có mình hắn nhìn được.
Có thể nhìn thấy những chỗ người khác không thể thấy, đột nhiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy bản thân thật đặc biệt.
Đây là người của hắn.
Một con nhím nhỏ, cho dù hắn có ôm ấp nắn bóp thế nào cũng không nổi giận.
Bạc Thận Ngôn xoa xoa cái bụng mềm mại của con nhím, cúi người hôn lên môi cậu.
“Bạc tiên sinh, có phải anh đang bận chuyện gì không?”
Nguyên Gia Dật lo lắng bản thân khiến Bạc Thận Ngôn lỡ việc quan trọng, lại giống mấy phi tần hại nước thời xưa...
Nhận ra bản thân mình đang nghĩ gì, Nguyên Gia Dật đỏ mặt, xoay người rúc vào trong chăn, trưng ra dáng vẻ xấu hổ không chịu chui ra.
Thấy phản ứng của cậu, Bạc Thận Ngôn có dùng đầu gối cũng đoán được trong đầu cậu nghĩ gì.
“Cái đuôi của bác sĩ Nguyên đang ở đâu rồi?”
Giọng Nguyên Gia Dật rầu rĩ, gạt tay hắn ra, “Em không có đuôi.”
“Sao lại không có?” Bạc Thận Ngôn xốc chăn lên tìm, “Đát Kỷ* sao lại không có đuôi?”
*Đát Kỷ (một số bản dịch là Đắc Kỷ): một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương, được biết đến là Vương hậu thứ hai của Đế Tân, vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương.
“Không có mà.”
Bị hắn kéo khiến Nguyên Gia Dật cảm thấy không an toàn, cuộn cả người lùi về phía mép giường, đột nhiên Bạc Thận Ngôn kêu lên, “Tìm được rồi!”
Nguyên Gia Dật kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, chẳng lẽ cậu thật sự có đuôi?
Người đàn ông lấy mấy bao lì xì từ dưới đệm của Nguyên Gia Dật, “Xem này, một cái đuôi màu đỏ.”
Nguyên Gia Dật nhìn thấy tiền, theo bản năng quên luôn cả cơ thể đau nhức, nhổm người ngồi dậy nhìn.
“Chẳng lẽ là của chủ cũ để quên?”
Bạc Thận Ngôn xụ mặt, “Tối hôm qua lúc em đang khóc tôi đã để tiền mừng tuổi xuống đó.”
Hai tai Nguyên Gia Dật đỏ bừng, mím môi trừng mắt nhìn hắn.
Cái gì mà...lúc cậu khóc chứ...
Nghe chẳng đứng đắn gì cả.
“Đây là của bà nội, của ông nội, cái này của tôi.”
Bạc Thận Ngôn bày mấy cái lì xì trước mặt Nguyên Gia Dật, chỉ vào cái cuối cùng, “Còn cái này là do tôi thay mẹ tặng cho em.”
Hắn không nói là mẹ của ai.
Có thể là của hắn, cũng có thể là của cậu.
Nhưng dù là mẹ của ai, cũng đã đủ để hốc mắt Nguyên Gia Dật đỏ lên.
“Cảm ơn anh, bạc tiên sinh.”
Nguyên Gia Dật nhìn những dòng chữ được viết trên bao lì xì, duỗi tay muốn kéo chúng về phía mình.
Cổ tay bị nắm lấy, “Bác sĩ Nguyên nhìn thấy tiền vẫn sáng mắt vậy ha.”
Bị chạm vào chỗ đau, Nguyên Gia Dật hơi nghẹn ngào, không dám lấy mấy bao lì xì nữa, ngón tay đang vươn ra cũng nắm lại, nhút nhát rụt vào chăn, rũ mắt không nhìn hắn nữa.
Bạc Thận Ngôn lắc lắc cánh tay cậu, dẩu miệng không vui, tiếp tục nói, “Em vẫn chưa mừng tuổi tôi...”
“Anh!” Nguyên Gia Dật kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, có chút hờn dỗi và bối rối, “Anh còn lớn hơn em...Không nên lấy tiền của em...”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nhóc ham tiền này, Bạc Thận Ngôn nở nụ cười, nửa quỳ trên sàn, ngẩng đầu hôn lên môi Nguyên Gia Dật.
Nói một cách thần bí, “Tôi nhớ rồi, đêm qua bác sĩ Nguyên đã cho tôi một “bao” lì xì thật lớn.”