Nguyên Gia Dật bị hắn hôn lâu đến mức không thở được, cậu biết rằng nếu cứ đà này cơ thể chắc chắn không chịu nổi nữa.
“Bạc...” Cậu hé miệng muốn nói, lại đón nhận đầu lưỡi muốn tiến vào thăm dò của người đàn ông.
Hành động này càng khích lệ Bạc Thận Ngôn hơn, từng chút một từ dưới mặt đất ngồi lên trên giường, muốn đè Nguyên Gia Dật xuống tiếp tục hôn sâu, không ngờ Nguyên Gia Dật giãy dụa muốn thoát, che miệng hắn lại, “Anh không đói sao?”
Bạc Thận Ngôn điều chỉnh hô hấp, ngực phập phồng nghiêng đầu nhìn cậu.
“Hồ ly nhỏ này muốn ăn cơm sao?”
“Em không phải...hồ ly, sao em biết được?”
Nguyên Gia Dật nâng tay lên, dùng mu bàn tay chà chà môi, muốn lau đi nước miếng của Bạc Thận Ngôn dính ở khóe môi mình.
“Ai cho em lau?”
Bạc Thận Ngôn tức đến mức đá đôi dép lê khỏi chân, nhảy cả người lên giường, làm bộ muốn nhéo má Nguyên Gia Dật.
Hành động này thật sự dọa Nguyên Gia Dật sợ.
Cậu biết rõ người đàn ông này mạnh cỡ nào, bị hắn nhéo một cái thì không tím cũng bầm.
Sau khi cân nhắc tìm đường chạy, Nguyên Gia Dật đã nhảy ra khỏi giường từ chỗ Bạc Thận Ngôn ngủ đêm qua, không ngờ mắt cá chân của cậu lại vướng vào tấm ga trải giường, khiến cậu ngã ra đất.
“ĐM.” Cả đầu Bạc Thận Ngôn toát mồ hôi lạnh, đau lòng nhảy xuống ôm lấy cậu, “Có bị thương ở đâu không?”
Nguyên Gia Dật nhìn dáng vẻ lo lắng xem vết thương của hắn, trông giống đang giở trò hơn, không nhịn được nhếch môi cười.
“Sao nhìn tôi như vậy? Em tưởng tôi đang “giở trò” với em hả?”
Bạc Thận Ngôn thấy cậu không sao, còn cười ngốc nữa, cảm thấy thật oan uổng, tức giận nâng tay lên búng vào cái trán trơn nhẵn của cậu.
“Ưm!”
Nguyên Gia Dật bị búng một cái, che cái trán hơi đỏ lên của mình, đôi mắt còn phiếm nước nhìn Bạc Thận Ngôn.
“Hung thủ” lập tức hối hận.
“Có đói không?”
Bạc Thận Ngôn muốn đút cho con nhím nhỏ này ăn nhiều hơn.
Nhưng đột nhiên bị đôi mắt phiếm nước tràn ngập cảm kích kia nhìn chằm chằm.
Chỉ nhìn chằm chằm một mình Bạc Thận Ngôn hắn.
Hắn không những có thể hôn lên đôi môi mê người kia, mà còn xoa cái đầu xù lông kia.
Không ai có thể ngăn cản hắn để lại những dấu vết của mình trên cơ thể xinh đẹp của cậu.
“Có đói.”
Bạc Thận Ngôn nhận được đáp án bản thân muốn.
Hắn vào bếp lấy một cái nồi nhôm nhỏ ra, bên trong là cháo trắng - món sở trường của hắn.
Giống hệt người đứng đầu Ngự Thiện Phòng thời xưa, đầy tự tin mà mang đồ ăn đến dâng cho hoàng đế, chờ đợi lời khen.
“Tôi nghe nói nấu ăn bằng nồi nhôm lâu ngày sẽ khiến mình ngốc hơn.”
Bạc Thận Ngôn đút cho cậu từng thìa từng thìa, giọng nói êm tai như được hòa âm, các tiếng động xung quanh cũng hòa quện vào nhau trở thành một âm thanh hoàn mỹ.
“Vẻ mặt gì đây, chẳng lẽ giọng tôi hay thế sao?”
Nguyên Gia Dật thật thà gật đầu.
“Có phải dễ nghe như tiếng nhạc cụ không?”
Bạc Thận Ngôn được khen nên đắc ý nở nụ cười, dùng giấy lau đi vệt cháo bên môi Nguyên Gia Dật, nhưng khi cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, hắn lại hơi tức giận.
Có miệng không dùng, lại đi dùng giấy.
“Này bác sĩ Nguyên, giọng của tôi nghe giống nhạc cụ nào vậy?”
Bạc Thận Ngôn rục rịch sát lại đôi môi hồng xinh đẹp kia, bát cháo trong tay cũng dần dần được đưa ra gần phía tủ đầu giường.
“Giống...kèn Clarinet.”
“????”
Nghe thấy câu trả lời của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn cứng mặt khó tin.
“À, em nói nhầm, giống đàn cello ưm...”
Lời Nguyên Gia Dật còn chưa nói xong, chữ cuối cùng đã bị đầu lưỡi của Bạc Thận Ngôn đẩy ngược vào trong miệng cậu.
Ngoài Bạc Thận Ngôn ra Nguyên Gia Dật chưa từng hôn ai khác, cho nên không biết bình thường mọi người có hôn mạnh bạo như vậy không.
Tóm lại cậu chỉ xem qua mấy bộ phim, nhưng chưa từng gặp cái thế “ăn” người như này của Bạc Thận Ngôn bao giờ.
Muốn đáp lại cũng không biết phải làm sao.
Huống hồ cậu không biết đáp lại thế nào.
Nhưng Bạc Thận Ngôn luôn tự chủ động, cậu thì cứ thế thành bên bị động.
Đàn ông sao cứ để bản thân bị động được.
Nguyên Gia Dật dũng cảm di chuyển bả vai đang bị Bạc Thận Ngôn đè lên, trở tay đè ngược lại hắn, ngay sau đó học theo cái dáng vẻ gặm cắn của Bạc Thận Ngôn.
Nhìn dáng vẻ của cậu, Bạc Thận Ngôn không chịu nổi nữa, đẩy cậu ra, chống tay xuống giường nở nụ cười.
Vẫn không thể dừng lại được.
“...Cười cái gì?”
Bình thường đã rất xấu hổ rồi, khó khăn lắm mới khiến bản thân chủ động một lần, không ngờ lại khác những gì mình nghĩ, ngược lại còn để cho Bạc Thận Ngôn cười nhạo, cảm giác thất bại này khiến Nguyên Gia Dật thất vọng đến nỗi úp mặt vào gối, cuộn chăn lên người không nói gì.
Bạc Thận Ngôn đang vô cùng vui mừng.
Thật sự nhặt được một bảo bối.
Tổ tiên Bạc gia đã phù hộ hắn.
Điện thoại đặt bên cạnh gối Nguyên Gia Dật rung lên.
Không đợi Bạc Thận Ngôn lấy, con nhím nhỏ đã nhanh chóng vươn tay ra, cầm điện thoại chui vào trong chăn, giây tiếp theo lại thò tay ra ném trả điện thoại, chiếc điện thoại nằm đúng ngay bên cạnh đầu gối của Bạc Thận Ngôn.
Bạc Thận Ngôn cưng chiều nhéo nhéo cặp đào hơi nhô lên trong chăn kia, sau đó nở nụ cười bấm nghe điện thoại.
Nguyên Gia Dật nằm trong chăn nghe lén, cảm thấy áp lực tăng lên.
Hình như anh ấy phải đi.
Quả nhiên, Bạc Thận Ngôn tắt điện thoại, chồm qua muốn hôn lên vành tai Nguyên Gia Dật một cái, nói nhỏ bên tai cậu, “Tôi có việc gấp, phải đến công ty một chuyến, chờ tôi quay lại nhé.”
Nguyên Gia Dật quệt nhẹ khóe mắt, gật gật đầu.
Nhưng dù Bạc Thận Ngôn có kéo thế nào, cũng không thể khiến con nhím nhỏ lộ mặt khỏi chăn, hắn không còn cách nào khác, nhìn thời gian, chỉ có thể cách một lớp chăn hôn lên đầu Nguyên Gia Dật, xuống giường rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa vô cùng nhỏ kia, Nguyên Gia Dật mới chui ra khỏi chăn, mồ hôi đã ướt nhẹp tóc.
Cậu dựa vào thành giường thở dài, tâm trạng đầy rối rắm.
Đang trong lúc suy tư, điện thoại của cậu cũng kêu lên.
“...Thịnh tiên sinh.”
Không có xe, đương nhiên muốn đến nhà chính của Thịnh gia cũng khó hơn.
Nguyên Gia Dật sợ lạnh, mặc một áo khoác thật dày, ngồi tàu điện ngầm rồi lại đến phương tiện công cộng, khoảng hai tiếng sau mới tới được trạm dừng ở gần Thịnh gia nhất.
Vẫn là căn phòng thờ u ám, vẫn là ngoan ngoãn quỳ trước bàn thờ.
Thịnh Giang Hà nói sang Thụy Sĩ dưỡng bệnh, căn bản chỉ là cái cớ để đưa Thịnh Lan đến ở cạnh Bạc Thận Ngôn.
Từ đầu Nguyên Gia Dật đã biết.
“Khá lắm.”
Cơ thể Thịnh Giang Hà đã hồi phục nhiều, tay chống gậy đi phía sau lưng Nguyên Gia Dật, đầu gậy chạm vào đất phát ra những tiếng cạch cạch khiến cậu lạnh cả sống lưng.
“Nếu tao không cho người theo dõi mày, thì chắc không thể nào biết Nguyên thiếu gia của chúng ta có thể quyến rũ người khác, bỉ ổi hệt như mẹ của mày vậy.”
Lão nâng cây gậy lên, lập tức chọc vào phần cổ áo của Nguyên Gia Dật, lực mạnh đến nỗi xuyên qua lớp áo len, để lại vết xước trên vai cậu.
Nguyên Gia Dật đau đến mức nuốt nước bọt, cau mày không dám mở lời.
Việc này thật sự là lỗi của cậu, cậu không có cách nào chối tội.
Không thể đếm được sau lưng bị quất bao nhiêu roi, Nguyên Gia Dật đau đến mức không dám thở, hai tay chống lên đầu gối để giữ cơ thể không gục xống, thắt lưng nhức mỏi giúp trái tim cậu tìm được một chút ấm áp.
Trong lòng cậu vẫn có Bạc Thận Ngôn, cậu không hề đơn độc.
Cơn đau khiến Nguyên Gia Dật gần như mất đi nhận thức, không thể quỳ thẳng người được nữa, chỉ có thể ngã quỵ trên mặt đất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm giác mình đang nhìn thấy Bạc Thận Ngôn.
“Bạc...”
Chỉ ba từ thôi mà cậu cũng không thể nói hết ra được.
Ngoại trừ lần bị áp bàn ủi, thì hôm nay Thịnh Giang Hà ra tay đánh cậu mạnh nhất.
Có lẽ cậu đã thật sự uy hiếp đến vị trí của Thịnh Lan.
Bạc Thận Ngôn ở trong ảo giác này còn dịu dàng hơn buổi sáng nữa.
Hắn nhẹ nhàng bế Nguyên Gia Dật lên, ở bên tai cậu nói điều gì đó.
Nhưng Nguyên Gia Dật không nghe rõ là gì, chỉ biết bất lực cố gắng tìm bờ môi của hắn.
Bạc Thận Ngôn hôn cậu, thật dịu dàng hôn cậu.
Nguyên Gia Dật nở nụ cười.
Cái này chắc chắn là một giấc mơ rồi.
Thịnh Giang Hà kinh ngạc nhìn Bạc Thận Ngôn đẩy cửa bước vào.
Đến tận lúc hắn bế Nguyên Gia Dật lên đặt xuống ghế sofa, Thịnh Giang Hà vẫn chưa hề hết kinh ngạc.
Phải mất đến ba giây Thịnh Giang Hà mới dám chắc chắn rằng Bạc Thận Ngôn thật sự đang đứng ở phòng thờ nhà ông.
Bạc Thận Ngôn dùng chân đè lên vai Thịnh Giang Hà, giật lấy cây gậy trong tay ông, nâng chân lên, tạch một cái bẻ nó thành đôi.
Sau đó hắn cúi người, nhặt một mảnh sắc nhọn lên.
Đặt vào yết hầu của Thịnh Giang Hà.
“Thịnh tiên sinh, tôi rất tò mò...” Giọng của Bạc Thận Ngôn lạnh đến mức giống hệt bóng ma đòi mạng, cũng giống như Diêm Vương đang xử án, “Động mạch chủ của ông ở đâu?”
Cả người Thịnh Giang Hà run rẩy.
“Ông nói xem, nếu tôi cắt được nó ra...” Hắn chỉ vào Nguyên Gia Dật đang yếu ớt nằm bên kia, nở nụ cười, “Rồi bác sĩ Nguyên của tôi giúp ông nối lại, thì nó có được như lúc đầu không?”
“Không...” Thịnh Giang Hà cố gắng vươn tay muốn tóm lấy cánh tay của Bạc Thận Ngôn, “Tôi là...là cha của Lan Lan...Cậu không thể làm như vậy với tôi!”
“Tôi khuyên cậu, cậu...ở trước bàn thờ tổ tiên Thịnh gia, mau thả tôi ra, nếu không thần linh sẽ trả thù cậu!” Ông ta muốn tăng thêm khí thế của bản thân, cho nên lôi cái này ra hù dọa Bạc Thận Ngôn, “Sẽ không phù hộ cậu đâu.”
“Nực cười, đây là tổ tiên của ông, người họ phù hộ là ông, không phải tôi.”
Bạc Thận Ngôn nói rất chậm, mỗi một từ đều như tảng băng, đúc thành cái đinh nhọn, ghim vào tim Thịnh Giang Hà.
“Với lại, có thể nuôi dưỡng ra một kẻ khốn nạn như ông, thì ông có chắc sau khi chết họ đều biến thành thần linh không?”
“Trên thế giới này, thần linh của ông chỉ có Bạc gia thôi!”
“Tôi sẽ không để ông chết, mà bắt ông phải chống mắt lên nhìn tôi từng dao, từng dao, đem những vết thương mà bác sĩ Nguyên phải chịu đựng...” Bạc Thận Ngôn híp mặt, đầu gỗ nhọn dựng ở hõm vai Thịnh Giang Hà, tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng xanh, chậm rãi mạnh mẽ ấn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Thịnh Giang Hà.
“...Trả lên người ông.”
Tiếng hét thê thảm của Thịnh Giang Hà khiến Bạc Thận Ngôn hơi cau mày, hắn giơ tay tát một cái, làm cho Thịnh Giang Hà đau đến rơi nước mắt.
“Thằng khốn!”
“Mày, làm làm như thế không sợ Lan Lan sẽ thất vọng sao?”
“Thịnh Lan là ân nhân của tôi, tôi sẽ đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ sống tốt.” Bạc Thận Ngôn rút đầu gỗ nhọn đã cắm gần 5cm ở vai Thịnh Giang Hà ra, không thèm quan tâm đổi hướng cái gậy, động tác nhanh gọn đâm vào đùi lão, “Còn ông thì cần may mắn!”
Thịnh Giang Hà đau đớn cực độ, không chịu được nữa, đầu vẹo sang bên, ngất đi.
Bạc Thận Ngôn ghét bỏ, coi lão như con lợn chết mặc kệ ở đó, rút khăn giấy trên bàn lau tay, đi đến cạnh Nguyên Gia Dật giờ đang hôn mê, khuỵu một chân xuống, hôn lên mắt Nguyên Gia Dật.
“Bác sĩ Nguyên, chúng ta về nhà thôi.”