Nguyên Gia Dật bị y nắm cổ tay, vẻ mặt không hề bất ngờ lắm, nhìn qua giống như đã đoán được sẽ có việc này.
Ôn Cách còn đang muốn thừa nước đục thả câu, muốn men theo cổ tay để nắm lấy những ngón tay xinh đẹp kia, nhưng Nguyên Gia Dật lại nhẹ nhàng nắm tay lại, rút tay ra.
Giọng điệu của cậu đầy bình tĩnh, “Ôn tiên sinh, tôi tôn trọng vì anh lớn hơn tôi mấy tuổi, những lời vô lễ tôi sẽ không nói, anh về cẩn thận.”
Nói xong, Nguyên Gia Dật giúp y mở cửa, trưng ra dáng vẻ mời về.
Ôn Cách đưa tay cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng lại.
Nguyên Gia Dật nhìn y với đôi mắt đề phòng, hơi lùi về phía sau nửa bước, dựa người vào tường, “Ôn tiên sinh, anh không đánh lại tôi đâu?”
“Xin lỗi.”
Tay Ôn Cách dừng ở chốt cửa, cúi đầu xin lỗi.
Nguyên Gia Dật nhìn y.
“Tự nhiên lại coi cậu....Thành kiểu người trong suy nghĩ của tôi.”
Nhìn ánh mắt của Ôn Cách, Nguyên Gia Dật có thể cảm nhận được sự thành khẩn trong lời nói của y.
Cậu xoay người đi vào trong phòng, cầm theo cái bát cười cười, “Nhận ra thì tốt rồi.”
“Vậy nên, rất xin lỗi.”
Ai sẽ quan tâm mấy việc vặt linh tinh này chứ.
Ôn Cách thở dài, “Tôi thật sự rất thích cậu, tôi thừa nhận ban đầu chỉ có ham muốn về mặt thể xác, nhưng bây giờ...”
Nguyên Gia Dật đưa lưng về phía y, bắt đầu rửa cái bát, lòng bàn tay cọ qua cọ lại chỗ Ôn Cách vừa chạm môi, ngón tay gầy gò mà mạnh mẽ, cũng chẳng có hoa tay gì, cầm cái bát cọ đến mức phát ra tiếng két két.
“Nói xong chưa?”
Đột nhiên Nguyên Gia Dật cảm thấy nhức đầu, bất cứ tiếng gì xuất hiện ở bên tai đều khiến cậu bực bội.
Ôn Cách sửng sốt, “Vẫn chưa...”
“Rồi hay chưa cũng không liên quan đến tôi.” Nguyên Gia Dật đặt bát đã rửa sạch lên chạn bát trống không, đóng lại, “Ôn tiên sinh, tôi với anh cũng chẳng phải quen biết gì nhiều, bây giờ anh nói mấy lời này cũng vô dụng.”
“Em thật sự rất tốt, cho nên tôi muốn đối xử tốt với em.” Sau đó y lấy bút ra, đặt ở tủ giày viết viết gì đó, muốn đưa cho Nguyên Gia Dật xem, nhưng thấy cậu chỉ lạnh lùng cọ rửa bồn bếp, đành xấu hổ rụt tay lại, đặt thứ kia ở cạnh cửa, “Tôi đi đây.”
Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang theo một cơn gió lớn.
Tờ giấy Ôn Cách để lại bị gió thổi bay xuống mặt đất, căn nhà quá nhỏ, nó nhanh chóng bị thổi tới bên cạnh chân Nguyên Gia Dật.
Là một tấm séc.
Nguyên Gia Dật nhếch môi cười.
Mấy kẻ có tiền...Thật sự không hiểu được.
Sau khi Nguyên Gia Dật rời đi, Bạc Thận Ngôn vướng phải chuyện công ty, cho nên không thể liên tục cầm điện thoại gọi cho cậu được.
Lý do còn khiến hắn tức muốn chết.
Bạc Thận Ngôn tưởng Bạc Thận Dung sẽ chịu ngồi yên mấy tháng tới sau khi bị hắn cho một đòn cảnh cáo nghiêm trọng, không rảnh tranh giành đối tác ở Hoài Thành.
Nhưng Bạc Thận Ngôn không ngờ rằng, mặc dù mình đích thân đến Hoài Thành, hai bên đã đạt được thỏa thuận, hợp đồng cũng ký rồi, lại bị Bạc Thận Dung dùng mọi thủ đoạn cướp đi mối làm ăn này.
Hắn tức đến nổ phổi nhưng không còn cách nào, người ta là doanh nhân, chỗ nào có lợi họ sẽ đầu tư vào, đâu thể vì vài sở thích nhỏ mà từ bỏ lợi ích.
Bạc Thận Dung được Bạc Khang chống lưng, mấy năm qua Bạc Khang đã lén lút kiếm rất nhiều lợi lộc từ tập đoàn Bạc thị, cho dù Bạc Thận Dung có thua lỗ cả chục lần như vậy cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Sau khi từ Hoài Thành quay về, lại phải đối mặt với một Thịnh Lan phiền toái.
Thật sự rất phiền, hắn đành phải lấy lý do mình không khỏe, sợ sẽ lây cho Thịnh Lan, còn tự mình đến Thịnh gia đón người quản gia hay chăm lo cho Thịnh Lan sang nhà, để người đó chăm sóc y, còn mình thì ôm theo đôi chó mèo quay về nhà chính.
Khi ở cạnh bà nội, hắn luôn cẩn thận đeo nhẫn, sợ bà nội cảm thấy hai người quá xa cách.
Mỗi khi thấy bà nội vuốt chiếc nhẫn trên tay hắn rồi nở nụ cười, hắn rất muốn nói cho bà nội biết.
Hắn đã lạc mất Nguyên Gia Dật rồi.
Bây giờ đã là buổi chiều của ngày cuối cùng trong năm, chỉ mấy tiếng nữa là đến lúc cả gia đình sum vầy ăn cơm tất niên, xem chương trình chào xuân.
Một mình Nguyên Gia Dật, có thể trốn ở đâu chứ.
Bạc Thận Ngôn nằm ở trên giường nhẹ nhàng tháo nhẫn, nhìn nó phản xạ những ánh sáng dưới ánh mặt trời, long lanh giống hệt đôi mắt của người kia vậy.
Tim hắn như rung lên một nhịp, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
[Bác sĩ Nguyên, nếu đau đầu thì bấm huyệt nào để nhanh khỏi?]
Đối phương nhanh chóng trả lời.
[Đi gặp bác sĩ sẽ nhanh khỏi hơn]
[Gặp bác sĩ ở trạng thái tĩnh hay động đây? Ảnh chụp tĩnh của bác sĩ tôi ngắm đã lâu rồi, không đỡ hơn]
Lần này đối phương rất lâu không trả lời.
Bạc Thận Ngôn xoay người ngồi dậy, vắt chéo đôi chân dài, nhìn màn hình đen nhánh chỉnh sửa lại đầu tóc, cố tình làm sao cho bản thân trông tiều tụy, mở cuộc gọi video, bấm gọi Nguyên Gia Dật.
Qua mười mấy giây người kia mới bắt máy.
Hơn nữa còn tắt camera, chỉ có giọng nói.
“Bạc tiên sinh...”
Bạc Thận Ngôn bực bội vò tóc, tại sao không thể ghi âm cuộc gọi chứ.
Có lẽ không nghe thấy hắn trả lời, bên kia lại ngập ngừng gọi lần nữa, “Bạc tiên sinh?”
Thử cách này không được, Bạc Thận Ngôn chỉ có thể trân trọng từng giây, vừa muốn lớn tiếng đáp lại thì sực nhớ mình đang giả vờ là người ốm yếu, “....Hả? Là em sao...Gọi cho tôi có chuyện gì....”
Tiếng động bên Nguyên Gia Dật đột nhiên nhỏ đi, sau đó lại bình thường, có lẽ đang xem lại ai mới thật sự là người gọi.
Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc nhìn điện thoại đầy đáng yêu của cậu, tự nhiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy mắt nóng lên, cơ thể cũng nóng lên.
“...À, là do tôi gọi...” Hắn tiếp tục yếu ớt nói, “Có lẽ do tôi đau đến mức mất tỉnh táo, thật ngại quá bác sĩ Nguyên, làm phiền em rồi, tôi tắt máy đây....”
“Nếu đầu đau quá...” Bác sĩ luôn phải nhân từ, Nguyên Gia Dật vội vàng gọi giật hắn lại, “...Tôi sẽ chỉ cho anh cách xoa dịu.”
Cuộc điện thoại kéo dài tận hai tiếng, vô tình nhìn điện thoại chỉ còn 19%, tuy lượng pin vẫn trụ được, nhưng Bạc Thận Ngôn lại lo đến mức té nhào xuống giường để đi tìm sạc, sợ không cẩn thận sẽ tắt mất cuộc gọi.
Ban nãy khi mới gọi, điện thoại hắn hiện 87%, bây giờ đã thấp như vậy, chiếc điện thoại kiểu cũ kia của Nguyên Gia Dật chắc cũng chẳng khá hơn là bao.
Bạc Thận Ngôn nghĩ đến việc Nguyên Gia Dật ở bên kia cũng đang cuống quít tìm dây sạc vì không muốn gián đoạn cuộc gọi với hắn, lông mi Bạc Thận Ngôn hơi rũ xuống, bật cười thành tiếng.
“Bác sĩ Nguyên, tôi đoán điện thoại của em đang được sạc.”
Quả nhiên bên kia truyền đến tiếng kinh ngạc, “...Bạc tiên sinh, sao anh biết?”
“Giọng nói còn xa hơn lúc nãy, bác sĩ Nguyên, em không cần phải nhìn xung quanh đâu, tưởng tôi đang ở gần đó sao?”
Nguyên Gia Dật kinh ngạc không thốt nên lời.
Để đảm bảo an toàn, cậu quyết định tắt máy.
“Đã hơn hai tiếng rồi, Bạc tiên sinh, anh còn đau đầu không?”
“....À thì, đã đỡ rồi.” Nghe giọng điệu muốn tắt máy của cậu, Bạc Thận Ngôn lại vội vàng giả vờ, “Nhưng mà, không hiểu sao cổ lại bị đau, xương sống, còn thắt lưng nữa...”
Nguyên Gia Dật lại lo lắng.
“Sao lại thế, mỗi lần đau tôi đều xoa như vậy mà, chẳng lẽ làm sai kỹ thuật tay sao?”
Nghe con nhím nhỏ bên kia đang lẩm bẩm suy nghĩ, trái tim Bạc Thận Ngôn ngứa ngáy không chịu được.
Hắn liếm môi dưới, thử thăm dò nói, “Bác sĩ Nguyên, em xem...Nếu em dạy lâu như vậy mà tôi không khỏi, vậy em có thể bấm mở video để dạy tôi không, ây, thật sự đau lắm.”
Vụ “ép buộc” đạo đức này đã thật sự trói lại chủ nghĩ vị tha của Nguyên Gia Dật.
“A, vậy được rồi, tôi tắt máy rồi gọi lại ngay.”
Bạc Thận Ngôn biết cậu sẽ không nói dối, sau khi nghe thấy tiếng cúp máy, nhảy tót lên giường, nhìn vào màn hình chỉnh lại tóc tai cho lộn xộn, cố gắng làm cho ánh mắt đầy mệt mỏi, đầu nghiêng sang một bên.
Quả nhiên có cuộc gọi video đến.
Không đợi đến khi nó rung tiếng thứ hai, Bạc Thận Ngôn nhanh chóng bắt máy.
Có lẽ người kia ít dùng phần mềm gọi video, ấn vài cái thay đổi chiều camera, cũng không biết phải dùng thế nào.
Bạc Thận Ngôn bị ánh sáng chớp nháy của bên kia làm cho nhức đầu, cuối cùng khi hắn sắp mở miệng ngăn cậu lại thì trên màn hình xuất hiện khuôn mặt ngây ngốc của Nguyên Gia Dật.
Cậu hướng cằm về phía camera, khiến Bạc Thận Ngôn nhớ đến “góc chết” mà mấy nhân viên nữ hay bàn tán trong công ty.
Dù vậy Nguyên Gia Dật vẫn đẹp như thường.
Bạc Thận Ngôn nhìn đến mất hồn, suýt nữa quên mất chuyện chính.
“Ánh sáng chỗ em kém quá.” Bạc Thận Ngôn ỷ vào việc mình đang đau đầu, không kiêng dè gì ra yêu cầu, “Có thể đến gần cửa sổ được không?”
“À, được.”
Nguyên Gia Dật gật gật đầu, mái tóc rối cũng bay bay theo.
Lại đáng yêu đến mức khiến da đầu Bạc Thận Ngôn như tê dại.
Nhìn thấy cảnh phía sau cửa sổ của cậu, Bạc Thận Ngôn nhanh chóng quay lại màn hình, tạm thu nhỏ giao diện của Nguyên Gia Dật lại, ngón tay lướt trên bàn phím.
[Mau định vị chỗ này cho tôi]
Ốc Trạch gửi lại một nhãn dán cạn lời.
[Tổng cục của chúng tôi mở ra để phục vụ Bạc thiếu gia sao? Cậu đã sử dụng hệ thống tìm kiếm thông tin của chúng tôi bao nhiêu lần rồi hả?]
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Ốc Trạch vẫn nhanh chóng gửi cho Bạc Thận Ngôn vị trí.
Nguyên Gia Dật ngồi bên cửa sổ, đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng để chỉ cho Bạc Thận Ngôn cách mát xa đúng thì đột nhiên hắn nói, “Tôi có chút việc phải đi, khi nào quay về tôi sẽ gọi lại cho em có được không?”
Nguyên Gia Dật gật gật đầu, nhìn hình ảnh người kia dừng lại rồi biến mất.
Cậu thở dài một tiếng, chán nản đá vào chiếc dép dưới chân, sau đó đứng dậy đi đến cạnh bàn ăn, tiếp tục ăn nốt hộp lẩu malatang* cay xè*.
*Malatang (麻辣烫): là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.
Ăn một lúc thì cảm thấy nước có hơi nguội,, Nguyên Gia Dật chạy đi đun nước, vừa định đổ thêm vào thì điện thoại lại rung lên.
“Bạc tiên sinh? Anh xong việc rồi sao?”
“....Hả.” Bạc Thận Ngôn giống như đang thở gấp, “Bác sĩ Nguyên, tôi đang ở dưới tầng hầm, em nhìn hộ tôi xem thời tiết bên ngoài thế nào, nhìn ra xa xem có mây mù không, tôi sợ sẽ có tuyết rơi.”
Nguyên Gia Dật đi đến cạnh cửa sổ, ngó ra ngoài nhìn, “Không có, không có mây, trời sáng lắm.”
Bạc Thận Ngôn lại ừ ừ hai tiếng, tiếng thở dốc càng rõ hơn.
“Sao anh lại...”
“Cốc cốc cốc.”
“Chờ đã Bạc tiên sinh, có người gõ cửa, tôi đi mở cửa đã.”
Nguyên Gia Dật đá vào chỗ cửa đã bị cong, mở cửa ra.
Mồ hôi chảy trên thái dương của người đàn ông, chóp mũi cũng dính mồ hôi.
Điện thoại vẫn còn đang để bên tai hắn.
“Bác sĩ Nguyên, giao thừa vui vẻ.”