Đúng vậy, anh luôn là nói Khương Tuyết Nhu xấu, ác độc.
Nhưng mà người đàn bà hiền lành nhiều như vậy, anh liền đều thích sao, cũng không có.
Hiểu Khê bỉu môi: " Kia bác rốt cuộc thích dì Khương ở điểm gì, dì ấy xấu liền không thích, dì ấy không xấu bác liền lại thích?"
Hoắc Anh Tuấn kỳ quái nhìn Hiểu Khê một cái: " Bác phát hiện... Con cùng Hoắc
Phong Lang trừ mặt có chút giống nhau ra, tính cách lại không quá giống, con ngược lại là có chút giống như bác, tài ăn nói lanh lợi, còn nhỏ tuổi, sau này có thể đi làm luật sư."
Hiểu Khê âm thầm cười, cô bé vốn cũng không phải là con gái của Hoắc Phong Lang a:" Con mới không cần giống như bác, bà cố nội nói bác là cặn bã nam, con sau này không muốn bị nói là cặn bã nữ"
1111
Hoắc Anh Tuấn khổ sở sờ lỗ mũi một cái, xem ra anh là cặn bã nam ba câu chữ là đã bị toàn bộ người nước Nguyệt Hàn đặt cho rồi
" Hiểu Khê, con nói đúng, trước kia bác... Cực đoan quá khích, thích một người, hẳn là điểm tốt xấu của người ấy đều thích, đáng tiếc bác bây giờ biết quá muộn, con hãy giúp bác một chút bác... "
" Không muốn" Hiểu Khê lần nữa vô tình cự tuyệt: " Nếu như con vì bác mà lừa gạt dì Khương, dì Khương nói không chừng sau này cũng sẽ không đi ra thăm con, mình làm chuyện sai lầm tự mình giải quyết."
" Nhưng mà dì ấy sẽ không muốn gặp bác." Hoắc Anh Tuấn mặt đầy tịch mịch.
Hiểu Khê nhìn gương mặt anh có chút giống mặt mình, coi như con gái, vẫn là có cảm thấy hơi đau lòng: " Mẹ trước kia đã nói qua với con, chỉ cần có bản lĩnh, có công mài sắt có ngày nên kim, còn có trên ti vi nói, liệt nữ sợ chó sói dây dưa, chính bác suy nghĩ chút đi"
Nói xong, tiểu tử liền nhanh chóng chạy.
Hoắc Anh Tuấn nghe ngẩn người, không nghĩ tới có một ngày như vậy, vậy mà sẽ bị một tiểu tử nhóc con hướng dẫn chuyện phương diện tình cảm.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng là có đạo lý như vậy.
Ghê gớm anh liền mỗi ngày liều chết không sợ, cũng sẽ có một ngày cô sẽ tha thứ cho mình.
Sau bữa cơm chiều, anh suy tính một hồi, lập tức để cho tài xế đưa mình đi tới khu biệt thự Hằng Thịnh, chịu đựng đau đớn khom người ở trên quảng trường dưới lầu dùng cây nến bày ra ba chữ: Thật xin lỗi.
Mỗi một lần khom người, vết thương như xé ra đau dớn, nhưng anh liều mạng chịu đựng.
Thật vất vả dùng bật lửa đốt xong, đã chọc cho rất nhiều người ở tiểu khu vậy xem.
Trong đó có một đứa bé trai đến gần nhìn một cái: " Chú, lại là chú a"
Hoắc Anh Tuấn lập tức nhận ra chàng trai này là ở đối diện Khương Tuyết Nhu, anh đụng phải chừng mấy lần: " Đúng vậy, chú chọc tức giận cô ấy"
" Oh, nhưng mà chú ở nơi này bày ra cũng vô dụng a" Thằng bé trai ngoẹo đầu nói: " Di sáng sớm hôm qua đã dời đi, con còn đụng phải dì, dì nói sẽ không ở đây nữa"
"Ba."
Hộp quẹt trong tay Hoắc Anh Tuấn trực tiếp rơi trên đất.
Đầu óc anh ông ông.
Anh không nghĩ tới, cô lại trực tiếp dọn đi, là hoàn toàn không muốn gặp lại anh sao.
Một cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được chua xót tí tách ở trong ngực nổi bọt.
Thằng bé trai đồng tình nhìn anh một cái: "Mẹ con nói hai người là tình nhân mà ồn ào nhất mẹ từng thấy, một tháng đều phải ồn ào tới mấy lần, có thể lần này dù là ồn ào mệt mỏi rồi, chú nhanh lên một chút trở về đi thôi, đừng ở chỗ này bày ra, tránh cho bốc cháy".
Thằng bé trai nói xong cũng đi.
Hoắc Anh Tuấn ngửa đầu nhìn một chút tầng kia cô đã từng ở, khóe miệng kéo ra nụ cười mang vẻ bị thương.