Lại là một đêm mất ngủ, buổi sáng, anh mới vừa mặc quần áo tử tế, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa định tại nhức óc của Tống Dung Đức.
Anh mở cửa, Tống Dung Đức lập tức vít vào, vết thương trên mặt còn chưa có lành hẳn, một cặp mắt đào hoa trong đó đều là sự mệt mỏi: " Hoắc Anh Tuấn, cậu lại trên mạng ngay trước mọi người công khai nói chia tay với Hạ Thu, còn nói không bao giờ hợp lại, cậu còn là một con người sao, cô ấy đã thương tích khắp người rồi, tại sao cậu phải hành hạ cô ấy."
Hoắc Anh Tuấn bị anh ta tranh cãi đau cả đầu: " Cậu đây là mới từ nhà họ Tống thả ra?"
" Nói nhảm, tôi mới vừa đi xem Hạ Thu, cô ấy lại vì cậu mà cắt mạch tự sát, Hoắc Anh Tuấn, tôi thật con mẹ muốn giết chết cậu."
Tống Dung Đức nổi cơn giận dữ chỉa về phía anh: " Lần trước cô ấy bị người bắt cóc còn chưa đủ thảm sao, tôi bị nhà họ Tống bắt trở về, cho là cậu sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, kết quả cậu lại tin người khác, hoài nghi đó là mưu kế của Hạ Thu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Hạ Thu không thể nào làm ra loại chuyện này"
Hoắc Anh Tuấn nhìn Tống Dung Đức, phát hiện mình tức giận có chút im lặng, anh thật giống như đột nhiên có chút có thể hiểu được Khương Tuyết Nhu trước kia luôn nói mình mắt mù, đại khái lúc mỗi lần cô đối mặt với mình, liền giống bây giờ tự đối mặt Tống Dung Đức vậy.
Hận không thể cầm búa gõ gõ đầu anh ta.
" Dung Đức, chuyện này quả thật không phải Khương Tuyết Nhu và Lục Thiên Bảo làm... "
" Nói cho cùng, cậu là vẫn muốn thiên vị Khương Tuyết Nhu, cậu đã bị cô ta làm u mê bất tỉnh, chẳng phân biệt được thị phi trắng đen nữa." Tống Dung Đức hướng anh rống lên.
Huyệt thái dương Hoắc Anh Tuấn giật một cái, trực tiếp lãnh đạm nói: " Đủ rồi, bất kể cậu mắng tôi ra làm sao, dù là câu nói nhiều đi nữa, tôi đã quyết định, trong lòng tôi nếu đã không thương Hạ Thu, nên cùng cô ấy giữ một khoảng cách, cô ấy nên có người của đời mình, không đạo lý nào bắt tôi phải bảo vệ cả đời cô ấy, sau này, cậu cùng cô ấy tụ họp, cũng không cần phải kêu tôi, coi như cậu ở chỗ này quỳ xuống trước mặt tôi cũng vô ích."
" Rất tốt, Hoắc Anh Tuấn, cậu nói, tôi nhớ, Tống Dung Đức tôi từ nay về sau không có loại anh em vô tình lạnh nhạt như cậu, cậu không muốn Hạ Thu, tôi muốn, sau này đời của cô ấy tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Tống Dung Đức giận đùng đùng đập cửa rời đi.
Hoắc Anh Tuấn xoa xoa mình mi tâm, cũng cảm thấy thất vọng, ước chừng là cho tới bây giờ không ngờ tới có một ngày sẽ cùng Tống Dung Đức vì một người đàn bà, mà nháo tới mức hôm nay.
Bất quá, từ nay về sau, anh không muốn tình cảm của mình bị bất kỳ người nào uy hiếp nữa.
Yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, anh muốn phân rõ ràng.
Trong cửa hàng tổng hợp.
Nhạc Hạ Thu đang không đếm xỉa tới gì hết đi dạo.
Đột nhiên, một người dáng dấp thô bỉ mập mạp bắt tay cô: " Ai da, Hạ Thu nha, tới đi dạo cửa hàng tổng hợp sao, muốn mua gì, tôi trực tiếp đưa cho cô a, chỉ cần có chịu làm đàn bà của tôi."
" Vinh thiếu gia, buông tay"
Nhạc Hạ Thu dùng sức giãy giụa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng thanh ngọc khiết hiện đầy hốt hoảng.
Nhưng cô ta càng như vậy, lòng chinh phục của Vinh thiếu gia lại ngày càng mạnh: " Cô còn căng thẳng như vậy làm gì, trước kia có Hoắc Anh Tuấn, Quý Tử Uyên bọn họ che chở cô, nhưng tôi nghe nói bây giờ bọn họ đều không có quan tâm đến cô nữa, Hoắc Anh Tuấn lại là công khai không thể nào cùng cô hợp lại, tôi đối với người đàn bà của người giàu nhất nước Nguyệt Hàn vẫn là rất có hứng thú".
" Dung Hạo, tôi căn bản cũng không thích anh, anh mau buông tôi ra, anh nắm tay tôi thật là đau"