Khương Tuyết Nhu cố gắng nửa ngày cũng không tránh thoát được, ngược lại là còn cảm giác được ánh mắt của người đàn ông ngày càng nóng bỏng.
Cô không thể quen thuộc hơn nữa, lập tức không dám thở mạnh: “Anh thả em ra, đừng làm loạn”
“Anh thật sự muốn làm loạn. Em còn muốn anh đợi đến bao giờ?” Hoắc Anh Tuấn xoay người một cái, hai cánh tay rắn chắc chống hai bên người cô, hô hấp nóng rực phả vào mặt cô.
“Anh chờ bao lâu, không được mấy ngày thôi mà” Khương Tuyết Nhu khinh thường nghiêng mặt sang bên khác, hơi hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lại không biết rằng tư thế này của cô lại vừa khéo để lộ ra cần cổ tinh tế xinh đẹp.
“Tuyết Nhu, chúng ta đã là vợ chồng rồi.”
Hoắc Anh Tuấn cúi xuống gần mặt cô, mạnh bạo hôn lên bờ môi của cô một cái.
“Không muốn.”
Khương Tuyết Nhu vùng vẫy cả ngày. Nhưng sức lực của người đàn ông lớn như thể đang đòi mạng, lại thêm cực kỳ hiểu rõ cô.
Cộng thêm việc từ chỗ Trình Nhã Thanh cô đã biết được những năm này anh không xảy ra quan hệ với Nhạc Hạ Thu, nên cô cũng không cảm thấy mâu thuẫn hay ghê tởm anh.
Cô vốn dĩ định rời giường, nhưng lại bị anh làm cho từ bỏ suy nghĩ một lần nữa.
Ở một nơi khác.
Lâm Minh Kiều sau khi ngủ thoả mãn thì mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm đằng sau xe, bên dưới còn gối đầu lên gối, trên người thì đắp chăn mỏng.
Cô ấy giật mình ngây người lo lắng một lượt, nhớ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Sau khi Tống Dung Đức đưa cô về, nửa đường thì thuốc phát huy tác dụng, cô không chống đỡ được nữa nên đã ngủ thiếp đi trên xe anh ta.
Vậy nên bây giờ cô vẫn còn ở trên xe của Tống Dung Đức, chăn mỏng trên người cũng là Tống Dung Đứa đắp cho, cái gối dưới đầu cũng là do Tống Dung Đức kể sao?
Trong lòng lên nổi lên một cảm giác quái dị.
Cho đến bây giờ, hình tượng của Tống Dung Đức trong lòng cô ấy chính là một tên tiểu nhân hèn hạ. Lúc cô ấy ngủ thiếp đi, nói Tống Dung Đức phải ném cô ấy từ trong xe ra ngoài, hoặc là tìm người đến bắt nạt cô thì cô cũng tin.
Đến tận bây giờ cũng không ngờ anh ta lại có một khía cạnh cẩn thận như vậy.
Cô ấy ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông đang ngả người trên ghế lái, không hề động đậy. Cô ấy vươn người lên nhìn anh ta một cái.
Tống Dung Đức đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Anh ta thật sự là người có một cái mã tốt trời sinh. Mũi cao môi mỏng, làn da mịn màng, lông mi dài đến mức có thể dùng lược sửa sang. Hoàn toàn là một gương mặt tràn đầy khí chất cao quý như trong manga.
Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy Giang Quý Dương là một nam sinh đẹp trai nhất.
Nhưng nếu so sánh nhan sắc của Giang Quý Dương với Tổng Dung Đức thì anh cũng kém mấy phần.
Đột nhiên, lông mi của anh ta giật giật.
Lâm Minh Kiều nhanh chóng ngồi xuống, cho đến khi Tống Dung Đức mở mắt tỉnh lại, vừa quay đầu, bốn mắt đã chạm vào nhau.
Chút buồn ngủ cuối cùng của Tổng Dung Đức hoàn toàn biến mất: “Cô tỉnh rồi sao?” “Sao tối qua anh không đánh thức tôi dậy” Lâm Minh Kiều giả vờ lạnh lùng nói. “Bỏ đi, cô ngủ như heo.”
“Tống Dung Đức, anh có biết nói chuyện hay không? Lâm Minh Kiều lập tức giận dỗi: “Có con heo nào xinh đẹp như thế này không hả?”
“Nhìn thấy rồi, hôm qua vừa nhìn thấy, bây giờ vẫn còn đang ngồi trên xe tôi đây” Tống Dung Đức híp đôi mắt đào hoa chọc ghẹo cô ấy.
Tống Dung Đức hạ cửa sổ xe xuống rồi nói: “Yên tâm đi, Hàn Tín đã bị bắt rồi. Nếu như không còn những kẻ thù khác thì cô có thể yên tâm ra ngoài, nghỉ ngơi hai ngày rồi về Tổng thị làm việc.”
“Trước tiên anh cứ đem tiền đến rồi hãy nói chuyện”
Lâm Minh Kiều trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi mới đi lên nhà.
Về đến nhà, cô ấy mở diễn đàn ra, chuyện Hàn Tín tìm người tập kích cô vào đêm hôm qua, đến hôm nay đã lên trang nhất: “Tổng giám đốc Hàn Tín của Tập đoàn SE tìm người đến gây chuyện với trưởng phòng nghiên cứu và phát triển mới của Âu Lam Sênh đang bị điều tra”
“Hàn Tín, chủ doanh nghiệp trang sức đá quý hàng đầu Nguyệt Hàn bỏ rơi vợ con, bao nuôi rất nhiều tình nhân”
“Vợ chính thức của Hàn Tín khóc lóc kể lể Hàn Tín đã nửa năm rồi không gửi tiền sinh hoạt về nhà”
“Vợ và con gái của Hàn Tín ở một căn nhà cũ một phòng ngủ hai phòng khác, còn tình nhân thì ở biệt thự sang trọng hơn ba trăm tỷ”.
“Giá cổ phiếu của tập đoàn SE giảm mạnh, phái nữ tuyên bố vứt hết những món trang điểm được sản xuất dưới danh nghĩa tập đoàn SE.”
Chỉ trong chớp mắt, những chuyện xấu của Hàn Tín trên các phương diện đều được đào lên, thậm chí vợ của Hàn Tín cũng chấp nhận lời mời phỏng vấn của giới truyền thông, thuật lại những hành vi cặn bã của Hàn Tín.
Hàn Tín đạt đến sự phẫn nộ của toàn bộ phái nữ của Nguyệt Hàn. Phụ nữ đều hận nhưng người đàn ông vượt quá giới hạn, đối xử bất công với vợ chính của mình. Còn lúc này Hàn Tín đang tiếp nhận sự điều tra của cảnh sát.
Lâm Minh Kiều âm thầm xúc động với cách ra tay nhanh chóng của Tống Dung Đức và Hoắc Anh Tuấn. Tập đoàn SE kiếm ăn từ tiền của phái nữa, lại không hề tôn trọng phụ nữ, cộng thêm với chuyện Hàn Tín dùng thủ đoạn không sạch sẽ để chèn ép. Chỉ sợ lần này tập đoàn SE muốn Xoay người cũng khó.
Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Khương Tuyết Nhu.
Điện thoại vang lên nhưng không ai bắt máy, cũng không có ai gọi lại.
Cho đến tận giữa trưa, Khương Tuyết Nhu mới gọi điện thoại cho cô ấy: “Tối hôm qua Tổng Dung Đức đưa cậu về đúng không?”