“Lượn đi, tôi thường xuyên tập luyện đấy nhá” Tống Dung Đức hừ một tiếng.
Trên đường về, trong xe bật một bài nhạc êm dịu.
Bởi vì lúc trước hết phải thuốc nên lúc này Lâm Minh Kiều cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khép mắt lại.
Sau khi đến vườn hoa Tâm Giang, Tống Dung Đức mở đèn lên, vừa quay đầu lại thì phát hiện ra cô ấy đã ngủ, mái tóc dài dày đặc che kín nửa bên mặt, còn nửa bên kia, dưới ánh đèn chiếu sáng lộ ra vẻ trong suốt như thuỷ tinh. Bình thường miệng lưỡi của cô ấy rất sắc bén, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn vô hại giống như mèo nhỏ, mảnh mai yếu đuối.
Anh ta hơi do dự, cuối cùng lấy ra một chiếc khăn lông từ trong cốp xe đắp lên cho cô ấy, còn mình thì ngồi lướt điện thoại đọc tin tức.
Khu biệt thự Hằng Thịnh.
Hoắc Anh Tuấn bế Khương Tuyết Nhu đặt lên giường lớn trong phòng ngủ. Vừa rồi trên đường trở về, cô cũng không kìm được mà ngủ thiếp đi.
Qua một lúc, Hoắc Anh Tuấn cứ yên lặng nhìn rồi xoay người bê một chậu nước bước vào, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cô. Lúc nhìn thấy vết thương trên người cô, khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên xám xịt, nhưng càng di chuyển xuống dưới, khuôn mặt của anh không nhịn được mà bỏ lên.
Trước đây, mỗi lần cùng một chỗ với cô đều là xúc động, gấp gáp. Cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn kỹ.
Cơ thể của cô thật đẹp, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên lớn thì cũng... khụ khụ...
Là một người đàn ông tinh lực dồi dào, yết hầu của Hoắc Anh Tuấn vô thức nhấp nhô, đôi mắt giống như nhiễm lửa nóng.
Sau khi lau rửa sạch sẽ, anh mặc quần áo ngủ lại cho cô, còn mình thì đi tắm nước lạnh.
Anh dùng chính khăn lông của cô, trên người đều là mùi hương quen thuộc của cô, rất dễ chịu. Căn bệnh thích sạch sẽ của anh hoàn toàn không thấy khó chịu.