Hoắc Anh Tuấn đau đớn liên tục hít khí, ánh mắt và giọng điệu đều u ám: “Em khen người đàn ông khác”
Khương Tuyết Nhu im lặng: “Chẳng lẽ em nói sai à. Trước đây cảm thấy Tống Dung Đức ngoại trừ được cái mã ngoài thì không có gì khác. Nhưng thật ra người ta cũng có ưu điểm”
“Cậu ta mắng em...” Hoắc Anh Tuấn cắn răng nhắc nhở. Còn có chuyện gì buồn bực hơn chuyện vừa mới ngủ dậy nghe thấy người phụ nữ mình thích khen một người đàn ông khác.
“Số lần anh mắng em còn ít à?” Khương Tuyết Nhu nhắc nhở anh: “Tốt nhất anh đừng có mà nói người khác không tốt, không thì em lại tính nợ cũ với anh đấy”
Hoắc Anh Tuấn im lặng vùi gương mặt anh tuấn vào cổ cô: “Cục cưng, anh đói”
Khương Tuyết Nhu cười ha ha: “Thật trùng hợp, em cũng đói rồi. Bữa sáng còn chưa ăn, bây giờ cả người chẳng còn sức”
“... Anh xuống bếp nấu đồ ăn cho em”
Hoắc Anh Tuấn nhận lệnh rồi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhưng mà có lẽ không ngon được như em nấu, em đừng có chế”.
“Nếu thật sự không được thì chiên mấy quả trứng gà đi, em dạy cho anh” Khương Tuyết Nhu nghe xong thở dài.
Dưới sự chỉ dạy của Khương Tuyết Nhu, hai người ăn một bữa cơm trưa đơn giản, nhưng mà vì thực sự rất đói bụng, cô cảm thấy khả năng nấu ăn rách nát của Hoắc Anh Tuấn có thể miễn cưỡng lấp đầy dạ dày.
Cơm nước xong xuôi, Ngôn Minh Hạo gọi điện đến hỏi anh những chuyện ở công ty, Hoắc Anh Tuấn chỉ dạy xong thì thuận miệng nói: “Giúp tôi lấy một ít quần áo đến khu biệt thự Hằng Thịnh, sau này tôi sẽ ngủ ở đây”.
Ngôn Minh Hạo: “Khụ khụ, được”
Khương Tuyết Nhu cướp điện thoại: “Không cần”. Sau đó thì cúp máy. “Khương Tuyết Nhu.” Hoắc Anh Tuấn cắn răng.
“Tạm thời vẫn chưa muốn sống chung” Khương Tuyết Nhu đứng dậy: “Nếu như bắt buộc phải ở qua đêm, em sẽ đi sang bên chỗ anh. Đúng rồi, anh nhớ mời bảo mẫu đến, em không muốn làm người giúp việc cho anh đâu.”