Khương Tuyết Nhu đoán được bà ta chắc là muốn rút lượt đấu giá của biệt thự nhà họ Hoắc về, nhưng... đã không thể nữa rồi.
Phần lớn người đến đây đêm nay đều là vì biệt thự nhà họ Hoắc, nếu như đột nhiên hủy bỏ, làm mất lòng tin và danh dự thì sau này có lẽ cũng không cần tổ chức thêm buổi đấu giá nào nữa.
Chờ Hoắc Nhã Lam đi mất không còn nhìn thấy, Khương Tuyết Nhu mới tâm sự nặng nề đi về phía phòng vệ sinh.
Tại ngã rẽ chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn đang dựa trên vách tường hút thuốc.
Khương Tuyết Nhu giật mình.
Người này đã đứng ở đây bao lâu, những gì Hoắc Nhã Lam và Sở Minh Khôi nói với nhau lúc nãy anh ta hẳn là cũng nghe thấy rồi.
Cô không nhịn được liếc mắt nhìn anh một cái.
Người đàn ông này thật sự rất cao, trên mặt còn có một vết sẹo đáng sợ, anh ta mang mắt kính, nhưng cũng nhìn thấy được xương gò má góc cạnh, mũi cao, trên người mặc một bộ tây trang màu đen mang đến cho người ta một loại ảo giác vô cùng áp lực.
Rõ ràng nhìn qua đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng người đàn ông này lúc còn trẻ chắc chắn là một người cực kỳ có sức hấp dẫn.
Chẳng qua không chỉ là lúc còn trẻ, ngay cả bây giờ cũng rất có sức hấp dẫn.
Dường như chú ý đến ánh mắt của cô, người đàn ông đó lấy thuốc lá từ
trên miệng xuống, sau đó cho tay vào túi quần rồi rời đi.
Khương Tuyết Nhu đến phòng vệ sinh xong thì trở về phòng riêng, Lâm Minh Kiều lập tức oán giận nói: "Cậu đi cũng lâu quá rồi đó, biệt thự nhà họ Hoắc cũng sắp bắt đầu đấu giá rồi."
"Bán thì bán thôi, đêm nay biệt thự nhà họ Hoắc chắc chắn là sẽ rơi vào trong túi của nhà họ Sở." Khương Tuyết Nhu nhớ đến bóng lưng tiêu điều của Hoắc Nhã Lam, không khỏi xúc động.
"Làm sao cậu biết thế?" Lâm Minh Kiều tò mò nhìn cô.
Khương Tuyết Nhu không thể không kể lại cảnh vừa rồi ra cho cô ấy biết, Lâm Minh Kiều vừa nghe đã nổi giận.
"Cái tên Sở Minh Khôi này khinh người quá đáng, biệt thự nhà họ Hoắc lớn như vậy mà giá một ngàn hai trăm tỷ, bên dưới còn có long mạch, mua một miếng đất cũng không đủ đâu, chờ lát nữa tớ sẽ giơ bảng, tớ kêu một nghìn năm trăm tỷ để nâng giá lên. Tuy rằng tớ không thích nhà họ Hoắc, nhưng càng ghét cái gã đàn ông rắc rưởi phản bội gian xảo, bỏ vợ bỏ con."
Khương Tuyết Nhu trừng mắt nhìn: "Lỡ như cậu kêu cậu kêu giá một nghìn năm trăm tỷ ra ra, không ai nâng, cậu lấy đâu ra một nghìn trăm năm tỷ đây?"
Lâm Minh Kiều lập tức ỉu xìu.
"Cậu đừng lên tiếng, lỡ như bị Sở Minh Khôi tra ra được, ông ta sẽ tìm cậu gây chuyện" Khương Tuyết Nhu nhắc nhở: "Cậu còn không nhìn ra sao, Sở Minh Khôi là tên đê hèn có thù tất báo."
Chín giờ tối, hoạt động bán đấu giá biệt thự nhà họ Hoắc đến cùng cũng bắt đầu rồi.
Người chủ trì nói: "Biệt thự nhà họ Hoắc là biệt thự chiếm diện tích lớn nhất Nguyệt Hàn, hơn tám trăm ngàn mét vuông, bên trong có vườn trái cây, trường nuôi ngựa, sân golf, thứ cần có đều có, có câu nói thế này, mơ ước của phần lớn người dân Nguyệt Hàn là có thể có một kỳ nghỉ một tuần ở biệt thự nhà họ Hoắc, chỉ đại một gốc cây bên trong đó cũng có giá hơn ba trăm triệu, lịch sử lâu đời, bây giờ giá bắt đầu là một nghìn hai trăm tỷ."
Rất nhanh, trong gian phòng số một đã có người giơ bảng: "Tôi ra một nghìn hai trăm tỷ lẻ ba nghìn."
"Ha ha, cậu cũng quá keo kiệt rồi, tôi ra một nghìn hai trăm tỷ ba trăm nghìn rộng rãi hơn cậu."
"Tôi thêm ba triệu, không thể nhiều hơn được nữa rồi."