**********
Chương 1021: Người đàn ông bí ẩn
Mặt người chủ trì cuộc bán đấu giá đầy vẻ lúng túng.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình hình như thế này.
Lâm Minh Kiều tức giận vỗ bàn: “Đều là một đám người có quyền có thể ở Nguyệt Hàn, cũng quá không biết xấu hổ đi, đệt, nếu tớ có thể lấy ra một nghìn năm trăm tỷ, tớ chắc chắn mua”
“Ai mà không muốn mua, rất nhiều người đều muốn mua, thế nhưng bây giờ mọi người đều phải nhìn mặt nhà họ Sở” Khương Tuyết Nhu nói có vẻ phức tạp.
Mà bên ngoài lại có người mở miệng: “Một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ”
Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của Khương Tuyết Nhu thay đổi, người khác có lẽ không nghe ra, nhưng cô quen biết Lương Duy Phong mấy năm, vẫn nghe ra được là giọng của anh ta.
Không nghĩ tới anh ta thể mà cũng ở đây, đây là cũng bị nhà họ Sở gõ rồi sao?
Không biết sao, Khương Tuyết Nhu có chút thất vọng.
Ở trong mắt của cô, Lương Duy Phong là một con người đoan chính, anh ta có thể hận Hoắc Anh Tuấn, nhưng anh ta hẳn là sẽ không làm chuyện giậu đổ bìm leo.
Nhưng rõ ràng là cô nhìn lầm rồi.
Giá cả sau khi nâng lên tới một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ thì không còn ai nâng giá lên nữa rồi.
Người chủ trì quả thật muốn ói máu, anh ta nghiêm trọng hoài nghi đám người có tiền này đến đây. để gây chuyện: “Có còn ai muốn nâng giá nữa hay không? Một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ lần thứ nhất.”
“Một nghìn năm trăm tỷ” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên đè thấp cổ họng lên tiếng, nghe giống như giọng nam.
Nhưng giọng nói trầm thấp này đã làm cho bên ngoài xôn xao, tất cả đều nhìn sang gian ghế riêng của Khương Tuyết Nhu, nhưng cửa sổ không mở, không ai thấy rõ người này đến cùng là ai.
Rất nhanh, bên trong gian phòng riêng đã truyền đến tiếng đập đồ, vang lên lanh lảnh, rõ ràng như đang cảnh cáo.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, đây tuyệt đối là Sở Minh Khôi đang cảnh cáo cô.
Lâm Minh Kiều cũng trợn mắt lên nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cậu lấy ra được một nghìn năm trăm tỷ sao?”
“Tìm bố tớ có lẽ là được.” Khương Tuyết Nhu nhắm mắt nói.
“Cậu không sợ làm mích lòng nhà họ Sở sao?” Lâm Minh Kiều nháy mắt: “Cậu thật ra là muốn giúp đỡ nhà họ Hoắc thôi.”
“Tớ cũng giống như cậu, thích nâng cao việc chính nghĩa.” Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn cô ấy một lát: “Lại nói, coi như tớ giành tới tay, sau đó lại qua bản qua tay lần nữa, cũng có thể kiếm lời mấy trăm tỷ”
“Nói cũng đúng”
Chỉ là bên ngoài rất nhanh lại có người lên tiếng: “Một nghìn năm trăm tỷ ba trăm nghìn”
Đây là tiếng của Sở Minh Khôi.
Lâm Minh Kiều suýt nữa phun cả trà: “Cái đệt, Sở Minh Khôi dù gì cũng là người giàu nhất Nguyệt Hàn đi, ông ta thêm ba trăm nghìn này mà vẫn không ngượng sao?”
Khóe miệng Khương Tuyết Nhu co giật, nhưng cũng không nói gì, cô phát hiện tên Sở Minh Khôi này không chỉ vô liêm sỉ, đê hèn, còn cực kỳ… hẹp hòi.
Người như thế mà còn là người giàu nhất Nguyệt Hàn, thật đúng là ông trời không có mắt mà.
“Một nghìn năm trăm sáu mươi tỷ” Khương Tuyết Nhu lại lên tiếng.
“Một trăm năm mươi nghìn sáu trăm tỷ thêm ba trăm”
Lần này là giọng của Lương Duy Phong.
Khương Tuyết Nhu vuốt trán, cô có chút thất vọng đối với Lương Duy Phong.
Lúc này, hướng bên phải đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp lạnh lùng: “Bốn nghìn năm trăm tỷ.”
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ buổi đấu giá đều rung động rồi.
- -----