"Dì Hoắc à, gần đây có phải là áp lực quá lớn rồi không, tôi thấy dì già đi. rất nhiều nha"
Hà Tĩnh Nhi biểu hiện ra dáng vẻ như đang cười trên sự đau khổ của người khác: "Có điều cũng có thể hiểu được thôi, nhà họ Hoắc xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như tôi là dì, tóc cũng sắp bạc trắng luôn rồi."
"Tôi cho dù có già, cũng hơn xa loại người đi ngủ với gã đàn ông già cỡ tuổi bố mình" Hoắc Nhã Lam đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hoặc là nói bây giờ
bà ta đã không còn tư cách để tức giận.
"Bà..." Hà Tĩnh Nhi thay đổi vẻ mặt, lắc lắc Sở Minh Khôi nói: "Chồng ơi, anh xem bà ta nói kìa, bà ta nói anh già đó, nhưng mà em không thấy vậy nha, anh nhìn rất trẻ đó, như mới hơn ba mươi thôi."
"Miệng này của em đúng ngọt mà" Sở Minh Khôi mờ ám nhéo nhéo khuôn mặt tròn của cô ta.
Hoắc Nhã Lam thấy cảnh này, bỗng nhiên muốn ói.
Mấy năm nay Sở Minh Khôi tuy rằng chăm sóc không tệ, nhưng với độ tuổi năm mươi nhìn qua cũng đã hơn bốn mươi, ông ta đứng cùng với Hà Tĩnh Nhi hệt như hai bố con.
Ở trong lòng bà ta khi Sở Minh Khôi còn trẻ dịu dàng, ấm áp như ngọc, là ánh trăng sáng tài hoa hơn người, bây giờ chỉ làm cho bà ta cảm thấy buồn
nôn.
Bà ta thậm chí không hiểu được bản thân mình vì sao trước đây lại vừa ý loại đàn ông như Sở Minh Khôi này.
"Chồng ơi, đừng như vậy, anh xem vẻ mặt của dì Hoắc thật khó coi, chắc là gì không vui rồi, haiz, dù sao thì dì cũng là vợ trước của anh nha."
"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy cảnh này rất mắc ói, có thể là do tuổi tác cách biệt quá đó" Hoắc Nhã Lam bĩu môi châm chọc.
Hoắc Nhã Lam tức giận giơ tay muốn tát lên mặt Sở Minh Khôi.
Nhưng Sở Minh Khôi đã sớm đề phòng, đẩy bà ta ra ôm lấy eo của Hà Tĩnh Nhi nói: "Đi thôi."
"Sở Minh Khôi, bây giờ Hoắc Phong Lang không biết tin tức, ông còn ở đây nhàn nhã thoải mái dùng trăm phương ngàn kế để tính toán tôi mà ở cùng con đàn bà khác" Hoắc Nhã Lam đau xót lên tiếng: "Ông còn là con người sao? Hoắc Phong Lang là con trai ông đó."