Sắc mặt của Hàn Trạch Dương ngay lập tức biến đổi khi nghe thấy âm thanh bên ngoài vọng vào, ngón tay ông chỉ về phía Hàn Gia Lâm cũng chợt sững lại giữa không trung rồi run rẩy không thu về được.
Còn bên ngoài, cả cơ thể Hàn Khiết Tình đã bất động như một pho tượng đá từ lúc nào, cô cảm thấy bên tai mình bây giờ chỉ còn lại âm thanh mù mịt không nghe rõ là gì, những điều vừa lọt vào tai cô.. là thật hay là giả?
Những chuyện vừa rồi lọt vào tai Hàn Khiết Tình chẳng khác nào một tia sấm sét quật mạnh vào người cô, vô cùng đau rát, hốc mắt cô trở nên khô khốc, nước mắt như bị đóng băng mà ngưng đọng ở khóe mắt không cách nào chảy xuống được nữa.
Cánh cửa thư phòng được chậm rãi mở ra, Hàn Trạch Dương không thể nói thêm bất cứ lời nào khi đứng đối diện với Hàn Khiết Tình nữa.
Lúc này, Hàn Gia Lâm đứng bên cạnh thấy thế thì không khỏi ra vẻ ân cần quan tâm nhưng trong thâm tâm ông ta lại là vẻ đắc ý mà chỏ mũi vào : “Tiểu Tình nghe được rồi đấy à?”
“Chú hai, những chuyện này.. là thật?” Hàn Khiết Tình khó khăn nâng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn lấy Hàn Gia Lâm, cô run rẩy cất tiếng ngào nghẹn.
Hàn Khiết Tình thật mong những chuyện vừa rồi mình nghe chỉ là nghe nhầm mà thôi, bôn não cô tự nảy ra ý nghĩ như thế chẳng khác nào chiếu thêm một tia hi vọng mỏng manh cho cô nhưng mà, câu trả lời hời hợt của Hàn Gia Lâm đã hoàn toàn đánh sụp đi một tia hi vọng nhỏ bé như hạt cát giữa sa mạc đấy của cô.
“Đúng vậy, cháu không biết sao? Người ba thân thương của cháu ở trước mặt người khác lúc nào cũng thể hiện ra bộ mặt là một người đàn ông chính trực nghiêm minh, là thương nhân có tiếng nhất Thượng Hải này. Nhưng ai mà có ngờ đó chỉ là bộ mặt giả tạo thôi chứ? Hừ, không biết sau lưng bàn tay đã nhốm bao nhiêu máu tươi và chuyện dơ bẩn rồi!” Hàn Gia Lâm mang ánh mắt đầy thông cảm nhìn Hàn Khiết Tình mà có “lòng tốt” ân cần quan tâm.
“Mày im miệng!” Đôi mắt Hàn Trạch Dương đỏ ngầu, bên trong con ngươi ông lại hiện lên một sự giận dữ khôn cùng, ông nhìn thẳng về phía Hàn Gia Lâm mà cao giọng quát.
Hàn Gia Lâm thấy như vậy càng không kiêng dè bất cứ thứ gì nữa, ông ta nhếch môi cười khẩy nhìn Hàn Trạch Dương, khàn khàn lên tiếng: “Anh trai yêu quý của tôi à, đừng tưởng những chuyện anh từng làm còn kinh khủng hơn biết bao nhiêu chuyện chôn cả bệnh viện chết cùng chị dâu. Anh có dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Tình mà nói rằng bàn tay anh sạch sẽ không? Để đứng lên vị trí cao nhất trong giới thượng lưu như bây giờ anh có dám nói đều là việc minh bạch không?”
Lúc này Hàn Trạch Dương nhìn ông ta bằng tất cả sự thù hận và căm phẫn, những lời nói ra của ông ta chẳng khác nào khơi dậy lại tội ác mà ông đã tốn biết bao nhiêu công sức mới giữ gìn thành một bí mật kinh thiên động địa như thế này, nếu một khi bị lôi ra ngoài ánh sáng thì tất cả những thứ mà ông có hiện tại sẽ hoàn toàn tan biến, ngay cả cuộc đời và tương lai sau này của đứa con gái độc nhất của ông cũng sẽ bị ông hủy bỏ.
“Khiết Tình, ba.. ba..” Hàn Trạch Dương nhìn về phía Hàn Khiết Tình đang sững sờ đứng ở đấy, trông bộ dạng cô quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến ai nhìn vào cũng không khỏi chạnh lòng. Từ đôi mắt Hàn Khiết Tình lúc nào cũng thuần khiết ấy bây giờ chỉ còn lại sự thê lương khôn cùng.
Hàn Trạch Dương cứ nghĩ rằng cô sẽ òa khóc dữ dội mà trách ông mãi mãi, tình cảm cha con biết bao nhiêu năm nay cũng vì những bí mật sâu kín của ông mà tan biến, nhưng không..
“Ba, đừng nói gì nữa cả, con muốn yên tĩnh một mình. Cũng đừng để ai theo con, nếu không, con sẽ không bao giờ trở về nữa.” Hàn Khiết Tình nâng đôi mắt khô khốc mà nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong, không để rơi một giọt nào. Cô bình lặng nhìn mấy ba mình rồi âm trầm cất tiếng, trong lời nói lại mang theo sự thê lương đến chạnh lòng, vừa dứt lời cũng khó khăn mà xoay người rời đi.
Bác Quản không khỏi tiếc thương mà nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn mà cô độc của Hàn Khiết Tình, ông còn biết nói gì được nữa đây? Chỉ tội cho tiểu thư nhà ông mà thôi, tuy trong bộ dạng cô thể hiện bình tĩnh ra như thế nhưng ông biết, bây giờ nội tâm cô đang rất mâu thế, nó đang giằng xé lẫn nhau, vô cùng đau đớn.
Có lẽ Hàn Khiết Tình không muốn làm ầm lên vì cô thật sự nghĩ cho Hàn Trạch Dương, nếu như vô tình để những đối thủ và mọi người biết chuyện này thì ông sẽ mất tất cả, suy cho cùng, tình cảm cha con là thứ cao cả nhất, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng không thể phá bỏ hình tượng đẹp đẽ của người cha mà Hàn Khiết Tình hết mực tôn sùng và kính trọng ở trong lòng lẫn bên ngoài.
“Anh trai à, anh nói xem anh làm ra chuyện tốt gì rồi này, đến con gái duy nhất của anh cũng bỏ mặt anh rồi. Ha ha..” Hàn Gia Lâm vô cùng vui sướng trong lòng mà mai mỉa Hàn Trạch Dương, cơ hội để đè bẹp mà châm chọc anh trai tốt như vậy sao ông ta có thể bỏ qua được?
Hàn Trạch Dương hướng đôi mắt đục ngầu mà chỉ còn lại sự giận dữ nhìn ve phía Hàn Gia Lâm, ông không nói không rằng tiến lên rồi vung tay giáng một cú thật mạnh vào gương mặt của ông ta, gầm giường lên quát: “Mày cút đi cho tao! Cũng đừng bao giờ quay trở về đây nữa, dù mày có chết ở ngoài đường thì tao cũng sẽ không cho mày một xu dính túi!”
Hàn Gia Lâm đau đớn ôm lấy má trái, cú đánh này của Hàn Trạch Dương rất mạnh, một âm thanh “chát” giòn tan vang lên cũng đủ khiến ai nấy phải sợ run người, đầu óc ông ta hơi chao đảo một lát, khóe môi cũng theo cú tát đó mà rỉ máu, đôi mắt ông ta sùng sục lửa giận nhìn về phía Hàn Trạch Dương, căm hận quát: “Hàn Trạch Dương! Anh dám đánh tôi không sợ tôi sẽ đem tất cả bí mật của anh công bố ra bên ngoài à? Để cho tất cả mọi người biết người đàn ông có quyền lực nhất ở Thượng Hải này có bộ mặt giả tạo ra sao. Lúc đó anh nghĩ anh còn có chỗ đứng ở đây à?”
Đối với sự uy hiếp này của ông ta Hàn Trạch Dương không hề sợ hãi hay lo lắng, cơn giận dữ của ông vẫn chưa được nguôi quên, ông nhìn Hàn Gia Lâm bằng ánh mắt sắc lạnh khiến lông tóc ông ta dựng đứng lên. Ông hời hợt lạnh lẽo nói: “Mày nói đi, để tao xem nếu mày dám nói một chữ thì tao sẽ tống mày ra khỏi cái đất Thượng Hải này, lúc đó làm sao mày sống yên bình được?”
Hàn Gia Lâm nhất thời cứng họng, trong cơn giận dữ nên ông ta mới lỡ miệng uy hiếp như thế. Nhưng thật ra dù cho tiền ông ta cũng không dám nói ra, bởi vì ông ta biết thủ đoạn của Hàn Trạch Dương không phải tầm thường, có thể đứng lên vị trí cao quý như hiện tại thì ông đã giẫm lên bao nhiêu tội lỗi xấu xa rồi? Ngay cả một bệnh viện biết bao mạng người mà Hàn Trạch Dương còn đem chôn theo chị dâu thì tính mạng người em trai của ông ta cũng khó mà bảo toàn.
“Hừ, tôi cho ông biết, nếu như ông không đưa tiền cho tôi thì nhiều chuyện của ông tôi sẽ nói với con gái bảo bối của ông. Để xem nó sẽ có phản ứng như thế nào!” Mặc dù không thể công bố những bí mật đó ra bên ngoài nhưng Hàn Gia Lâm biết đánh mạnh vào điểm yếu duy nhất của Hàn Trạch Dương là Hàn Khiết Tình, chỉ cần châm ngọn lửa vào cô thì chắc chắn Hàn Trạch Dương sẽ bị yếu thế hơn. Và dĩ nhiên, mấy lời nói này đã thật sự thành công đánh mạnh vào Hàn Trạch Dương.
“Mày dám..”
Hàn Gia Lâm hất cầm đầy vẻ châm chọc và uy hiếp, ông ta lau đi máu ở khóe miệng rồi cất tiếng: “Tốt nhất ngày mai ông nên chuyển cho tôi 500 vạn đi, nếu không.. e rằng tôi mà không kín mồm giữ miệng thì con gái ông sẽ thật sự bỏ mặt ông mất!”
Nói rồi ông ta ngạo nghễ đi ra khỏi thư phòng, bỏ lại Hàn Trạch Dương phía sau sắp không chống đỡ được nổi, bác Quản thấy thế kinh hồn bạc vía mà đỡ lấy Hàn Trạch Dương ngồi xuống dưới sofa để ông bình ổn lại sức khỏe một chút.
“Bác Quản, ông mau làm theo lời của nó đi, giúp tôi chuyển cho nó 500 vạn.” Hàn Trạch Dương mệt mỏi nhắm mắt lại rồi căn dặn.
Quản Độ thở phào một tiếng rồi gật đầu.
Sau khi Hàn Gia Lâm ra khỏi Hàn gia cách đó không xa thì ông ta liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nhưng khoảng vài hồi chuông vẫn không có ai nhận máy. Ông ta vô cùng sốt ruột mà kiên nhẫn gọi thêm, cuối cùng bên kia mới nhận máy, thanh âm lười biếng mang theo vẻ nhả cợt của đầu dây điện thoại truyền qua: “Có chuyện gì?”
Gương mặt Hàn Gia Lâm ngay lập tức đổi thành sự niềm nở nịnh hót, ông ta miết miết ngón tay mà cười tươi trong điện thoại, giọng nói không che được sự phấn khích: “Tiên sinh, tôi đã làm theo lời cậu nói rồi. Uy hiếp được Hàn Trạch Dương khiến ông ta tức giận không thôi.”
“Tốt lắm!” Đầu dây bên kia chậm rãi cất ra hai chữ lạnh lùng.
“Vậy..vậy không biết số tiền còn lại..” Hàn Gia Lâm mang bộ mặt đầy mong chờ mà nói vào điện thoại. Trong đôi mắt ông ta bây giờ chỉ còn lại tiền và tiền để chơi cờ bạc.
“Yên tâm, nhất định sẽ chuyển cho ông số còn lại.”
Nghe được câu nói này mà Hàn Gia Lâm vui không tả nổi, ông ta như mở cờ trong bụng mà càng hào hứng hơn lập tức rối rít: “Vậy thì cảm ơn tiên sinh rồi. Cậu yên tâm, chuyện này chỉ có tôi với cậu biết, tuyệt đối không có người thứ ba.”
Đầu dây bên kia nhẹ tênh phát ra âm thanh cười nhẹ, chất giọng lạnh lẽo hời hợt cất lên: “Biết như vậy thì tốt.”
Hàn Gia Lâm nịnh nọt thêm vài câu nữa rồi chợt nhớ ra gì liền nói: “Đúng rồi tiên sinh, trong lúc tôi trò chuyện với Hàn Khiết Tình thì con gái ông ta là Hàn Khiết Tình cũng vô tình nghe thấy cuộc đối thoại đó.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng giây lát, dường như người đó đang trầm mặc nghĩ ngợi chuyện gì đó, lát sau mới lạnh giọng hỏi: “Sau đó thế nào?”
Hàn Gia Lâm không hề giấu diếm: “Nó không làm ầm lên với Hàn Trạch Dương, có lẽ nó sợ chuyện này nếu như bị phanh phui ra thì ba nó sẽ từ đỉnh cao của quyền lực mà rơi tọt xuống thành kẻ thất bại. Vì thế nó không chất vấn Hàn Trạch Dương mà bỏ đi, còn nói nếu ông ta cho người theo nó thì nó sẽ không trở về nữa.”
Đầu dây bên kia lần nữa rơi vào tĩnh lặng, truyền qua điện thoại chỉ còn tiếng thở đều đều mà u ám lạnh lẽo. Lát sau người kia mới nói: “Tôi biết rồi, ông cứ làm tốt chuyện tôi đã giao không cần quan tâm đến thứ khác. Lát nữa tiền sẽ chuyển cho ông.”
Vừa dứt lời thì đầu dây điện thoại cũng dập máy đi, người kia vứt điện thoại sang một bên rồi rơi vào trầm mặc, lát sau mới bật cười lạnh lẽo một tiếng, thanh âm sắc lạnh mà đầy vẻ châm chọc vang lên: “Đúng là tình cảm cha con thắm thiết. Nhưng mà, chính tay tôi sẽ cắt đứt đi tình cảm này..”