Cô gái đó kéo tay Hàn Khiết Tình đi ra khỏi con hẻm, cô vừa đi vừa cảm thấy dường như mình đang bị lạc vào chốn mê hồ vậy, cảnh tượng vừa nãy bây giờ vẫn còn hiện ra trước mắt Hàn Khiết Tình, cô thật sự không tin được cô gái đang kéo mình đi này lại vừa xử lý gọn gàng bốn tên kia? Thật là quá kinh khủng nha!
“Này, chúng ta đi đâu vậy?” Hàn Khiết Tình mù mịt một lát mới sựt tỉnh ra là mình đang bị cô gái đó kéo đi nãy tới giờ nên vội hỏi.
Cô gái vẫn không dừng bước mà tiếp tục đi, không quay đầu lại nhưng nhẹ nhàng buông một câu: “Hít thở không khí trong lành, vừa nãy toàn mùi thối nát bẩn cả mũi!”
Hàn Khiết Tình chớp chớp mắt rồi khẽ bật cười, cô không nói không rằng kéo cô gái đi về hướng chiếc xe của mình vẫn còn đang đỗ lại ở bên vệ đường công viên, ánh mắt cô gái hiện lên vẻ nghi ngờ nhưng cũng không lên tiếng thắc mắc mà vẫn ngoan ngoãn đi theo cô.
Lúc đi qua một quán cà phê gần đó, Hàn Khiết Tình hỏi cô gái uống gì, nhận được câu trả lời cô khẽ mỉm cười rồi bước vào quán cà phê, lúc trở ra trên tay cô cầm theo hai cốc Americano.
Hai bóng lưng của hai cô gái trải dài trên nền đất, đứng tựa vào lan can ở công viên, trên tay mỗi người cầm cốc cà phê mà nhẹ nhàng thưởng thức, ánh mắt vô định nhìn về phía xa xăm.
Bầu không khí lúc này vô cùng im lặng, chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ thổi qua, bỗng, thanh âm trầm thấp của cô gái đứng bên cạnh Hàn Khiết Tình vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này: “Cảm ơn cô đã nhắc tôi nhé.”
Hàn Khiết Tình không nhìn cô gái kia, chỉ lẵng lặng cầm cốc cà phê lên uống rồi cười mỉm, nhẹ nhàng cất ra âm thanh ngọt ngào trong trẻo: “Không cần cảm ơn tôi vì câu nhắc nhở ấy rất vô dụng.”
Có lẽ cô gái kia dường như không hiểu ý của Hàn Khiết Tình lắm nên đưa mắt quay sang nhìn cô bằng vẻ ngờ ngợ.
“Thật ra cô biết là tên đó sẽ đánh lén cô, chỉ là cô chơi đùa với gã ta một chút, cho gã ta hi vọng mỏng manh và gã ta sẽ nghĩ rằng đâm trúng cô, đến khi cô nhanh chóng lách người đi né được con dao đó mà còn tóm lấy gã ta, trong nháy mắt đã khiến gã ta vô cùng căm hận và thất vọng vì không đâm được cô. Quả thật việc này dường như có chút tàn nhẫn nha?” Hàn Khiết Tình mỉm cười, chậm rãi giải thích về dụng ý của mình cho cô gái kia nghe, đến câu cuối cùng còn mang theo nửa đùa nửa thật vang lên.
Cô gái kia có vẻ bất ngờ vì câu trả lời này của Hàn Khiết Tình, ngẩn ra một lát mới bật lên ra tiếng, tiếng cười nghe thật êm tai và mềm mại, giống như nụ cười của thiếu nữ ngây thơ đơn thuần tinh khiết, vô tư mà đẹp đẽ.
“Cô cũng biết quan sát thật đấy.” Cô gái lại đưa mắt nhìn về phía trước, nụ cười bên môi càng đậm mà không khỏi buông một lời ca ngợi.
Hàn Khiết Tình lúc này mới chậm rãi hạ cốc cà phê xuống, xoay mặt nhìn cô gái bên cạnh.
Gió nhẹ nhàng thổi qua mang tai của cô gái, mái tóc dài màu đen tuyền được uốn lọn cũng theo đó đung đưa bay bổng, mấy sợi tóc mềm mại bay phấp phới chẳng khác nào một bức tranh sinh động vô cùng đẹp đẽ.
Cô gái này thật xinh đẹp, cô như một nàng tiên tử vừa giáng trần, cô như có khí chất thanh cao, thánh khiết, không ô nhiễm bụi trần, một vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến cho mọi người đua nhau ngắm nhìn mà lòng không hề chứa dục vọng.
Đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu, như đôi mắt của một trang mĩ nhân tuyệt mĩ mà chỉ cần một ánh mắt nhìn thôi cũng đã khiến ta xao xuyến rồ Một gương mặt với ánh mắt trong vắt, yên tĩnh, nhẹ nhàng, biêng biếc như làn nước mùa thu càng khiến trái tim rung động. Hàng mi cong cong uyển chuyển tựa như hai nhánh cây nhỏ yếu ớt đang chống chọi với cơn bão giông. Đôi lông mày lá liễu mượt mà, đường chân mày mượt, đuôi dài, thon gọn tươi tắn, thanh thanh như dáng núi mùa xuân. Sống mũi dọc dừa nhỏ gọn càng làm gương mặt cô gái trở nên thanh tú. Đôi môi đỏ như son như được tô điểm thêm cho gương mặt cô gái càng trở nên xinh đẹp không thôi.
Cô gái có làn da khi sương tái tuyết (làn da trắng hơn sương tuyết), mịn màng như trứng gà vừa mới bóc vỏ.
Thân hình nhỏ nhắn, ẩn giấu bên trong lại là một đường cong gợi cảm mỹ mều. Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, ở phần cổ hé mở lộ ra cần cổ trắng ngần cùng xương quai xanh xinh đẹp.
Kết hợp cùng quần jean ống đứng không rộng cũng không chật, vừa đủ nhìn thấy được đôi chân dài trắng nõn giấu sau lớp quần ấy.
Mãi mê ngắm cô gái mà Hàn Khiết Tình thật sự ngẩn người ra, quả thật đây là lần đầu tiên cô gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, bây giờ nhìn kĩ quan sát mọi thứ từ người cô gái mới xác định được sự xinh đẹp của cô ấy.
Có câu châm ngôn thế này: “Vẻ đẹp của người phụ nữ là thứ bạn không thể tưởng tượng được cho đến khi nhìn thấy nó.”
Hàn Khiết Tình thật sự đến tận khoảnh khắc ngắm nghía cô gái này mới thấu hiểu được câu nói ấy.
Như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Khiết Tình, cô gái chậm rãi xoay mặt lại, với nụ cười tươi mới như nắng ấm mùa xuân hiện ra trên môi càng làm say động lòng người, hoàn toàn khác với vẻ máu lạnh lúc ban nãy. Cô gái nhìn Hàn Khiết Tình bằng ánh mắt dịu dàng và long lanh sáng như sao trời, khẽ cất giọng: “Phải rồi, tôi còn chưa hỏi cô tại sao lại ở trong con hẻm đó vậy?”
Câu hỏi của cô gái thành công cắt đi những dòng suy nghĩ trong đầu Hàn Khiết Tình, cô ngẫm nghĩ một lát rồi bật cười: “Cứu cô đấy.” Chưa đợi cô gái trả lời Hàn Khiết Tình đã bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà nếu như cứu bọn lưu manh đó thì nghe thích hợp hơn.”
Nghe câu nói này của Hàn Khiết Tình mà cô gái không khỏi phì cười, ánh mắt lúc này trở nên dịu dàng hẳn, nhớ ra gì đó vội nói: “Đúng rồi, cô tên là gì?”
Hàn Khiết Tình xoay mặt đối diện với cô gái, nở ra nụ cười tươi tắn, gương mặt dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều lại càng tô đậm lên sự thuần khiết. Cô chìa tay ra với cô gái, thanh âm trong trẻo nhẹ như gió cất lên: “Hàn Khiết Tình!”
Cô gái mỉm cười khẽ rồi chìa tay ra bắt lấy tay Hàn Khiết Tình, ôn tồn cất tiếng: “Thất Lạc Thần!”
Hai cô gái đứng đó cùng trò chuyện vui vẻ, đến khi cốc cà phê đã uống cạn và tiếng chuông điện thoại của Thất Lạc Thần vang lên mới dừng lại một chút được câu chuyện đang dang dở, cô lấy điện thoại ra xem, nhìn tên trên màn hình thì khóe môi hơi giật giật.
Hàn Khiết Tình liếc mắt nhìn thấy có chút bất ngờ, ba chữ “Nam Vô Sỉ!!!!” hiện rõ ràng trên màn hình điện thoại.
Thất Lạc Thần ngẫm nghĩ một lát rồi trực tiếp dập máy không để ý đến nữa, lại đưa mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm.
Hàn Khiết Tình không khỏi thắc mắc: “Bạn trai à?” Nhìn biểu hiện của Thất Lạc Thần như thế cô chắc chắn ý nghĩ đó là đúng, hình như là cái tên đành đã cưỡng hôn cô ấy ở bên vệ đường lần trước thì phải.
Thất Lạc Thần không đáp mà chỉ mỉm cười gật đầu, đứng đó trò chuyện một lát cô lại xoay người nói với Hàn Khiết Tình: “Vậy tôi đi trước đây, có duyên nhất định sẽ gặp lại!”
Hàn Khiết Tình mỉm cười nhìn cô ấy xoay người rời đi, bóng lưng Thất Lạc Thần dần dần biến mất hòa nhập vào chốn thành thị phồn hoa. Hàn Khiết Tình đứng ở đấy một lúc lâu vẫn chưa rời khỏi, những suy nghĩ trong đầu trở nên phức tạp hẳn.
...----------------...
Biệt thự Hàn gia.
Trong thư phòng.
Bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng và đầy sự chết chóc, Hàn Trạch Dương đứng đối diện với cửa sổ sát nền đất, gương mặt u ám hiện rõ ràng ra, nhất là đôi mắt trở nên căm ghét cùng phẫn nộ.
Phía sau ông là một ngày đàn ông khác, có gương mặt cũng hao hao như Hàn Trạch Dương, chẳng ai khác chính là Hàn Gia Lâm, em trai ruột của Hàn Trạch Dương.
Ông ta từ lúc trưởng thành đã ăn chơi đua đòi không ngừng, gia sản của Hàn gia cũng vì ông ta mới tiêu hao tận một nửa, ấy thế mà ông ta lại dính vào cờ bạc, thua ngập tràn để lại một món nợ không nhỏ, sau này Hàn Trạch Dương đứng ra giải quyết mới được êm chuyện, cho Hàn Gia Lâm thêm một số tiền nhỏ để ông ta làm lại từ đầu, từ lúc đó cũng đã cắt đứt quan hệ với ông ta.
Nhưng hôm nay Hàn Gia Lâm lại quay trở về đây với một người không còn một đồng trong tay, ông ta nói ông ta làm ăn thua lỗ hết lần này đến lần khác, muốn quay lại xin thêm Hàn Trạch Dương một số tiền nữa để bắt đầu lại. Nhưng Hàn Trạch Dương cho người điều tra mới biết được ông ta lần nữa sa vào cờ bạc, suốt ngày cặp kè với phụ nữ, bao nuôi hết người này đến người khác, bị bọn họ rút không ít tiền.
Đến bây giờ liền bỏ hết mặt mũi để xin Hàn Trạch Dương thêm một số tiền nữa, mà lúc trước ông đã cho ông ta một số tiền nhỏ để bắt đầu lại rồi, số tiền nhỏ đó đối với Hàn gia thì người trong Hàn gia sẽ nghĩ đó chẳng khác nào một hạt cát trên sa mạc, nhưng với tầng lớp trung lưu ở bên ngoài lại là một gia tài cực lớn, chỉ cần có nó sẽ có một cuộc sống sung túc không lo không nghĩ đến cuối đời, vậy mà khi vào tay Hàn Gia Lâm lại bị ông ta tiêu sạch hết, toàn đâm đầu vào những việc vô bổ.
“Anh hai, xin anh đấy, em hứa đây là lần cuối cùng, anh chỉ cần cho em một số tiền mới, em sẽ thành lập một công ty nhỏ, từ đó sẽ kéo vốn đầu tư về, sau này lợi ích không nhỏ đâu.” Hàn Gia Lâm đứng phía sau không ngừng van nài, trong bộ dạng đó lại khiến người ta chán ghét vì sự giả tạo hiện rõ ràng trên gương mặt ông ta.
Hàn Trạch Dương cau mày, gương mặt tỏ vẻ thái độ chán chường, lạnh giọng nói: “Mày có bao giờ mà thật sự muốn làm nên việc đâu? Suốt ngày đâm đầu vào cờ bạc rồi bao nuôi phụ nữ, mày tưởng tao không biết chắc?”
“Anh à, cái đó là chuyện khi xưa. Bây giờ em đã thành tâm hối cải rồi, thật sự muốn làm lại từ đầu mà, số tiền em xin anh cũng không quá là gì với gia sản bây giờ của anh. Hơn nữa, em cũng là đứa con thứ hai của Hàn gia, ít nhất cũng phải chia được một phần tài sản chứ!” Hàn Gia Lâm phun ra mấy câu nói với bộ dạng hiển nhiên, ông ta nói thì nói vậy nhưng Hàn Trạch Dương biết nếu đưa cho ông ta thì sau một tháng nữa sẽ không còn một xu dính túi.
“Chia tài sản? Nực cười, lúc trước khi tao cho mày tiền rồi giải quyết nợ mày để lại đã cắt đứt quan hệ với mày rồi, mày không có quyền nhận một đồng của tao. Cho dù mày là em trai tao thì sao đi nữa, nếu như phải vun tiền ra thì tao cho một kẻ ăn mày còn có ý nghĩa hơn cho thằng bại hoại như mày!”Hàn Trạch Dương lạnh lùng nói, ông lúc này đang kìm chế cơn giận dữ không ném ông ta ra ngoài.
Hàn Gia Lâm cau mày, rõ ràng ông ta lúc này không thích mấy lời nói của Hàn Trạch Dương, sỉ nhục ông ta như thế ông ta cũng không chịu yếu thế hơn, nghĩ nghĩ gì đó rồi đột nhiên nở nụ cười thâm hiểm: “Anh à, anh nên suy nghĩ thật kĩ đi. Cho em một số tiền để em tạm thời giữ kín chuyện gì đó, chẳng hạn chuyện đem cả bệnh viện cùng chôn theo chị dâu vào hai mươi lăm năm trước cũng nên..”
Lúc này Hàn Trạch Dương quay phắt lại nhìn ông ta với vẻ mặt không thể tin được, trong đôi mắt ông thể hiện sự run rẩy không thôi, ông hằng giọng lạnh lùng: “Mày nói cái gì?”
Hàn Gia Lâm nhìn ông bằng cặp mắt xâu xa, ông ta cười độc một tiếng, bộ dạng trong thản nhiên vừa như đắc ý khi nắm bắt bí mật quan trọng: “Hừ, đừng tưởng tôi không biết. Hai mươi lăm năm trước khi Hàn Khiết Tình vừa sinh ra thì mẹ nó vì có tình trạng băng huyết nặng mà chết, lúc đó anh tức giận đến nổi đem cả bệnh viện cùng chôn theo chị dâu, anh nói không có đi. Chuyện này tôi giữ kín như thế chỉ vì nể mặt ông là anh trai tôi, mới cho anh một con đường làm người chính trực. Bao nhiêu thủ đoạn tàn ác của anh khi xưa anh tưởng tôi đều không biết chắc? Nếu bây giờ mọi chuyện bại lộ không biết sẽ như thế nào nhỉ, nhất là con gái bảo bối của anh đấy anh hai ạ, nếu như tôi vô tình để nó biết thì..cho nên anh cần phải đưa tôi một số tiền để tôi tiếp tục giữ bí mật chuyện này, nếu không, một ngày nào đó tôi lỡ mồm nói với Khiết Tình thì..”
“Mày..mày..” Hàn Trạch Dương run rẩy cả người mà chỉ thẳng ngón trỏ vào Hàn Gia Lâm, ông không ngờ ông ta lại dùng cách này đề uy hiếp ông.
Cùng lúc đó..
Bên ngoài cửa thư phòng, một âm thanh già nua vang lên: “Tiểu thư, sao cháu không vào mà đứng đây?”