Trời vào khuya, một màu đen trên bầu trời như nuốt trọn lấy cả Thượng Hải lúc này. Những ngôi nhà cao tầng đồ sộ nguy nga được trang trí bởi hàng trăm chiếc đèn với đủ màu sắc đang thi nhau nhấp nháy như muôn vàn các vì sao trên trời. Cả Thượng Hải như nổi bật lên trên nền trời đen thẫm, nhấp nhánh như sao sa.
Những cơn gió thoảng đưa, đem đến cho bầu không khí thêm mát mẻ. Tô điểm thêm cho bộ mặt chốn thành thị phồn hoa này được nổi bật bởi những sắc màu khác nhau, qua các ngọn đèn, những tiệm bán đồ bày bán các mặt hàng càng đẹp hơn lên trong ánh điện lung linh.
Đại lộ rộng thênh thang như dát vàng ánh sáng đèn điện, đông nghịt người xe. Giờ tan tầm ai cũng vội vã, hối hả trở về nhà. Tiếng còi xe, tiếng nói, tiếng cười tạo nên một bản hòa tấu của đô thị phồn hoa. Nhưng bên cạnh cái ồn ã thường nhật ấy, ven lề đường lại hiện lên bóng hình của một cô gái vẫn tiến bước như vô định về phía trước, mặc cho có biết bao nhiêu chiếc xe chạy qua mình cũng chẳng thể khiến cô có chút dao động hay ngó ngàng gì tới.
Ngoài đại lộ những dòng xe vẫn chạy vù vù tấp nập, nhưng lúc này chỉ có cô gái đanh đi bên lề đường là cô đơn lạc lõng giữa đêm khuya quạnh vắng.
Cái bóng của Hàn Khiết Tình trải dài trên nền đất, u sầu mà buồn thảm không thể nói thành lời. Bước chân cô như không còn mục tiêu mà cứ đi mãi, cũng chẳng biết nên đi về đâu.
Mùa đông đã tới, cái lạnh cũng đang dần bao trùm lấy mọi thứ xung quanh . Hôm nay Hàn Khiết Tình chỉ mặc một chiếc váy đơn giản, không dày lại không mặc thêm áo khoác ở ngoài càng khiến cô như bị cắt da cắt thịt vì cái lạnh lẽo đang bao trùm lấy cơ thể. Cô siết chặt gắt gao lấy tà váy, móng tay theo đó cũng găm sâu vào lòng bàn tay hằng ra những giọt máu nhỏ. Nhưng, ít ra như thế Hàn Khiết Tình sẽ không cảm thấy quặn đau hơn bao nhiêu ở trong lòng.
Hốc mắt cô đã khô khan, cạn kiệt nước mắt, gương mặt xinh đẹp hồng hào rạng sắc lúc nào bây giờ đã tái nhợt lại, bờ vai gầy gò theo từng cái lạnh của gió mùa đông dội xuống mà không ngừng run rẩy.
Bên tai Hàn Khiết Tình không còn nghe thấy âm thanh của tiếng xe chạy nữa, mà thay vào đó là những lời nói lúc chiều cô vừa nghe được, đến tận bây giờ vẫn cứ quanh quẩn bên tai cô mãi.
Người cha cô hết mực tôn sùng nhất trên đời này lại có một bí mất lớn đến như thế, hơn nữa cất giữ suốt bao nhiêu năm qua, tâm tình của Hàn Khiết Tình bây giờ rất phức tạp, cái cảm giác hỗn loạn trong lòng cô ngày một tăng cao. Hàn Khiết Tình thật sự không biết phải đối mặt với Hàn Trạch Dương như thế nào nữa.
Còn, mẹ của cô nữa..
Nếu như bà biết chỉ vì cái chết của bà mà cả bệnh viện phải cùng chôn theo thì bà có được an nghỉ mà nhắm mắt trong suốt hai mươi lăm năm qua hay không?
Rất nhiều vấn đề làm cho đầu óc Hàn Khiết Tình rất rối, cô thật sự không biết nên làm thế nào nữa. Từ lúc đi ra khỏi biệt thự Hàn gia đến hiện tại cô cứ đi mãi...
Cách chỗ Hàn Khiết Tình đang lặng lẽ đi bên đường thì có một chiếc xe Porsche cũng đang băng băng trên con đường hòa mình vào dòng xe tấp nập.
Ở vị trí ghế lái là Kĩ Khắc, khoảng thời gian vừa rồi anh ta đã dưỡng thương khá lâu suốt gần hai tháng trời, những chỗ bị viên đạn găm vào không đến nổi đoạt mạng anh ta nhưng cũng đủ khiến anh ta dạo vài vòng ở quỷ môn quan, nhờ được trị liệu bằng thuốc tốt nhất mới có thể bình an trở về được.
Khi ánh mắt đang hướng về phía trước thì Kĩ Khắc chợt thấy Hàn Khiết Tình, anh ta cảm thấy rất quen thuộc nên không kìm được mà giảm tốc độ cách xa chỗ cô chưa tới 20m, miệng cũng lẩm bẩm: “Quen thế nhỉ?Mình gặp ở đâu rồi nhỉ?”
Hàng ghế phía sau chợt vang lên tiếng nói khi Kĩ Khắc vừa dứt lời: “Chú tâm lái xe!”
Thanh âm lạnh lẽo vừa thốt lên làm Kĩ Khắc giật bắn mình, vội vàng chuyên tâm nhìn về phía trước cùng đáp: “Thuộc hạ thấy một cô gái rất quen nhưng cũng không nhớ rõ là ai..”
Lúc này, đôi mắt sâu thẳm của Từ Âm mới lặng lẽ mở ra, hắn đưa mắt nhìn theo bóng lưng gầy gò nhưng mang nặng sự hiu quạnh đang đi không cách xa đó, lúc chiếc xe sắp lướt qua cô gái đó thì gương mặt của cô lọt vào ánh mắt khoảng vài giây, Từ Âm đột nhiên lớn giọng lạnh toát ra lệnh: “Dừng xe!”
“Két!”
Theo sau đó là âm thanh ma sát mặt đường kéo dài phát ra, Kĩ Khắc vừa nghe lệnh đã lập tức phanh thắng lại, chiếc xe cùng lúc chắn trước Hàn Khiết Tình khoảng vài bước chân.
Kĩ Khắc khó hiểu nhìn Từ Âm qua gương chiếu hậu, chỉ thấy bộ dạng lạnh lùng lúc nào bây giờ đã thay đổi thành vẻ ôn nhu, như trong sự ôn nhu đó lại mang vẻ ma mị làm mê đắm lòng người một cách điên cuồng.
Từ Âm nhếch môi cười thích thú rồi không đợi Kĩ Khắc mở cửa thì hắn đã đẩy cửa xe ra, cặp chân dài sau bộ com lê phẳng phiu cùng đôi giày nam cao cấp đặt xuống nền đất trước tiên, tiếp đó là thân hình hoàn mỹ lực lưỡng của người đàn ông chậm rãi mà tao nhã đứng lên.
Gương mặt hắn hoàn mỹ đến không thể tả, ngũ quan anh tuấn cũng nằm trong hạng mỹ mều. Mái tóc màu đen nhánh được cắt gọn gàng nam tính theo gió mà phất phới, rũ xuống che đi một bên của vầng trán cao. Hàng lông mày rậm khí phách mang vẻ trầm tĩnh nhu hòa. Đôi mắt lóe lên một tia sắc bén cùng lạnh lẽo nhưng lại như có một tia sáng được giấu sâu trong đáy mắt, càng làm nổi bật thêm gương mặt anh tuấn của hắn. Sống mũi cao thẳng hoàn mỹ không chỗ chê, dọc xuống là đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười như có như không. Trên người hắn lại là bộ com lê phẳng phiu được cắt may tinh tế từ cổ đến chân, càng lộ ra thân hình hoàn hảo nam tính của người đàn ông được giấu sau đó.
Từ Âm mang theo gương mặt ma mị chắn ngay trước mắt Hàn Khiết Tình, bước chân cô theo đó cũng hơi sũng lại một chút, tuy nhiên cô không ngẩng đầu lên nhìn hắn mà tiến bước muốn né Từ Âm đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm ngơ với hành động của cô mà chắn cả thân hình trước người cô, thành công ngăn cô tiếp tục bước đi mà dừng hẳn lại. Thanh âm trầm trầm lại mang theo sự dụ hoặc chậm rãi cất lên: “Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Hàn Khiết Tình hít sâu một hơi đè lại tân trạng phức tạp trong lòng, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ nhíu mày cất giọng lạnh băng: “Tôi không quen anh.”
Từ Âm nhếch môi cười nhẹ, hắn thong thả đúc tay vào túi quần, có lòng tốt nhắc nhở: “Chúng ta gặp nhau rồi, là cái lần em từng giúp bà của tôi đấy.”
Hàn Khiết Tình đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn hắn, gương mặt cô không chút biểu cảm, nhưng trong bộ não lại đang lục lọi kí ức lại về một chút, hình như đúng là đã từng gặp người đàn ông này rồi.
“Dù gặp rồi không có nghĩa là người quen.” Hàn Khiết Tình lạnh giọng buông một câu, dù có gặp rồi thì sao chứ?Cô với hắn có thân thích gì đâu mà chắn đường cô? Hơn nữa tâm trạng hiện tại của cô rất phức tạp, không muốn đôi co với người khác. Nghĩ thế, vừa dứt lời Hàn Khiết Tình đã nhấc chân muốn đi tiếp, nhưng Từ Âm phản xạ nhanh chóng giữ lấy tay cô lại, nở ra nụ cười ảm đạm mà ma mị:
“Lần trước em giúp đỡ bà tôi tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn em, hay là nhân cơ hội ngay hôm nay luôn đi. Em ở đâu, tôi đưa em về.”
Hàn Khiết Tình không chút lưu tình thoát khỏi tay Từ Âm, thanh âm trong trẻo nhưng lại có chút khàn vì lạnh vang lên: “Không cần.”
Sau đó cô lại muốn đi qua nhưng cũng bị Từ Âm lần nữa ngăn lại, Hàn Khiết Tình nhíu mày nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh, cô mất kiên nhẫn đùa giỡn với tên dở hơi này rồi, lạnh lẽo buông ra hai chữ với đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Từ Âm: “Tránh ra!”
“Sao thế? Tâm trạng không tốt à?” Từ Âm bày ra bộ mặt tựa như rất đổi quen thuộc và quan tâm đối với bạn bè thân thiết mà ân cần hỏi.
Hàn Khiết Tình nheo nheo mắt nhìn hắn, cô cảm thấy tên đàn ông trước mắt mình này tuy có gương mặt hoàn mỹ nhưng co thật sự không có cảm tình với một người xa lạ như thế, không chút gì ấm áp mà lạnh giọng hỏi: “Liên quan gì tới anh?”
“Tôi đang quan tâm em đấy!”
“Không cần, chúng ta không thân thiết đến vậy.” Hàn Khiết Tình buông nhẹ một câu, tuy thanh âm trong trẻo nhưng ý nghĩa lại đanh giữ khoảng cách rõ ràng.
Từ Âm nở nụ cười thích thú, hắn cảm thấy thật sự cô gái này rất thú vị. Quả nhiên người phụ nữ của Lục Sát đúng là không tầm thường, nhưng mà, dù cho có không tầm thường thế nào đi nữa chỉ cần lọt vào mắt xanh của hắn hắn nhất định phải có được. Nhìn Hàn Khiết Tình bằng đôi mắt ma mị, Từ Âm chậm rãi cất tiếng: “Từ từ sẽ quen thôi. Tâm trạng em không tốt tôi có thể đưa em đi giải khuây, cũng như báo đáp ân tình lúc trước.”
“Vị tiên sinh này, lần đó tôi giúp bà của anh chỉ là vô tình, không cần phải báo đáp. Còn nữa, tôi với anh cũng chỉ gặp nhau một lần, không cần phải quen biết. Bây giờ phiền anh tránh ra!” Hàn Khiết Tình thật sự mất kiên nhẫn với tên dở hơi này rồi mà thẳng thừng nói một mạch không kiêng dè, hắn ta cứ mãi luyên thuyên muốn làm quen với cô như thế không thấy nhạt nhẽo à? Tâm trạng của cô đang rất tệ mà còn gặp phải hắn nữa, nếu như không phải bây giờ xe vẫn còn chạy tấp nập trên đường thì cô đã cho hắn ta một cú đánh rồi.
Cũng trên đại lộ rộng lớn ấy, một chiếc xe Cadillac không ngừng vượt qua mọi ngóc ngách nẻo đường.
Trong xe, Lục Sát tay siết chặt vô lăng không ngừng đưa ánh mắt quan sát xung quanh, lúc biết Hàn Khiết Tình rời đi hắn thật sự cũng không để tâm lắm, nhưng mà, nghĩ ngợi một hồi cuối cùng vẫn gọi điện cho cô. Thế nhiên điện thoại chỉ đổ chuông mà không ai bắt máy cả, vì thế nên như có một cái gì đó thúc hắn bắt hắn phải đi tìm Hàn Khiết Tình.
Khi ánh mắt hắn lướt qua lề đường gần đó, nhìn thấy Từ Âm đang đứng nói chuyện gì đó với một cô gái thì Lục Sát cũng chẳng buồn để ý, nhưng mà, khoảnh khắc hắn nhìn thấy bóng lưng cô gái ngay lập tức hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, lập tức đạp mạnh chân ga rồi ngay tức khắc dừng xe lại ngay cạnh một chiếc Porsche.
Tiếng phanh xe này làm cho Từ Âm và Hàn Khiết Tình đều giật mình rồi đưa mắt nhìn sang, thấy người từ trên xe bước xuống, Từ Âm ngay lập tức cau mày nhìn chằm chằm người đang tiến tới chỗ hắn.
Còn Hàn Khiết Tình khi nhìn thấy Lục Sát cô dường như thấy được một tia sáng mãnh liệt trong đôi mắt của mình, trong lòng bỗng cảm thấy thật yên bình và nhẹ nhõm hẳn.
Lục Sát tiến tới chỗ cô, không nói không rằng giang tay bế Hàn Khiết Tình lên, co theo đó quấn tay lên cổ hắn rồi áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Mùi hổ phách quen thuộc xộc vào mũi khiến Hàn Khiết Tình yên tâm mà nấp vào lòng ngực hắn.
Lục Sát bế Hàn Khiết Tình thẳng hướng đi về phía xe của mình, hắn dường như không để ý đến sự hiện diện của Từ Âm, nhưng mà, ngay khi vừa bước qua chỗ Từ Âm đang đứng hắn liền dừng bước lại, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng giọng nói âm u lạnh lẽo lại thốt lên trước mặt Từ Âm: “Người phụ nữ của tôi, Từ lão đại tốt nhất nên đừng động vào.”
Một câu nói ngắn gọn vừa dứt hắn liền tiến về phía trước, mở cửa xe rồi để Hàn Khiết Tình vào trong, giúp cô thắt dây an toàn sau đó vòng ngược lại vị trí ghế lái, chiếc xe nhanh chóng vụt đi để lại làn khói mỏng bay lượn lờ.
Từ Âm vẫn đứng yên ở đấy đưa mắt nhìn theo chiếc xe Cadillac đang dần hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập rồi biến mất hẳn. Lúc này, trên đôi môi hắn nở ra nụ cười quái dị mà lạnh lẽo tận cùng. Trận chiến đối đầu giữa hắn với Lục Sát sẽ không bao giờ mà dễ dàng kết thúc. Bây giờ, cuộc chơi này sẽ đang dần tiến đến hồi gây cấn..