*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xung quanh đột nhiên tối sầm, bước chân mọi người đều ngừng lại.
Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất hít khí lạnh, mắc nghẹn trong cổ họng không dám thở ra.
Một trận gió lạnh ùa ra từ sau cửa đá, mang theo một mùi lạ khó diễn tả, ẩm ướt, mục nát, lạnh lẽo khiến da đầu tê dại.
Ngay cả Tiết Nhàn đang bị nấu cũng hơi có cảm giác, chẳng qua đối với một kẻ bị hấp nóng đến thần trí không rõ ràng như y, luồng gió mát mẻ này không đáng ghét lắm. Có điều đây chỉ là một biện pháp không triệt để, trị được phần ngọn không trị được phần gốc, chẳng có mấy tác dụng. Gió lạnh vừa ngừng, y lại bị hun nóng quay cuồng.
Người bình thường bị nóng đến mức này, đầu óc cơ bản đều thành đồ trang trí. Tiết Nhàn cũng không ngoại lệ, y lắc qua lắc lại trong túi, suy nghĩ như người mộng du xem làm cách nào mới có thể chui ra khỏi túi, thông gió một chút thôi cũng được. Vào thời điểm này, y chẳng biết cái gì gọi là mất mặt không biết xấu hổ nữa, trong lòng chỉ thầm oán Huyền Mẫn không đưa tay vào trong cho y mát mẻ một lát.
Bởi vì đầu óc đang choáng váng, cho nên tổ tông này lòng oán thầm nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, lẩm bẩm không ngừng. Y theo bản năng nói hết những gì đang nghĩ trong đầu, có điều thần trí không tỉnh táo nên nói cũng không lưu loát, giống như người già có tuổi, lặp đi lặp lại mấy từ, chẳng buồn đổi.
Gió lạnh thổi qua, ngọn lửa vụt tắt, đám Giang Thế Ninh nín thở, cứng ngắc như quan tài, im lặng không lên tiếng.
Vì thế tiếng cằn nhằn lải nhải của y mơ hồ vang lên, xen lẫn với gió lạnh khiến người ta rét run, tạo nên một tư vị khác biệt.
“Tiếng gì vậy?” Giọng Lục Nhập Thất run run, “Từ đâu truyền đến?”
“Đại sư, có thể thắp lửa lần nữa không?” Giang Thế Ninh lo sợ bất an nói.
Bóng tối bỗng dưng che lấp bóng dáng của mọi người, như thể tất cả những người khác đều bị ăn mất, chỉ còn lại mình mình.
Ai cũng nói ban đêm là thời điểm cực kỳ tĩnh lặng, cảm quan sẽ sai lệch, âm thanh từ xa mà lại giống như vang lên gần bên tai, rất khó phán đoán cự ly và phương hướng.
Ban đầu khi Huyền Mẫn nghe thấy tiếng rầm rì mơ hồ kia, bàn tay cầm lá phù cũng thoáng khựng lại, sau một lát, hắn mới phát hiện âm thanh như nói mớ này phát ra từ trong chiếc túi bên hông mình.
Nghiệp chướng này lại làm trò quỷ gì đây?
Huyền Mẫn nhíu mày, nghiêng tai nghe một lát, kết quả nghe thấy yêu nghiệt này liên tục thì thào một từ —— Lừa trọc, nhí nhéo không ngừng như tiếng ong bay.
Huyền Mẫn: “……..” Y lại làm sao thế này?
Hắn có vẻ cũng hơi bất đắc dĩ, lười phản ứng, lấy ra một lá phù mới, định thắp lửa lần nữa.
Ngọn lửa vừa bùng lên, lại “Phụt” một tiếng, vụt tắt.
“Đừng phí sức, không thắp được đâu.” Lục Thập Cửu bình thản nói, lại dùng sức, toàn bộ cửa đá bị đẩy sang một bên.
Có mọi người đứng chắn sáng, trong cửa mộ lộ ra vài tia sáng óng ánh lượn lờ.
Ánh sáng cực kỳ nhạt, như một tầng sương mỏng trong suốt phủ trên tán cây, miễn cưỡng có thể soi ra bóng người.
Lục Thập Cửu đi phía trước không lên tiếng nữa mà trực tiếp đi vào. Huyền Mẫn vỗ vỗ cái kẻ đang lải nhải bên hông, không quay đầu lại mà nói với đám Giang Thế Ninh: “Theo sát.” Dứt lời, cũng cất bước đi vào cửa mộ.
Giang Thế Ninh vừa Lục Nhập Thất không dám đứng lại một mình, vội vàng bám theo.
Ngay khi hai người vào cửa, Lục Nhập Thất cảm giác lòng bàn chân không biết đạp phải đá hay gì, cộm một chút, chợt nghe tiếng ầm ầm vang lên, cửa mộ bằng đá đóng sầm lại, chấn động đến mức khiến cậu hoảng hồn, định quay đầu chạy biến luôn.
Trong mộ tuy có chút ánh sáng, song tổng thể vẫn âm u như trước. Thậm chí còn không thấy rõ được nơi này rốt cuộc lớn cỡ nào, dưới chân và bốn phía có thứ gì, trên đỉnh đầu có ——
“Đợi đã, mấy cái trên đỉnh kia là lỗ hổng hả?” Giang Thế Ninh đột nhiên lên tiếng, ngửa mặt chỉ phía trên.
Là lỗ hổng hả
Lỗ hổng hả
Hả
……….
Một câu vọng lại mấy tầng hồi âm, Giang Thế Ninh nghe thấy thì lập tức cứng ngắc tại chỗ, duy trì tư thế một tay chỉ trời, rụt cổ không dám động đậy.
Lục Thập Cửu khẽ khàng “Suỵt” một tiếng, nặng giọng nói: “Nhỏ tiếng một chút.”
Câu này của y khẽ như tiếng thì thầm, hồi âm liền nhỏ đi nhiều, không kinh động người bên dưới như vừa rồi nữa.
Huyền Mẫn ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía trên có bảy lỗ tròn cực nhỏ.
Hắn vươn tay trong hư không thoáng cảm thụ, nói: “Không phải lỗ hổng.” Nếu thực sự là lỗ hổng, gió ở nơi này sẽ không thổi theo hướng như ban nãy.
“Dạ minh châu.” Hắn nhìn một lát, lạnh lùng nói: “Vừa đúng bảy viên, vị trí phỏng theo Bắc Đẩu.”
(Dạ minh châu là loại đá quý có khả năng phát sáng trong bóng tối, thường được dùng để chiếu sáng.)
(Bắc Đẩu hay Bắc Đẩu Thất Tinh là một mảng sao gồm 7 ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng Bắc vì vậy một số nước gọi nó là sao Bắc Đẩu.)
Hắn nói vậy làm đám Giang Thế Ninh thoáng giật mình, bảy cái ô tròn tròn kia quả thực không giống lỗ hổng, đúng là dạ minh châu xếp thành Thiên Cương Bắc Đẩu. (Thiên Cương hay Thiên Cang là cách Đạo gia gọi sao Bắc Đẩu.)
Ánh sáng trắng từ dạ minh châu còn lạnh lẽo hơn cả trời đông, nhàn nhạt chiếu từ trên đỉnh xuống.
“Bảy viên dạ minh châu, vậy mà vẫn tối thế này, xem ra đỉnh trần này khá cao……..” Giang Thế Ninh thì thào.
“Nghe tiếng vang thôi cũng có thể biết được.” Lục Thập Cửu ở đằng trước nói, “Đường phía trước không dễ đi lắm, mấy người phải cẩn thận chút, đừng giẫm nhầm vào đá, càng đừng để bị tụt lại.”
Lục Nhập Thất vừa đưa chân ra lại rụt về: “Không phải chứ, giẫm nhầm vào đá là sao? Đừng để bị tụt lại là sao?”
“Nhất là đệ đấy.” Lục Thập Cửu nghe vậy, lại bồi thêm một câu, “Đừng nhìn xuống dưới chân.”
Lục Nhập Thất: “……..”
Yêu cầu này hơi khó hiểu, ở nơi vươn tay chỉ miễn cưỡng thấy được năm ngón thế này, đi đường không nhìn dưới chân thì đi kiểu gì? Chân cũng chẳng bước nổi!
Khi nói chuyện, mọi người đã dần dần thích ứng với bóng tối, một vài cảnh vật hình dáng rốt cuộc cũng từ từ hiện ra ——
Nơi bọn họ đang đứng là một đài đá giống trên bờ, nói hẹp, tốt xấu gì trước sau cũng đủ cho hai hàng người đứng, nói rộng, Lục Thập Cửu đứng phía trước và Huyền Mẫn chỉ cần bước lên một bước là sẽ té rớt khỏi đài đá.
Giang Thế Ninh nhủ thầm vài lần “Dã quỷ dù sao cũng không thể chết lần hai”, bấy giờ mới cả gan tiến nửa bước, nép sát gần phía sau Huyền Mẫn, miễn cưỡng thấy được cảnh tượng đằng trước. Phía trước đài đá là một cái hố rất lớn, trong hố sóng sánh ánh nước, có vẻ như là chứa đầy nước, chỉ có điều nước này nhìn không ra sâu cạn, cũng chẳng thấy nguồn, rớt xuống là không biết có ngoi lên được không.
Kỳ quái là, trong nước cứ cách mỗi một đoạn là lại có một thứ gì đó hình tròn nổi lên, trông rất nặng, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái, không nhận ra là bằng đá hay là chất liệu gì khác, nhìn lại lần nữa, giống như bày trận vậy, ít nhất cũng hơn một trăm.
Mà trên mặt nước tối đen trước chân Lục Thập Cửu, có những đài đá cao hẹp, các đài đá cách nhau khoảng một bước, độc lập với nhau, chúng nó dựng đứng xen kẽ bằng phương thức cổ quái nào đó, giống như những chiếc cọc hoa mơ cao thấp khác nhau, từ bờ này trải dài ra……..
(Cọc hoa mơ là những cái cọc dựng thẳng đứng để luyện võ thuật mà mình hay thấy trong phim đó.)
Đây là con đường duy nhất bọn họ có thể đi.
Giang Thế Ninh đưa mắt nhìn, phát hiện mình nhìn không tới bờ bên kia.
Nó phải dài đến cỡ nào?!
Hai chân hắn nhất thời mềm nhũn, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn nhìn nơi này, mày hơi nhíu, không biết đang nghĩ đến cái gì. Vì quá tối nên trừ mi tâm hơi lồi ra, Giang Thế Ninh không thấy được thần sắc trên mặt hắn.
Lục Thập Cửu lại dặn dò một câu: “Ta không cần hai mắt, ta có thể nhìn thấy khí, chắc chắn hơn mấy người một chút, vậy nên phải theo sát. Con đường này không thể đi quá chậm.”
Dứt lời, y lẳng lặng nhấc chân bước lên đài đá thứ nhất.
Lưu lão đầu theo sát phía sau, ông chèo thuyền quanh năm, lưng hơi còng, dáng gù, hiện ra sự già cỗi khó nói nên lời. Người lớn tuổi như thế còn chưa từng lên tiếng, thậm chí ngay cả thở cũng không gấp, cực kỳ bình tĩnh, Giang Thế Ninh cảm thấy mình không nên sợ hãi.
Huyền Mẫn đợi một lát, mãi đến khi Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu đã đi được ba bước, hắn mới không nhanh không chậm nâng chân.
Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất đi theo phía sau hắn.
Đứng gần nhìn thôi mà còn hơi sợ, càng đừng nói là chân chính bước trên đài đá. Giang Thế Ninh rốt cuộc vẫn nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua, đài đá vừa cao vừa hẹp, mỗi bước đi đều thấy quá nhỏ, tựa như bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã khỏi đài, mà phía dưới đài đá này còn là hồ nước tối tăm không biết sâu cạn. Mặt nước cách chân bọn họ khoảng chừng một trượng.
Chỉ mới nhìn thôi, Giang Thế Ninh liền cảm giác trong đầu “Ầm” một tiếng, choáng cực kỳ.
Bọn họ đi trên đài đá rất cẩn thận, đài nào có thể đạp lên, đài nào phải tránh đi, đều theo Lục Thập Cửu dẫn đường.
Song trong lòng Giang Thế Ninh thực ra vẫn có chút hoài nghi, Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu đi phía trước cách chừng hai trượng, Huyền Mẫn thực sự có thể thấy bọn họ đạp lên đài đá nào ư?
Cứ đi đứt quãng như vậy khoảng chừng bảy tám bước, hắn liền phát hiện chuyện khiến mình càng choáng hơn ——
“Sao ta có cảm giác, nước ở đây đang dâng lên?” Giọng Giang Thế Ninh như muốn tắt thở.
“Nước?!” Lục Nhập Thất đi đằng trước hắn lập tức ngừng lại, cả người cứng đờ, không nhúc nhích, “Bên dưới có nước?”
“Đừng nhìn bên dưới!” Giọng Lục Thập Cửu từ phía trước truyền đến.
Hỏng rồi………
Giang Thế Ninh bây giờ mới nhớ tới lời dặn lúc trước của Lục Thập Cửu, tiếc rằng đã muộn.
Hắn trơ mắt nhìn Lục Nhập Thất đột nhiên ngồi phịch xuống, bám trên đài đá, không chịu tiến lên trước một bước: “Ta……… Ta không đi nữa, ta muốn quay lại, ta muốn quay lại.”
Cậu ta mò mẫm chuyển phương hướng, nhấc chân muốn đi về. Đài đá phía sau đã bị Giang Thế Ninh chiếm mất, cậu ta nhất thời hấp tấp kinh hãi, trực tiếp đạp lên đài đá bên cạnh Giang Thế Ninh.
“Đừng đạp lên!” Giang Thế Ninh theo bản năng muốn kéo cậu ta lại, nhưng không kịp, suýt chút nữa còn khiến mình ngã khỏi đài đá.
Đá nứt vỡ lăn ra khỏi chân, lăn sang đài đá bên cạnh, chìm vào ao nước tối đen.
“Lõm tõm” những bọt nước nhỏ bắn tung tóe.
Tiết Nhàn đang ở trong túi Huyền Mẫn chợt cảm giác cơ thể mình dường như có thứ gì nhảy “Thịch” một cái, giống như ngực bỗng dưng mọc ra một quả tim.
Nhưng kỳ thực, hiện giờ y chỉ là một mảnh chân linh, không có thực thể, đương nhiên cũng không thể có tim.
Trong cơn mơ màng y lại lẩm bẩm một tiếng, nhanh chóng chìm vào dòng ý thức hỗn độn.
Tiếng đá rơi vào nước kinh động đến Lục Nhập Thất, Lục Nhập Thất không biết nhớ tới cái gì, lập tức run lên, giọng nói càng hoảng loạn, “Ta ——”
Cậu ta mới thốt ra được một chữ, mặt nước đen tĩnh lặng vô biên đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, như thể một vật chết bỗng nhiên được trá thi, sóng lớn cuồn cuộn gào thét, không chút khách khí đánh về phía bọn họ.
(Theo dân gian cổ xưa, sau khi chết trong thi thể vẫn còn lại một ít hơi thở, nếu đụng phải chó chuột mèo thì xác chết sẽ hồi sinh lại. Song xác chết sống lại này sẽ chỉ cắn xé như thú vật, sau một thời gian ngắn, thi thể sẽ chết thực sự, hiện tượng này gọi là trá thi.)
Ào ——
Tiếng bọt nước vang lớn, mọi người lập tức bị xối ướt đẫm.
“Thịch ——”
Lại một tiếng tim đập nữa, Tiết Nhàn cảm giác thân thể mình dường như có mạch máu, dòng máu nóng bỏng xuôi theo hông y, dọc theo lưng y chảy lên trên.
Có điều rất nhanh, cảm giác này lại bị bao phủ bởi cái nóng vô tận.
“Mau lên!” Giọng Lục Thập Cửu truyền qua sóng to ầm ầm.
Giang Thế Ninh bám chặt rìa đài đá, còn chưa kịp đáp lại, liền cảm thấy gáy mình bị người ta đập mạnh, lập tức “Phụt” một tiếng biến thành người giấy ướt đẫm.
Hắn trơ mắt nhìn Huyền Mẫn nắm chặt mình lại xốc Lục Nhập Thất đang kinh hãi kêu la lên, sải bước lên phía trước.
Sóng đen vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, mặt nước cấp tốc dâng lên.
Huyền Mẫn xuyên qua bọt nước, bước chân không trì trệ, vừa nhanh vừa vững.
Lục Thập Cửu ở phía trước lại hô: “Không được, mau nữa lên! Nước lên quá nhanh, còn nhanh hơn cả lần trước, không biết có thể sang đến bờ bên kia không! Mau lên!”
Lời còn chưa dứt, sóng lại ập tới.
Lục Nhập Thất uống mấy ngụm nước, toàn thân ướt sũng, hơi thở mang theo thứ mùi mục nát ẩm ướt lạ lùng kia. Mà sóng lớn thì không mảy may ngừng lại, vẫn từng đợt từng đợt nối tiếp nhau đánh tới, gần như chỉ trong chớp mắt, mặt nước đã dâng cao quá bàn chân, sắp tràn tới cẳng chân.
Cậu vừa gạt nước trên mặt xong, lại bị dội ướt đẫm, như thể dù có gạt đi, cũng vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi trận nước này, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm chết ở đây.
Loại cảm giác này quá mức quen thuộc, khiến cậu thậm chí sinh ra cảm giác hỗn loạn, giống như trở lại trong dòng nước sông tám năm về trước……..
Huyền Mẫn nhíu mày nhìn thiếu niên co quắp trong tay, bị vây giữa sóng lớn có vẻ đã gợi lên cho Lục Nhập Thất ký ức kinh hãi nào đó, cậu ta kêu gào như người điên, đúng là phiền phức.
Hắn không nói hai lời nâng tay lên, định đánh vào gáy Lục Nhập Thất.
“Thịch ——”
Lại một tiếng nữa, Tiết Nhàn đang trong cơn hỗn loạn bị chấn động đến mức tỉnh lại. Y cảm thấy trong linh thể tràn ra một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời, tựa như có thứ gì đó rất quen thuộc từ chỗ sâu đang bị y dẫn lại đây, hút vào trong cơ thể. Truyền theo mạch máu không tồn tại, nóng lên, phát trướng.
Mẹ ôi……….
Tiết Nhàn âm thầm oán giận một câu: Đây là màn thầu úng nước hay là gì thế này?
Y cảm giác như mình sắp lấp đầy kim châu.
“Thịch ——”
“Thịch ——”
“Thịch ——”
Âm thanh liên tiếp vang lên, lúc này không chỉ mỗi Tiết Nhàn cảm nhận được, ngay cả đám người đang vội vàng chạy sang bờ bên kia cũng nghe thấy.
“Sao, sao thế này?” Lục Thập Cửu rõ ràng từng đi qua đoạn đường này, lại giống như lần đầu gặp phải cảnh tượng này: “Có thứ gì đó đang xô vào đài đá!”
Thân hình Huyền Mẫn cũng thoáng khựng lại giây lát, tốc độ cất bước cành nhanh hơn: “Đi mau.”
Lục Thập Cửu không nói sai, quả thực có thứ gì đó đang xô vào đài đá. Như thể sâu trong nước có thứ gì đó bị đánh thức, đang hỗn loạn va vào móng của những đài đá này. Mỗi cú xô, đài đá lại rung lắc, đài đá vốn cao hẹp tức thì trở nên không vững chắc, động tĩnh lay động càng lúc càng lớn, gần như không thể đứng vững bên trên được nữa.
“Thịch ——”
Tiếng xô đập lớn hơn lại lần nữa vang lên, tất cả đài đá đều rung lắc, những tiếng “Răng rắc” liên tiếp xuất hiện, không chỉ đài đá dưới chân hắn, phía trước, phía sau, toàn bộ đài đá ngay lập tức vỡ ra không biết vì sao. Mọi người thậm chí không kịp giãy dụa thì đã bị chìm vào trong nước.
Khoảnh khắc bị nước tràn qua đỉnh đầu, Huyền Mẫn mơ hồ nghe thấy được trong túi hông của mình có thứ gì đó phát ra một tiếng “Rắc ——”, giống như xối một muỗng nước lên sắt nóng.
Nước này không biết có thành phần là gì, mở mắt trong này cực kỳ khó chịu, đâm vào mắt rất đau.
Hắn chớp mắt, rốt cuộc cũng miễn cưỡng nhìn thấy vài thứ, kết quả vừa vặn thấy có một viên gì đó trơn nhẵn lăn ra khỏi hông mình, như nặng tựa ngàn cân, chìm thẳng vào trong nước sâu tối đen, như thể sắp trực tiếp chìm luôn vào đất.
Huyền Mẫn cạn lời: Ai bảo không tay không chân là có thể an phận chứ?
Hắn không nói hai lời, vươn tay muốn bắt lấy.
Ngay khi lòng bàn tay hắn bao bọc lấy kim châu, một lực ép cực lớn đè nặng tay hắn. Giống như thứ hắn nắm lấy không phải một viên châu, mà là cả ngọn núi Thái Sơn.
Vì thế, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị viên kim châu kéo chìm vào đáy nước.