*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước sâu ngoài dự kiến, cũng lạnh ngoài dự đoán của mọi người, chỉ trong nháy mắt, khí lạnh đã xâm nhập vào tận xương tủy.
Tiết Nhàn bị chìm vào nước lạnh, thần trí lập tức thanh tỉnh.
Nghiệp chướng này không biết rõ tình hình, ngơ ngác mờ mịt, ấy vậy mà còn không có mặt mũi xuyên thấu qua kim châu hỏi Huyền Mẫn một câu: “Lừa trọc, sao ta lại ở trong nước?”
Quỷ mới biết.
Huyền Mẫn không nói gì.
Nghiệp chướng lại kỳ quái hỏi: “Sao ngươi cũng ở dưới nước thế này?”
Huyền Mẫn: “………”
Quỷ cũng chẳng biết.
Tiết Nhàn ở trong kim châu, đương nhiên không có gì phải cố kỵ, muốn nói là nói. Nhưng Huyền Mẫn chỉ cần mở miệng là phải uống cả bụng nước, sặc nước là chuyện nhỏ, nhưng mấu chốt là nước này chẳng biết bắt nguồn từ đâu, không biết là sống hay chết, cũng không biết đã ở nơi này bao lâu, ắt hẳn chẳng sạch sẽ là bao, bắt hắn phải uống thứ này, thà trực tiếp dìm xác hắn xuống đáy nước còn thống khoái hơn.
(Sống hay chết ở đây là đề cập đến nước sống (hoạt thủy) và nước chết (tử thủy).
Nước chết (tử thủy) là nước tù đọng, các thành phần trong nước không được trao đổi, thêm vào hay mất đi, nên nước sẽ ô nhiễm không có dinh dưỡng. Nước chết là môi trường sản sinh ruồi muỗi và các loại vi khuẩn.
Nước sống (hoạt thủy) là nước có sự lưu thông, liên tục chảy trôi, sạch sẽ lành mạnh, có thể tự làm sạch.
Trong khi nói, nước ngày càng dâng cao. Tốc độ của kim châu cũng không hề giảm xuống, chẳng mấy chốc đã chạm đến đáy hồ.
Mặc dù đáy hồ có một tầng bùn cát trầm tích rất dày, giúp giảm xóc đôi chút, bàn tay Huyền Mẫn vẫn bị đập đến năm ngón cuộn tròn. Nếu đổi lại là người khác, có khi xương ngón tay đã vỡ nát.
Tiết Nhàn mê man, cảm giác có thứ gì đó làm đệm thịt cho mình, định nói mấy câu, nhưng cảm giác trướng nóng như lửa thiêu không ngừng hun đốt thần trí y, chấn động ầm ầm không ngừng khiến y choáng váng đến độ muốn nôn mửa. Y lăn loạn một vòng trong bùn cát, dường như có một ý niệm nào đó thúc giục y phải nhanh chóng tìm được thứ gì đó.
Nhưng bùn cát một khi bị khuấy lên, khắp nơi đều trở nên đục ngầu khó nhìn rõ, đừng nói là tìm đồ, không tự lăn đi đã là giỏi lắm rồi.
“Toàn là nước bùn, phiền quá!” Tiết Nhàn mê man phun ra một câu, giọng điệu cực kỳ khó chịu, hung dữ hơn cả bình thường.
Ở đâu, ở đâu, ở đâu………
Y thậm chí không ý thức được mình đang tìm thứ gì, trong đầu chỉ quanh quẩn mỗi một câu này.
Thịch ——
Mỗi khi tiếng chấn động vang lên, Tiết Nhàn lại càng nôn nóng xao động thêm một phần. Đáy hồ đầy bùn đất bị khuấy động không ngừng, màu nước càng lúc càng đục ngầu. Kim châu trên tay Huyền Mẫn đã chẳng thấy tung tích đâu.
Hồ nước sâu thẳm, mờ mịt vô tận như vậy, không một phàm nhân nào có thể chịu được, dù là Huyền Mẫn cũng không ngoại lệ.
Lục Nhập Thất là người đầu tiên có phản ứng, cậu ta tránh được tay Huyền Mẫn, lại chẳng tránh được cảm giác đuối nước không thể thở được, điên cuồng quẫy đạp một hồi, sau khi uống mấy ngụm nước lớn, dần dần không có động tĩnh nữa.
Tiếp đến là Giang Thế Ninh đã hóa thành người giấy, hắn là dã quỷ, không cần há miệng thở, nhưng bị dòng nước không ngừng chấn động xô đẩy, người giấy da cũng sắp bị ngâm nát.
Cuối cùng là Huyền Mẫn……….
Hắn cau mày, khi trước mắt dần tối đen, trong lớp bùn cát cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh cực dọa người.
Âm thanh nọ xuyên thấu qua màn nước sâu hút đục ngầu, vang vọng khắp toàn bộ mộ thất.
Trong khoảnh khắc ấy, Huyền Mẫn đang dần chìm vào hôn mê đột nhiên cả kinh. Không biết vì sao, tiếng vang xa xăm vang vọng đó lại có cảm giác rất quen thuộc, khiến hắn cảm giác dường như mình từng nghe ở nơi nào đó. Nhưng ý nghĩ này vừa thoáng hiện ra, hồ nước sâu tối tăm đột nhiên điên cuồng cuộn tròn. Chớp mắt đã hình thành một xoáy nước khổng lồ, như thể có người đục một lỗ hổng dưới hồ nước. Nước hồ hút mạnh vào trong đó, vừa nhanh vừa gấp.
Không chỉ mỗi Huyền Mẫn, hết thảy những vật chìm trong hồ nước đều bị cuốn vào xoáy nước.
Lực hút nặng tựa ngàn cân, không gì có thể chống lại được.
Giữa lúc bị lực hút điên cuồng cuốn vào xoáy nước, Giang Thế Ninh lòng tràn đầy bi ai nghĩ rằng: Vậy ra ngâm nát vẫn còn tốt chán, thảm nhất là ngũ mã phanh thây.
Đừng nói là giấy da, ngay cả hai người sống sờ sờ là Lục Nhập Thất và Huyền Mẫn cũng đều sắp kiệt sức —— mỗi khớp xương toàn thân đều như bị lôi kéo đến cực hạn, cường độ xoay mà lớn hơn chút nữa là sẽ trật khớp hết.
Tiếng vang cổ quái mà trong trẻo kết hợp với xoáy nước khổng lồ cuồn cuộn sóng dữ, tạo nên một loại khí thế mạnh mẽ khiến lòng người kinh sợ. Bất chợt cho người ta một cảm giác, rằng như thể cảnh tượng này không nên xuất hiện trong mộ thất tối thui giơ tay không thấy năm ngón này, mà hẳn phải xuất hiện ở vùng sông biển vô biên, khói sóng mênh mông.
Rồng hút nước……….
Rõ ràng đang giữa lúc trời xoay đất chuyển chẳng thể nhìn thấy gì, rõ ràng chỉ có một xoáy nước sâu hút, nhưng trong đầu Giang Thế Ninh chẳng hiểu sao lại lóe lên một câu này, càng kỳ lạ là, cảnh tượng đó, hắn cũng chỉ từng thấy trong sách thôi, chưa từng chân chính gặp được bao giờ.
Ý nghĩ vẩn vơ này còn chưa hết, hắn liền bị hút đến tận cùng của xoáy nước.
Bốp ——
Theo một tiếng giòn vang, trước mắt Giang Thế Ninh bỗng tối đen, không còn tri giác.
Dư âm của trận sóng cuồn cuộn rất lâu chẳng dứt, vang vọng trong mộ thất trống vắng cực độ, vù vù không thôi.
Mãi một hồi lâu sau mới dần dần biến mất, mộ thất lại lần nữa chìm trong sự tĩnh lặng cực đoan.
Bảy viên dạ minh châu xếp theo hình Thiên Cương Bắc Đẩu trên đỉnh mộ vẫn tỏa ra một tầng ánh sáng mỏng manh như cũ, le lói chiếu sáng trên hồ nước. Hồ nước đen vốn không biết sâu cạn, chỉ sau một chốc ngắn ngủi bỗng bị hút sạch sẽ, những đài đá nối liền hai bên bờ cũng bị đánh nát, nằm hỗn độn dưới đáy hồ.
Bùn cát vốn tích tụ dưới đáy hồ bị quét chất đống ở một góc hẻo lánh, như thể bị một người nào đó không kiên nhẫn phất tay quét đi.
Bùn cát đã bị quét sạch, nền đá dưới đáy ao hoàn toàn lộ ra. Một chỗ nọ trong đó không biết bị thứ gì đập vỡ, tảng đá hình vuông gần như nát vụn, bị hất sang một bên, lộ ra mảng đất đen bên dưới.
Trong mảng đất đen kia có một viên kim châu lóe sáng, không ngừng run rẩy. Xung quanh kim châu, có mấy người bất tỉnh nhân sự, sắc mặt trắng bệch, nằm sấp ngửa la liệt.
Không phải ai khác mà chính là đám Huyền Mẫn.
Sau một chốc, chợt có tiếng “Ùng ục”, viên kim châu không ngừng rung động kia hộc ra một ngụm nước, phá vỡ sự yên tĩnh đến mức chết lặng bên trong mộ thất.
Ngay sau đó là một tiếng thở dài hơi dọa người.
“Aiiiiii ——” Tiết Nhàn nằm trong kim châu thở một hơi thật dài, cảm giác mình rốt cuộc vẫn còn sống.
Mới vừa nãy khi còn ở đáy hồ gây sóng gió, ý thức của y luôn mơ hồ, chỉ thoáng cảm giác mình đập vỡ gạch đá, nghiền nát những thứ trong đất, hút vào trong kim châu. Trong khoảnh khắc đó, y có một loại cảm giác thống khoái không thể diễn tả, như thể thứ mà mình trông ngóng đã lâu, rốt cuộc cũng ăn được một miếng.
Cảm giác như thiêu đốt nhân tâm này cũng đã tạm thời ngăn chặn được một ít.
Chỉ là có một việc không tốt cho lắm —— Lúc kim châu hút lấy thứ trong đất, vì hưng phấn nên dùng lực quá mạnh, hút cạn hết nước trong hồ.
Bây giờ………. có hơi khó tiêu.
Tiết Nhàn có chút phiền lòng: Nước này không tiến vào bụng y mà đều bị kim châu tịnh hóa hết, sao kim châu không vỡ mà y lại nôn ra? Có hơi vô lý quá không?!
Ngay khi tổ tông này đang làu bàu lăn qua lộn lại, Huyền Mẫn đang nằm ở đáy hồ giật giật ngón tay, đột nhiên mở mắt ra.
Không biết vì sao, khi hắn mở mắt, ánh mắt phòng bị hơi mê man, như thể quên mất mình đang ở đâu, xung quanh là người phương nào, đang làm chuyện gì. Hắn nhìn chằm chằm Thiên Cương Bắc Đẩu trên đỉnh một lát, bỗng nhiên trở mình ngồi dậy.
Tiết Nhàn nghe thấy động tĩnh, cố sức lăn từ trong đất ra, lăn “Lông lốc lông lốc” dọc theo đáy hồ đầy gạch đá đến trước mặt Huyền Mẫn: “Lừa trọc, làm phiền chút, ngươi có phù gì giúp tiêu thực hay hóa thực không? Đan dược cũng được.”
Hỏi xong, y liền ngửa mặt đợi lừa trọc trả lời.
Ai ngờ Huyền Mẫn nhìn y một chốc, trầm giọng nói: “Nghiệp chướng từ đâu đến? Sao lại trốn trong kim châu?”
Tiết Nhàn: “……….”
Tiết Nhàn: “………………………”
Tiết Nhàn: “………………………………………..”
Không phải chứ, đây là đang diễn trò quỷ gì thế này?!
Y không lăn lộn nữa, bùn đất không xao động, cứng ngắc thành quả trứng đá, nhìn chòng chọc Huyền Mẫn như thấy quỷ: “Ngươi đừng có đùa nha.”
Bị lời nói của Huyền Mẫn làm kinh sợ, Tiết Nhàn cảm thấy không chống đỡ nổi, như thể một hồ nước nháy mắt đã tiêu hóa hết sạch. Y sửng sốt một lát, lại lăn lông lốc vòng quanh Huyền Mẫn hai vòng, cẩn thận nhìn hắn, lòng nói: Không phải là trong lúc ngâm nước đã bị thứ gì đó đoạt xá đó chứ?
Rất nhanh, y liền dừng ở bên cạnh Huyền Mẫn, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cổ Huyền Mẫn. Mặc dù ánh sáng trong mộ thất rất mờ, người bình thường không tiện hành động, nhưng đối với y, thế này cũng đủ để thấy rõ rất nhiều thứ rồi.
“Cái thứ trên cổ ngươi là gì vậy?” Tiết Nhàn hỏi.
Bên gáy Huyền Mẫn không biết từ bao giờ xuất hiện một ký hiệu cổ quái, trông như một con nhện nằm sấp. Trong ấn tượng của Tiết Nhàn, ở cổ Huyền Mẫn đúng là có một nốt ruồi nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải thế này.
Huyền Mẫn nghe vậy, cau mày sờ soạng phần gáy một chút.
Ngay khi ngón tay hắn chạm qua chỗ đó, con nhện kia như thể bị độ ấm nơi đầu ngón tay tiêu diệt, dần dần rụt chân về, một lần nữa biến trở lại thành nốt ruồi nhỏ.
Tiết Nhàn bấy giờ mới phát hiện, con nhện vừa rồi là do xung quanh nốt ruồi có mấy tơ máu mảnh kéo dài ra, trông rất giống chân nhện.
Khi tơ máu biến mất, Huyền Mẫn nhíu mày nhắm mắt lại, vươn tay day day mi tâm, dường như hơi choáng váng, rồi sau đó hắn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.
Điều này khiến Tiết Nhàn nhớ lại lúc ở Quy Vân cư, khi ấy Huyền Mẫn cũng đột nhiên chóng mặt rồi ngồi xuống ghế lẳng lặng điều tức, hồi lâu sau đó vẫn chưa có động tĩnh.
Y lại lăn vòng quanh Huyền Mẫn vài vòng nữa, phát hiện trừ nốt ruồi kia thì không tìm ra chỗ nào kỳ quái nữa.
“Đây là…….. cái bệnh gì thế này?” Tiết Nhàn chưa từng thấy người nào gặp tình trạng như vậy bao giờ, nhất thời chẳng hiểu ra sao.
Lại qua một hồi lâu, Huyền Mẫn rốt cuộc lại có động tĩnh. Ngón tay hắn ấn nhẹ huyệt thái dương một cái, cau mày mở mắt ra.
Tiết Nhàn ngửa mặt yên lặng theo dõi nhất cử nhất động của hắn, thấy lừa trọc rũ mắt nhìn xuống, mặt không biểu cảm nói: “Không tay không chân mà cũng có thể gây sóng gió, nghiệp chướng nhà ngươi quả thực phải bắt lại.”
Tiết Nhàn: “……….” Lừa trọc cứ mơ tiếp đi.
Huyền Mẫn vừa nói vừa buông tay xuống, gân cốt thả lỏng, mặt không chút thay đổi nhìn Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn bấy giờ mới hiểu ra, cái đệm thịt ban nãy rơi xuống rốt cuộc là gì. Y cố không để ý tới câu vừa rồi của Huyền Mẫn, ngay khi y lăn lóc định hỏi về “Nốt ruồi nhện” kia, y bỗng nhiên liếc đến bóng đen bên cạnh.
Đó là một tượng đá hình người rất cao, có cái đầu tròn như quả chanh và ngũ quan âm tà thô kệch.
Đó còn chưa tính là gì, dù sao trong mộ thất có đặt tượng đá là chuyện thường. Nhưng tượng đá này bị đập nát nửa người quẳng ở đáy hồ, lộ ra phần lõi bên trong. Nếu Tiết Nhàn không mù thì………
Bên trong rõ ràng là một người, một người thật không biết đã chết bao lâu.
Huyền Mẫn hiển nhiên cũng chú ý tới thứ này, hắn quay đầu nhìn một vòng liền phát hiện, có ít nhất hơn trăm pho tượng như vậy nằm ngổn ngang ở đáy hồ.
Tiết Nhàn chợt nghĩ mấy thứ này không biết đã ngâm trong nước hồ bao lâu rồi, mà vừa nãy nước hồ đều bị hút vào kim châu của y, nhất thời cả thân rồng đều không ổn.
Huyền Mẫn phủi tay đứng lên, đang định xem kỹ mấy bức tượng, bỗng nghe hai tiếng “Ọc ọc” vang lên dưới chân.
Hắn kỳ quái nhìn xuống thì thấy, viên kim châu vẫn luôn không nhúc nhích nọ đang lẳng lặng chảy nước ra ngoài, có vẻ là……. ghê tởm nôn ra.