*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đại sư, sao vậy?” Giang Thế Ninh dù sao cũng là dã quỷ, có ưu thế hơn Lục Nhập Thất, cho nên trừ đau với choáng một chút thì không bị thương tổn gì, cũng là người đầu tiên tỉnh lại. Khi hắn chật vật ngồi dậy từ mặt đất, liền thấy Huyền Mẫn đang châm lửa, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm nơi nào đó dưới đất, không nhúc nhích, dường như đang ngây ngẩn cả người.
Trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, Huyền Mẫn luôn giữ bộ dáng bát phong bất động bình tĩnh không sợ hãi, như thể chẳng gì có thể dọa hay chọc tức hắn. Hắn ngẩn ra không nói gì như vậy, đây là lần đầu Giang Thế Ninh nhìn thấy.
Có thể khiến Huyền Mẫn sốc đến mức lặng người như thế, rốt cuộc là tình huống xấu cỡ nào?!
Giang Thế Ninh ít nhiều cảm thấy hơi bất an.
Hắn thấy Huyền Mẫn không hề đáp lời, nhất thời càng thấp thỏm hơn, vội đi đến nhìn thử một cái, kết quả vừa đi một bước, liền vấp té.
“Á —— Phải nhìn đường chứ!” Lục Nhập Thất ăn đau gào lên, rụt chân về.
“Thứ tội thứ tội, ta không chú ý dưới chân.” Giang Thế Ninh liên thanh giải thích, nhìn thấy nhóc con kia giơ tay ôm đầu, bộ dáng lôi thôi bán thân bất toại, liền buồn bực nói: “Ngươi bị giẫm vào chân cơ mà, ôm đầu làm gì?”
“………” Lục Nhập Thất nghẹn họng một chốc, ồm ồm nói: “Rơi xuống không biết chống đỡ kiểu gì, mặt với trán đều bị đập.”
Giang Thế Ninh quả thực rất bội phục. Thấy cậu ta bị thương, bản tính đại phu lại nổi lên: “Đứng dậy được không? Còn chỗ nào bị đau không?”
“Vết thương lúc trước bị cắt, hình như lại chảy máu rồi.” Lục Nhập Thất lắc lắc tay, cuối cùng vẫn phải nhờ Giang Thế Ninh đỡ dậy, “Ngoài ra không có chỗ nào bị thương cả, hòa thượng………. Khụ, hắn phát hiện thứ gì à? Sao không nói gì hết vậy?”
Cậu ta mất cha mẹ trưởng bối từ nhỏ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa lắm. Nếu không phải lúc trước Huyền Mẫn lộ ra một chút năng lực, có lẽ cậu ta còn chẳng buồn sửa miệng mà gọi thẳng là “Hòa thượng”.
Hai kẻ bị thương không nặng không nhẹ khập khiễng đến gần chỗ Huyền Mẫn, vì Huyền Mẫn luôn lạnh như băng nên bọn họ cũng không dám đứng quá gần, cả hai cách hắn nửa bước, rướn cổ ra nhìn xuống đất như hồ mông.
(Hồ mông là con Meerkat đó ạ)
Lá phù trong tay Huyền Mẫn dường như cũng có huyền cơ, cháy hồi lâu rồi mà vẫn chưa tắt, vẫn giữ ngọn lửa trên đầu ngón tay hắn, không tính là sáng sủa nhưng cũng đủ để thấy rõ khuôn mặt trên đất.
Giang Thế Ninh: “………….”
Lục Nhập Thất: “………….”
Thực ra, dưới ánh lửa lập lòe mờ nhạt này, trong tình trạng người mù cưỡi ngựa đui không biết con đường phía trước ra sao, đột nhiên trông thấy đầu của bạn mình ngay trước mắt, có khi bị dọa phát điên phát khóc ấy chứ. Huống chi mặt Tiết Nhàn còn hướng lên trên ngay chính diện, dáng vẻ thất khiếu đổ máu chết không nhắm mắt cực kỳ hợp với tình huống hiện tại, quả thực đã nâng độ đáng sợ lên cao một bậc.
(Người mù cưỡi ngựa đui: nguyên văn là “Manh nhân kỵ hạt mã”. Thành ngữ có xuất xứ từ “Thế Thuyết Tân Ngữ” của Lưu Nghĩa Khánh đời Nam Tống, khi bàn về những tình huống nguy hiểm nhất mà con người có thể gặp phải, với câu nói “Manh nhân kỵ hạt mã, dạ bán lâm thâm trì.” có nghĩa: “Người mù cưỡi ngựa đui, nửa đêm đi đến bên ao nước sâu”, là tình huống vô cùng nguy hiểm, có thể chết người trong nháy mắt.)
Nhưng mà……….
Giang Thế Ninh trong đầu cuồn cuộn ý nghĩ đương nhiên không nói gì đáp lại.
Ngay sau đó lại nảy ra một suy nghĩ là: Đây là lại quậy cái gì đây……..
Cuối cùng, trong đầu hắn mới “Ầm” một tiếng, tay chân phát lạnh lẩm bẩm nói: “Thôi xong, rớt đầu thì còn sống thế nào được.”
Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao vừa rồi Huyền Mẫn lại chậm chạp không có phản ứng như thế, dù sao tình cảnh kiểu này quả thực chưa nghe chưa thấy bao giờ.
Tổ tông kia mới một khắc trước vẫn còn cằn nhằn liến thoắng không chịu an phận mà, ai mà ngờ y lại đứt đầu thật cơ chứ?
“Thân, thân thể đâu?” Giang Thế Ninh lắp bắp hỏi.
Vẻ mặt kinh sợ của Lục Nhập Thất còn chưa rút đi, con mắt trợn trừng nhìn về phía Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn không lên tiếng, cũng không lộ ra biểu tình nào nữa, chỉ thò tay lấy từ trong túi ra một nửa thân thể giấy da kia. Người giấy mới lúc trước còn lăn lộn giờ nằm trong lòng bàn tay hắn, không hề nhúc nhích, như thể hóa thành một mảnh giấy mỏng chân chính, bình thường không tiếng động.
Giang Thế Ninh mở miệng, lại không biết nên nói gì. Lục Nhập Thất lên tiếng trước: “Y, y là người hay quỷ? Đã bị như thế rồi, còn sống được ư?”
“Hẳn là……..” Giang Thế Ninh theo bản năng đáp lại một câu, lại phát hiện không biết nói tiếp kiểu gì. Hắn chần chờ một lát, cẩn thận nhặt cái đầu mỏng manh dưới đất lên, thử thăm dò gọi một tiếng: “Tiết……. Tiết huynh? Ngươi còn đó không? Còn thì đáp một tiếng đi.”
“………”
Hắn nín thở đợi một lát, không nghe thấy bất cứ tiếng đáp lại nào. Bàn tay nâng Tiết Nhàn run lẩy bẩy, vội đưa cái đầu cho Huyền Mẫn.
“Dùng hồ dán dính lại được không?” Lục Nhập Thất cứng ngắc hỏi.
Dính được chắc? Ngươi từng thấy ai đứt đầu mà lấy hồ dán cho sống lại chưa? Ngươi dính thử ta xem nào?
Giang Thế Ninh có một đống lời muốn nói ra, song thấy Lục Nhập Thất còn nhỏ tuổi, đành nghẹn lại, vẻ mặt buồn bã não nề nhìn thi thể đứt lìa của Tiết Nhàn.
Kết quả Huyền Mẫn vẫn luôn rũ mắt nhìn tay nãy giờ bỗng nhiên mở miệng, nói: “Không thể cứu được, vậy đốt đi.”
Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất gần như trăm miệng một lời kêu lên: “Cái gì?”
Thần sắc Huyền Mẫn không đổi, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, Giang Thế Ninh thấy vậy thì tưởng thật, chân cẳng nhũn cả ra: “Đại sư nói thật sao?”
“Ta không nhặt xác cho người giấy.” Huyền Mẫn nói, đưa một tay vẫn luôn giữ lá phù cháy đến gần thân thể giấy của Tiết Nhàn.
Ngay khi ngọn lửa sắp bén vào giấy da, một giọng nói âm u vang lên bên tai Huyền Mẫn: “Dừng tay, ngươi dám!”
Giọng nói này hiển nhiên không phát ra từ giấy da, mà là từ hư không truyền đến tai Huyền Mẫn.
Giang Thế Ninh thần thức buồn bã nửa tin nửa ngờ vừa nghe thấy tiếng kêu kia thì ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Huyền Mẫn, vòng quanh hắn tới tới lui lui, song vẫn không dám mở miệng, bởi vì hắn căn bản không tìm thấy bóng dáng Tiết Nhàn.
Kỳ thực khi giấy da bị đứt thành hai đoạn, để tránh vô duyên vô cớ khiến thân thể bị đau đớn, Tiết Nhàn dứt khoát rút chân linh của mình khỏi người giấy luôn. Chân linh không có thực thể, như gió như khí, không ai thấy được. Trùng hợp lại hợp với tâm tư của Tiết Nhàn —— Xưa nay vốn đội trời đạp đất mà giờ lại không cẩn thận rớt mất đầu, quá mất mặt, không muốn gặp người nữa.
Vì thế y im lặng không lên tiếng tụ ở phía sau Huyền Mần, làm một chân linh núp sau lưng.
Y vốn tưởng là có thể lặng yên không tiếng động trôi nổi, âm thầm dán vào lỗ tai lừa trọc nói chuyện, dọa cho lừa trọc kinh hãi giật mình một phen.
Ai ngờ Huyền Mẫn còn chả buồn quay đầu, trả lời với giọng điệu không ngoài dự đoán: “Không giả chết nữa à?”
Tiết Nhàn: “………”
Đây chính là cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, từ khi gặp phải con lừa trọc này, Tiết Nhàn thấy mình ói hết cả máu trong người ra rồi.
“Sao ngươi biết ta giả chết?” Tiết Nhàn dọa người không thành nên tức tối, nghẹn nửa ngày, gằn ra một câu từ trong kẽ răng.
Huyền Mẫn thần sắc không đổi, cầm người giấy vốn định đốt bỏ vào trong túi, không mặn không nhạt trả lời: “Tai hoạ còn mãi ngàn năm.” (Câu này ý chỉ hậu quả của việc xấu thường kéo dài đeo đẳng, gây ảnh hưởng tiêu cực lâu dài. Người xấu, việc xấu thường tồn tại rất lâu.)
Tiết Nhàn muốn sút hắn lên trời.
Tuy nhiên……….
Nhớ tới vài việc, Tiết Nhàn đành áp chế tính tình nóng nảy của mình xuống. Y cố làm cho xong chuyện, nói: “Thôi thôi, người khí độ như ta không đi chấp nhặt với lừa trọc nhà ngươi làm chi, tùy ngươi nói hươu nói vượn.”
Huyền Mẫn nghe vậy thì nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững đảo qua hư không ở bên tai, dường như cảm thấy nghiệp chướng này cắn lộn thuốc, vậy mà lại có thể nhịn xuống không chửi lại.
Tiết Nhàn cúi đầu hắng giọng, có vẻ là cảm thấy nói ra chuyện này thì cần phí chút da mặt. Y nhìn qua phía Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất, quyết tâm chỉnh âm lượng càng thấp càng tốt.
Chân linh không có thực thể, nên cũng không quan trọng lớn nhỏ béo gầy, tựa như một làn gió. Y ngưng tụ lại, dứt khoát bơi tới bên vành tai Huyền Mẫn, dùng giọng nhỏ đến mức người ngoài không nghe thấy được nói: “Lừa trọc, thương lượng chút.”
Huyền Mẫn không mở miệng nói chuyện, song cũng không tránh né gì, hiển nhiên đang chờ y nói tiếp.
“Cho mượn thân thể của ngươi dùng đi.” Tiết Nhàn nói.
Huyền Mẫn: “……..”
Tiết Nhàn cũng nhận ra được, cảm giác nói như vậy thì nghe hơi kỳ cục, lại yên lặng đổi một câu: “Không phải, không định đoạt xá của ngươi đâu. Ý ta là, tìm một chỗ cho ta trú nhờ, tốt nhất là bám vào hông ngươi.”
Huyền Mẫn: “………”
Tiết Nhàn: “………” Tiếng người sao khó nói vậy!
Y rối rắm như vậy, chỉ là vì chân linh không thể lơ lửng trong thời gian dài, cần phải tìm vật thực làm chỗ trú ngụ, không thì bay nữa là tan mất. Thời gian du đãng của chân linh càng dài, nguyên khí càng chịu tổn thương lớn. Y không muốn thân thể vất vả lắm mới tĩnh dưỡng được lại trở thành liệt hoàn toàn.
Người giấy kia đã đứt, nhất thời y chẳng có cách nào sống nhờ vào nó nữa.
Còn vì sao lại muốn bám vào hông……….
Từ lúc kim châu để vào trong túi Huyền Mẫn, y càng lúc càng cảm giác thể chất của Huyền Mẫn có chút đặc biệt. Vì vậy y không tự chủ được lại nhớ tới hai lần “Tiếng chuông rung” lúc trước, cả hai lần đều truyền từ chỗ xương hông của Huyền Mẫn, cả hai lần đều chấn động đến mức y váng đầu hoa mắt.
Kim châu xuất hiện biến hóa, tất nhiên không tránh được can hệ tới việc này.
Y thậm chí còn ôm một ít suy nghĩ không thực tế —— Nếu kim châu cứ bám vào hông Huyền Mẫn, vậy y cũng bám vào đó luôn, hai bút cùng vẽ, có khi nào chẳng bao lâu nữa, y liền có thể quay về nguyên thân không?
Gân cốt của chân long tuy đã bị rút, song có thể mọc lại cái mới, tĩnh dưỡng cẩn thận thì vẫn có thể trông cậy được.
Y muốn sớm quay về nguyên thân, một lần nữa dưỡng ra gân rồng mới, tránh để hành động bất tiện như bây giờ, muốn làm gì cũng phải cò kè mặc cả ngần ngại từng câu từng chữ.
“Mà thôi, ý ta là tìm đại thứ gì cho ta bám vào, cũng không cần vòng quanh hông đâu, cho ta ở trong túi ngươi đi.” Huyền Mẫn còn chưa nói câu nào, Tiết Nhàn đã liên tiếp sửa lại yêu cầu, chủ động táng quyền nhục quốc lui liền mấy bước.
(Táng quyền nhục quốc: mất quyền hành chủ quyền, làm nhục đất nước. Ở đây ý nói là đánh mất quyền hành của mình.)
Huyền Mẫn nhìn đám khí trôi nổi kia: “Lúc trước thì làm như chết cha chết mẹ, giờ lại chủ động đòi vào?”
Tiết Nhàn cắn lưỡi, tâm không cam tình không nguyện gằn giọng: “Đúng thế đúng thế, ngươi nói xem có được hay không.”
Huyền Mẫn dửng dưng hỏi: “Vì sao?”
Tiết Nhàn máy móc nói: “Ngươi cốt cách thanh kỳ.”
(“Cốt cách thanh kỳ” ý chỉ người tài giỏi thanh cao. Hoặc cũng để nói những người có tố chất tiềm năng võ thuật.)
Huyền Mẫn lắc đầu, có vẻ chẳng biết nói sao với nghiệp chướng này. Hắn suy nghĩ một lát, lấy viên kim châu của Tiết Nhàn từ trong túi ra.
Ngón trỏ hắn khẽ xoay một vòng, liền xuất hiện một vết cắt không sâu không cạn, giọt máu đỏ sẫm chảy ra từ vết cắt. Hắn lấy máu làm mực, vẽ một phù chú lên kim châu. Tiết Nhàn nhận ra họa pháp của phù chú kia, bởi lúc trước khi còn sống nhờ vào giấy da, nét vẽ giống hệt trên tờ giấy đó.
Hắn vẽ xong nét cuối cùng, kim châu khẽ tỏa sáng, giây lát sau lại tắt đi.
Huyền Mẫn nâng tay về phía Tiết Nhàn đang bay, quơ một cái, lại vỗ vào kim châu, Tiết Nhàn liền bị hút vào trong kim châu.
Y không chính thức quay về thân thể mình, mà xem kim châu như vật bình thường có thể trú ngụ, ở tạm trong đó mà thôi.
Mặc dù vậy, y vẫn rất vui vẻ hào hứng.
Không thể không nói, khi lừa trọc này không cố ý chọc tức y, hắn vẫn miễn cưỡng xem như thuận mắt một chút đó chứ, chỉ mỗi hành động này thôi cũng đã đánh trúng lòng Tiết Nhàn, ngay chính giữa hồng tâm.
Khi bỏ kim châu về lại trong túi, Huyền Mẫn rũ mắt hỏi một câu: “Còn chạy nữa không?”
Tiết Nhàn lòng nói ông đây hiện giờ nhẵn nhụi tròn vo ngay cả tay chân cũng chả có, bò cái rắm á! Nhưng y vừa nhận ơn của Huyền Mẫn, đạp mặt đạp mũi hắn nhanh như vậy thì không hay lắm, vì thế y hiếm khi mà thành thật đáp: “Không chạy nữa.”
“Còn lên trời xuống biển không?”
“……” Tiết Nhàn căm giận giật giật khóe miệng, tức tối song vẫn nghẹn khuất nói, “Không làm loạn nữa.”
Huyền Mẫn thấy y rốt cuộc cũng thành thật ngoan ngoãn, bấy giờ mới bỏ kim châu vào túi.
Đến đây, nghiệp chướng này cuối cùng cũng chịu an phận.
Một là vì y đã đồng ý với Huyền Mẫn sẽ ngoan ngoãn một chút, không thể trở mặt luôn làm như không biết được, vậy quá giả dối rồi. Hai là Huyền Mẫn quả thực đã chọn cho y một nơi rất tốt, sống nhờ trong viên kim châu tròn vo, y muốn nhảy nhót cũng không nhảy nổi, trừ lăn qua lộn lại trong túi đôi lần theo động tác của Huyền Mẫn, y không hề ngọ nguậy gì thêm.
Giang Thế Ninh không nghe thấy mấy lời cò kè mặc cả của Tiết Nhàn, nhưng vẫn nhìn thấy một loạt động tác của Huyền Mẫn, cũng đoán được đại khái. Hắn chỉ vào túi Huyền Mẫn, hỏi: “Y bị thương sao?”
Huyền Mẫn lắc đầu.
Mọt sách bấy giờ mới yên tâm.
Xử lý xong Tiết Nhàn và viên châu xui xẻo, Huyền Mẫn mới để ý quan sát nơi bọn họ đang ở.
Hắn giữ ngọn lửa trên tay, chiếu một vòng quanh bốn phía —— Đây là một căn phòng đá dưới lòng đất do con người xây nên, mặt đất hơi nghiêng sang một bên.
Huyền Mẫn soi lửa về hướng nghiêng.
Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất gần như đồng thời bị hai bóng đen to đùng ở nơi đó dọa cho sợ phát run.
“Thứ gì vậy?” Giang Thế Ninh hít khí lạnh, lùi về sau hai bước.
“Thú trấn mộ.” Huyền Mẫn nói.
Trên phần mặt đất bị nghiêng chỉ dài khoảng ba bốn trượng, đoạn cuối đối diện một cánh cửa đá khép hờ, hai bên cửa đá là hai con mãnh thú to lớn điêu khắc từ đá, mãnh thú cao khoảng hơn một trượng, con mắt bự chảng, không giận mà uy. Hai con thú đều cụp mắt xuống, từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống những kẻ tìm tới.
Mãnh thú kiểu dáng thế này, chỉ có thể gặp được trong một vài ngôi mộ lớn của vương công.
“Trấn mộ?!” Nếu là Huyền Mẫn giải thích thì Giang Thế Ninh không nghi ngờ, tức thì sau gáy ứa khí lạnh, hắn vuốt vuốt cánh tay mình, hỏi: “Đảo Mộ Phần này chẳng lẽ đúng thật như cái tên kỳ lạ của nó, là một mộ phần lớn?”
Lục Nhập Thất nghe vậy thì mặt xanh lét: “Nhưng mà……… Chưa từng nghe chuyện này bao giờ mà? Ai cũng bảo nó tên là đảo Mộ Phần vì hình dạng giống nấm mồ. Nếu đúng là mộ phần thật, đám thầy thuốc kia sao còn dám tới chứ?”
Huyền Mẫn nâng tay soi mặt và chân thú trấn mộ, bình thản nói: “Mới khắc.”
Giang Thế Ninh: “Mới cỡ nào?”
Huyền Mẫn nói: “Trong vòng ba đến năm năm.”
Khắc trong vòng ba đến năm năm, vậy nghĩa là ngôi mộ đá dưới lòng đất này cũng mới xây trong vòng ba đến năm năm? Thế thì lạ quá, xây cho ai?
Huyền Mẫn xoay tay chiếu ánh lửa tới chỗ bọn họ ngã xuống, lại chiếu vào đường hầm nhìn không ra sâu bao nhiêu kia, lắc đầu.
Dù sao đường vào chẳng thể nào dùng lại được, chỉ có thể tìm lối ra khác thôi.
Huyền Mẫn soi lửa, nhấc chân bước đi.
Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất đều co quắp sợ hãi, nhưng lại không dám cách Huyền Mẫn quá xa, vì thế sau khi chần chừ một lát, lại chạy theo nhanh như chớp, bám sát phía sau Huyền Mẫn.
“Chớ sợ chớ sợ, mình là dã quỷ mà.” Giang Thế Ninh rù rì niệm hai lần, dường như khá hơn một ít thật.
Huyền Mẫn đi xuyên qua giữa hai con thú trấn mộ to lớn, đẩy cánh cửa đá vốn đang khép hờ ra.
Cửa gỗ dù cho lâu năm thiếu tu sửa, khi mở ra cùng lắm cũng chỉ phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt” thôi. Nhưng cửa đá này thì lại khác, trong quá trình đẩy ra, cửa và mặt đất cùng chất liệu ma sát với nhau, phát ra tiếng ken két. Âm thanh nọ có vẻ vô cùng trống trải tĩnh mịch, vọng lại vài tiếng trong mộ phần không biết sâu rộng cỡ nào, nghe mà dựng hết lông tơ.
Lục Nhập Thất lập tức kẹp chân, cảm giác hơi buồn tiểu. Nhưng tính tình cậu ta bướng bỉnh không muốn mất mặt, chẳng những không lùi ra sau mà còn kiên trì đi tiếp về trước hai bước.
Ở nơi quỷ dị này, chẳng bao giờ biết được là đi ở đầu hay ở cuối thì an toàn hơn.
Khi Huyền Mẫn đang định đẩy cánh cửa đá ra hoàn toàn, cánh cửa đột nhiên va phải thứ gì đó, phát ra một tiếng trầm vang, cuối cùng đẩy không ra, có vẻ đã bị kẹt.
“Đằng sau cửa có thứ gì đó!” Lục Nhập Thất có chút sợ hãi nói, trong giọng nói lộ ra sự run rẩy dù đã nỗ lực đè nén.
Huyền Mẫn không vội vàng nhìn thứ sau cửa, mà soi ánh lửa chiếu qua cảnh tượng phía trước.
“Mẹ ôi ——” Lục Nhập Thất rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hét toáng lên.
Thực ra theo ánh lửa soi sáng, nơi này hẳn cũng là một gian mộ đạo chuyển tiếp giống căn phòng đá vừa rồi, chỉ là dài hẹp hơn một ít thôi. Thứ thực sự khiến Lục Nhập Thất sợ tới mức đại kinh thất sắc, chính là hai bên vách tường của mộ đạo, trên vách tường vẽ những đồ đằng mãnh thú khiến người ta còn khiếp sợ hơn cả thú trấn mộ, màu vẽ không phải màu đen cũng chẳng phải màu sắc rực rỡ, mà là màu đỏ.
(Mộ đạo là con đường trong mộ thất.)
(Đồ đằng hay totem, là động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt. Ở đây là chỉ bức vẽ, họa tiết những sinh vật siêu nhiên mà con người sùng bái.)
“Đây, đây, đây là vẽ bằng máu sao?” Dù sao Lục Nhập Thất vẫn còn nhỏ tuổi, là người đầu tiên hoảng loạn.
Hai bức đồ đằng lớn như vậy, phải dùng bao nhiêu máu để vẽ đây?!
Giang Thế Ninh vốn nhút nhát, cũng run run một chốc mới kịp phản ứng: “Hẳn là không phải, nghĩ mà xem, nếu thực sự là vẽ bằng máu, mộ thất này phải đầy mùi rỉ sắt chứ.”
“Cũng phải.” Lục Nhập Thất nhanh chóng tỉnh táo lại, hít ngửi hai cái, “Không có mùi máu.”
Một khi tỉnh táo lại, liền có thể phát hiện nhiều chi tiết hơn.
Tỷ như màu của đồ đằng này là đỏ hơi đậm thôi, nếu thực sự bôi máu lên tường, phải biến thành màu nâu đỏ từ lâu rồi mới đúng.
“Chu sa.” Huyền Mẫn nâng mắt nhìn mặt tường hai bên.
(Chu sa là hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Theo y học cổ truyền Trung Hoa, chu sa có vị cam (ngọt), tính hàn (lạnh) và có độc.)
Dùng máu hay thú trong mộ thì cũng còn bình thường, song dùng chu sa thì lại có ý vị sâu xa —— bởi vì chu sa có tác dụng trừ tà, dùng chu sa vẽ đồ đằng trấn mộ, cũng không phải là chúc người chôn cất trong ngôi mộ này được yên nghỉ trăm năm hay là sớm ngày hướng sinh, mà là trấn kẻ đó vĩnh viễn không được siêu sinh.
Hành động này có thể nói là cực kỳ cay nghiệt.
Giang Thế Ninh mặc dù chưa từng thấy mộ lớn bao giờ, cũng là lần đầu tiên trong đời đi dạo trong mộ của người ta, không hiểu quy củ trong mộ lắm, nhưng đối với chu sa thì hắn lại am hiểu rất sâu. Khi còn ở y đường, mưa dầm thấm đất từ nhỏ, rất nhiều dược liệu không cần cố học thuộc lòng vẫn nhớ rõ cách sử dụng. Song hắn vẫn thích tra cứu về mấy dược liệu trong sách mỗi khi rảnh rỗi, đương nhiên trong đó cũng bao gồm chu sa.
“Dùng chu sa vẽ thú…….” Giang Thế Ninh nói thầm, “Ai mà lại hận người trong mộ như vậy, thù oán cỡ nào mới có thể làm ra chuyện thế này.”
Huyền Mẫn khoát tay, nói: “Có lẽ là tà vật quấy phá trong mộ.”
Nếu vị được an táng trong mộ không chịu an phận, người xây mộ không biết phải làm sao, đành phải dùng chu sa trong mộ để bảo hộ bình an.
Hết thảy không nên nói bừa, Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất không phỏng đoán nữa.
Bọn họ thấy Huyền Mẫn không để ý tới vách tường nữa mà đi tới mặt sau cửa đá, liền vội vàng đi theo.
Vừa nhìn vào, sắc mặt Lục Nhập Thất liền thay đổi.
Đằng sau cửa đá quả thực có gì đó cản lại, vậy nên cửa không mở hoàn toàn được. Nhưng chặn ở cửa không phải vật hiếm lạ gì, mà là người.
Hai người, một già một trẻ.
Người già đang cuộn mình trên đất, một tay che vai, áo khoác dính đầy bùn đất, bị rách vài chỗ, trên mu bàn tay một mảnh xanh tím, không biết là bị ngã hay đụng phải chỗ nào.
Thiếu niên kia thì ngồi bệt dựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch, y thoạt nhìn hơi yếu ớt, sợ là còn chẳng bằng Giang Thế Ninh, gầy gò quá mức, xương gò má nhô ra rõ ràng. Trên tay y cầm một bó cành khô, có khoảng ba nhánh cây, dùng dây đỏ buộc lại với nhau, mỗi nhánh chĩa ra một hướng.
Nếu lúc này Tiết Nhàn có thể chui ra khỏi miệng túi thì sẽ phát hiện được, y nhận ra sợi dây đỏ buộc cành cây này, cũng nhận ra thiếu niên đang ngồi bệt này ——
Không phải ai khác, chính là Lục Thập Cửu mà họ muốn tìm.
“Thập Cửu?!” Lục Nhập Thất thoáng sửng sốt, vội xông đến. Mới đầu cậu ta còn hơi luống cuống tay chân, không biết có nên chạm vào Lục Thập Cửu hay không. Mãi đến khi xác nhận trên người Lục Thập Cửu không có vết thương quá đáng sợ, cậu ta mới lay bả vai Lục Thập Cửu.
“Thập Cửu? Lục Thập Cửu?! Tỉnh lại đi!” Nhập Thất vừa lắc và gọi, thấy Thập Cửu không có động tĩnh, lại đẩy đẩy ông lão dưới đất: “Lưu lão đầu, Lưu lão đầu ông tỉnh lại đi!”
Giang Thế Ninh cất bước định đi đến: “Để ta xem xem.”
Song khi hắn đang định khom lưng xem xét, Lục Thập Cửu mặt cắt không còn chút máu rốt cuộc cũng không chịu nổi Nhập Thất lay động, khó khăn mở mắt ra.
Lưu lão đầu nằm cuộn mình trên mặt đất cũng tỉnh lại, ông lão dường như mơ thấy dưới chân mình đang đạp trên khoảng không, hai chân rụt lại, mở mắt ra. Ông lão mở to đôi mắt đục ngầu ngây ngẩn một lát, bấy giờ mới chậm chạp chống người dậy.
Giang Thế Ninh vội cúi người vươn hai tay, dìu thẳng ông cụ dậy.
Lưu lão đầu và Lục Nhập Thất hai mặt nhìn nhau một lát, lại mù mờ nhìn những người mới tới, dường như choáng váng đã lâu nên phản ứng không kịp.
Giang Thế Ninh và Huyền Mẫn nhìn hành động của Lục Thập Cửu, phát hiện y quả thực giống như lời Lục Nhập Thất nói, hơi kỳ lạ, chỉ nhìn một loạt hành động của y thì căn bản không hề cảm thấy y là người mù.
Lục Thập Nhất vỗ mạnh bả vai Thập Cửu: “Huynh bị choáng à? Chẳng phải huynh có thể nhìn thấy khí sao? Không nhận ra ta hả?”
Một cú vỗ này của cậu ta có vẻ rốt cuộc đã kéo hồn Lục Thập Cửu quay về. Y dùng giọng khàn khàn thì thào một câu: “Nhập Thất?” Rồi sau đó không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lục Nhập Thất một lát. Ánh mắt y nhìn kiểu gì cũng không giống có tật, khi nhìn vào Lục Nhập Thát, thậm chí còn có thể thấy ánh sáng hội tụ bên trong, không khác gì con ngươi của người bình thường, chỉ có điều đen hơn một chút thôi.
Nhưng sau một lát, Giang Thế Ninh phát hiện y rốt cuộc vẫn lộ ra một vài thói quen của người mù ——
Ý thức của Lục Thập Cửu dường như cực kỳ chậm, con ngươi khẽ động, nhìn Nhập Thất hết từ trên lại xuống dưới một hồi lâu tựa như còn chưa chắc chắn lắm, lại duỗi tay ra xoa nắn sờ soạng trên trán Nhập Thất một lúc.
“Úi ——” Lục Nhập Thất hít khí lạnh, cắn răng nói: “Sao huynh lại sờ chỗ đó chứ, vừa nãy bị ngã nên trán bị thương, không sờ thấy cái nốt ruồi kia đâu.”
Huyền Mẫn nghe vậy thì nâng mắt nhìn qua.
Nốt ruồi nhỏ ở mệnh cung thượng đình của Lục Nhập Thất quả nhiên bị trớt, trầy da đôi chỗ, còn nhỏ máu, đúng thật là khác lúc đầu không ít.
Lục Thập Cửu nghe vậy, bèn kéo tay Nhập Thất, sáp tới gần trước chóp mũi, dường như đang định xem lòng bàn tay cậu ta.
Nhập Thất không nói hai lời rút tay về, cau mày nói: “Tay cũng đừng sờ, vừa nãy ở trên thuyền bị cắt một đoạn, vừa mới lành một chút, lúc ngã xuống lại bị va nứt ra rồi. Huynh cứ ấn không nhẹ không nặng như thế, tay của ta sẽ phế luôn mất.”
Lục Thập Cửu yên lặng thu tay về, gật đầu, có vẻ bấy giờ mới xác nhận người tới là em trai mình, y lặp lại từng từ một: “Lục Nhập Thất.”
Lúc này rốt cuộc không phải giọng điệu nghi vấn nữa.
Lúc ở nhà mình, Lục Nhập Thất còn gấp đến độ rớt vài giọt nước mắt, giờ tìm được Lục Thập Cửu thật rồi, cậu ta lại khôi phục dáng vẻ không kiên nhẫn kia, như thể cậu ta không cam tâm tình nguyện đến đây tìm người. Giang Thế Ninh thấy vậy thì chẳng biết phải nói gì.
Song hắn nhanh chóng phát hiện ra, Lục Thập Cửu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Y sờ soạng xong, sau khi được Lục Nhập Thất đỡ dậy, việc đầu tiên làm là đẩy cánh tay Lục Nhập Thất trên tay mình xuống, bộ dáng không thích được người khác đỡ, không hề nhiệt tình, thậm chí còn có chút……. lạnh nhạt không nói nên lời.
Cái bệnh gì đây?
Giang Thế Ninh có chút phiền lòng nhìn hai anh em, cuối cùng cũng hiểu “Không thân lắm” mà Tiết Nhàn nói là có ý gì.
Nhưng hắn tự thấy mình không mù, chân tâm hay giả tâm vẫn có thể phân biệt được. Bất luận là sự lo lắng của Lục Nhập Thất khi ở nhà, hay là thần sắc thoáng buông lỏng của Lục Thập Cửu khi vừa nhận ra người tới, đều không phải giả vờ, sao vừa đứng lên là lại bày ra bộ dáng lạnh lùng này?
Sau khi đứng lên Lục Thập Cửu liền hỏi thăm tình trạng của Lưu lão đầu, thản nhiên đùa nghịch mấy nhánh cây trong tay mình, không phản ứng gì.
Huyền Mẫn đánh giá y từ trên xuống dưới, lại nhìn sang Lưu lão đầu, mi tâm hơi nhíu lại.
“Đại sư, chẳng phải ngài và Tiết huynh muốn tìm vị tiểu huynh đệ Thập Cửu này sao?” Giang Thế Ninh thấy hắn nhíu mày, cũng không biết là có vấn đề gì, không khỏi lên tiếng nhắc nhở một câu.
Huyền Mẫn gật đầu, lấy kim châu từ trong túi ra.
Tiết Nhàn lăn lộn trong túi Huyền Mẫn đã hơi choáng váng, lúc trước khi vẫn là giấy da, y đã cảm giác kim châu có biến hóa rất nhỏ dưới ảnh hưởng của Huyền Mẫn. Bây giờ trực tiếp trú ngụ trong kim châu, y mới phát hiện, biến hóa này chẳng nhỏ xíu nào hết!
Ban đầu, y cảm giác như thể mình đang ngâm trong một hồ nước nóng, dưới hồ nước nóng còn có một tuyền nhãn, trong tuyền nhãn ùng ục tỏa hơi nóng, hấp hơi khiến toàn thân y thoải mái.
(Tuyền nhãn là miệng hay mắt của một dòng suối hoặc ao hồ, là một lỗ hổng hình thành do áp suất. Nước trong tuyền nhãn cứ sôi trào ùng ục như hình nè.)
Nhưng nhiệt độ trong hồ nước càng lúc càng cao, càng lúc càng nóng, giờ đã nóng gần như bỏng da, y mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình đâu phải đang ngâm hồ nước nóng, đây là đang định nấu một nồi canh thịt rồng thì có?!
Đáng tiếc, hối hận đã muộn rồi, muốn ra cũng ra không được. Bởi vì y phát hiện nồi canh này hơi dính dớp, ngâm y nhũn hết tay chân, muốn nhấc đều nhấc không nổi.
Dưới tình huống như vậy, y không chú ý đến chuyện ngoài túi nữa, vậy nên đám Huyền Mẫn đang làm gì, gặp người nào, y đều mơ hồ không rõ được, chứ đừng nói gì đến xen mồm vào.
Ngay khi y sắp bị nấu chín, tay Huyền Mẫn đã cứu vớt y.
Lừa trọc cũng thực lạ đời, rõ ràng nhiệt độ tay không khác gì người thường, thậm chí còn hơi thiên lạnh một chút, sao trong túi dán chỗ hông bụng lại có thể nướng chín kim châu thành như vậy?
Khi Tiết Nhàn bị hắn nắm trong tay, liền thở phào một hơi —— Cuối cùng cũng được mát mẻ một tẹo.
Nhiệt độ của chân linh giảm xuống, đầu y cũng không còn choáng váng nữa.
Y lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Huyền Mẫn hai vòng, giảm nhiệt độ toàn thân trên dưới mình một ít, bấy giờ mới ngoan ngoãn dừng lại, xuyên thấu qua lớp vỏ mỏng màu vàng lóe sáng của kim châu để nhìn ra bên ngoài.
Trán Tiết Nhàn nóng hầm hập, phản ứng hơi chậm chạp. Sau một lát, y mới miễn cưỡng đáp: “Ồ, vậy quả thực là không thể tốt hơn, vừa hay ngươi cũng mang theo nhánh cây, giúp ta tìm người.”
Dứt lời, y miễn cưỡng lăn một vòng, nói với Huyền Mẫn: “Lừa trọc, đưa tiền.”
Tiết Nhàn thấy một tay còn lại của hắn lấy ra mấy nén bạc vụn, nheo mắt lười biếng nói: “Sau này sẽ trả lại vàng cho ngươi.”
Lục Thập Cửu “nhìn” về phía bọn họ, nói với Lục Nhập Thất: “Nhận đi, đừng lấy nhiều.”
Tuổi y không lớn, bộ dáng chỉ mười bảy mười tám tuổi, lại có một thói quen kỳ quái. Y muốn nuôi gia đình, cho nên tìm y bói toán đương nhiên mất tiền, có điều số tiền không cố định, chỉ chỉ định con số. Vàng bạc đồng tùy ý ngươi, nếu ngươi muốn đưa tiền đồng, vậy trả ba đồng, nếu ngươi muốn đưa bạc, vậy đưa ba nén bạc, nếu uống lộn thuốc muốn đưa vàng, vậy cũng trả ba nén.
Tiết Nhàn chính là cái loại uống lộn thuốc này, hai lần trước tìm y bói toán đều trả ba viên kim châu nhỏ.
Lục Nhập Thất thành thật nhận ba nén bạc vụn từ tay Huyền Mẫn, đang định bỏ vào túi Lục Thập Cửu, lại bị Lục Thập Cửu ngăn: “Áo khoác ta bị rách rồi, đệ cứ cầm trước đi, đừng tham.”
“Ai tham?!” Lục Nhập Thất cau mày nói.
Lục Thập Cửu không để ý cậu ta, chỉ nhìn về phía Huyền Mẫn, hỏi: “Muốn tính thứ gì?”
Huyền Mẫn đưa kim châu trong tay qua.
Tiết Nhàn nói: “Chính là viên kim châu này, phiền ngươi tính giùm ta, kim châu này đã qua tay những ai, hiện giờ đang ở đâu.”
Lục Thập Cửu không nhận lấy kim châu, chỉ ngồi xuống tại chỗ, sờ sợi dây đỏ cột bó cây, vừa nhìn chằm chằm vào kim châu, vừa cầm nhánh cây trên mặt đất chậm rãi di chuyển.
Giang Thế Ninh nhìn một hồi mới phát hiện, không phải Lục Thập Cửu cầm bó cây vẽ trên mặt đất, mà là bó cây kia tự mình vẽ, ngón tay Lục Thập Cửu chỉ giữ nó thôi. Hắn nhìn chằm chằm bó cây kia hồi lâu, thấy dưới đất vẽ ra vài đường ngang dọc giao nhau, cùng với một ít chấm nhỏ rải rác.
Mãi đến khi cành cây kêu “Lạch cạch” một tiếng, rơi xuống đất, Lục Thập Cửu mới nhíu mày, nhặt nó lên.
Y dùng ngón tay sờ những dấu vết dưới đất, hai mắt khép hờ, môi vẫn vô thanh khép mở, không biết đang lẩm bẩm tính toán cái gì.
Sau một lát, y ngẩng đầu nhìn kim châu trong tay Huyền Mẫn, chỉ về phía Tiết Nhàn nói: “Hơi kỳ lạ, chỉ tính ra tung tích của bốn người trong đó, còn một người không biết vì sao tính không ra, giống như thể không tồn tại vậy.”
Tiết Nhàn trầm ngâm một lát, nói:”Tổng cộng năm người? Được rồi, vậy nói cho ta bốn người ngươi tính ra trước đi.”
“Ừm.” Lục Thập Cửu gật đầu, nói: “Người thứ nhất là một người đánh cá, thứ hai là người ta không tính ra, thứ ba là một thuật sĩ, thứ tư thì các người đã gặp rồi, là người trong quan nha, họ Lưu. Người thứ năm là vị đại sư này.”
Tiết Nhàn: “…….” Xời, không tính ta cũng biết có bốn kẻ này.
“Vậy tung tích hiện giờ thì sao?” Tiết Nhàn lại hỏi.
Lục Thập Cửu vừa sờ dấu vết dưới đất vừa chậm rãi nói: “Người đánh cá hiện giờ đang ở một con sông tại phủ An Khánh, mấy người sẽ gặp được, thuật sĩ đang thanh tu trong một long động nhỏ ở núi Bàn Long tại Thục Trung, Lưu sư gia…….”
Ngón tay y vuốt ve nền đất, hơi nhíu mày rồi lại buông lỏng, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như trước: “Lưu sư gia đêm qua gặp phải hỏa hoạn, không qua khỏi hôm nay. Đại sư thì không cần nói rồi.”
“Lưu sư gia không qua khỏi hôm nay?” Giang Thế Ninh có chút ngạc nhiên.
Lúc trước ở trạch viên Lưu gia, hắn nghe Lưu lão thái thái nói có nợ ắt phải trả, không ngờ Lưu sư gia thực sự phải trả giá cho những oán trái đó, càng không ngờ lão phải trả giá nhanh như vậy.
Lục Thập Cửu nghe vậy thì lại nâng tay sờ soạng mặt đất một phen, nói: “Phải, xác thật sẽ không qua khỏi hôm nay, bây giờ đang nằm trong một căn phòng.”
Cả nhà Giang gia đều chết cháy, sau khi chết hai vợ chồng Giang thị bị luyện vào trong cối đá, đương nhiên cũng phải trải qua nỗi thống khổ bị hỏa thiêu. Tên ngốc Lưu Xung cả ngày ở trong căn phòng âm khí ngút trời, bị lão hút mất khí vận mấy năm liền, suýt chút nữa cũng bỏ mạng.
Bây giờ thời gian của Lưu sư gia đã hết, chết vì hỏa thiêu, nhắm mắt trong một căn phòng………. Quả thực, có nợ ắt phải trả.
Lục Thập Cửu nhìn về phía Tiết Nhàn, nói: “Còn gì cần hỏi không?”
Tiết Nhàn lắc đầu, cả viên kim châu cũng lăn lóc theo: “Những gì cần biết ta đã biết rồi.”
Lục Thập Cửu lại nhìn mấy người khác: “Các người thì sao?”
Huyền Mẫn nghe vậy, nắm tay lại bỏ Tiết Nhàn về trong túi. Khi kim châu trượt khỏi bàn tay ấm áp của Huyền Mẫn, Tiết Nhàn nhủ thầm: Nếu có tay thì tốt quá, còn bám được thêm một lát.
Đáng tiếc viên châu tròn vo, không hề đình trệ lăn thẳng vào túi, nồi canh thịt rồng của Tiết Nhàn lại ùng ục sôi lên.
Cất kim châu xong, Huyền Mẫn lấy trong người ra một tờ giấy mỏng bị gập lại.
Đây đúng là tờ giấy mà hắn mở ra trong căn phòng ở Quy Vân cư, trên giấy có rất nhiều thứ, có mấy chữ thậm chí cả hình vẽ đơn giản, có nét bút rồng rắn vô cùng qua loa, giống như để tiện tay ghi nhớ, còn có cả dãy số được viết tỉ mỉ.
Khi đưa tờ giấy cho Lục Thập Cửu, hắn không mở giấy ra, mà vẫn để nó gập lại, có thể thấy loáng thoáng nhìn thấy ở một góc lộ ra có hai chữ: Tìm người.
Huyền Mẫn trầm giọng nói: “Ta muốn biết tờ giấy này là do ai viết, cảm phiền.”
Lục Nhập Thất vẫn theo quy củ cũ thu của Huyền Mẫn ba nén bạc vụn. Thập Cửu nhìn tờ giấy mỏng kia, một tay giữ cành cây vẽ trên mặt đất.
Tiết Nhàn bị cất vào túi, song vẫn vô cùng hiếu kỳ, nhân lúc đầu óc vẫn chưa bị nấu choáng, y bèn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài túi.
Sau một lát, khi đầu óc Tiết Nhàn lại sắp quay cuồng choáng váng, y nghe thấy giọng nói mơ hồ của Lục Thập Cửu truyền đến: “Chính ngươi.”
Tiết Nhàn: “……….”
Chính mình viết còn đi hỏi thầy bói xem là ai viết, hơi giống bị bệnh. Y bỗng dưng nhớ tới lời nói lúc trước của Giang Thế Ninh, mùi thuốc trên người Huyền Mẫn giống với mùi thuốc trị bệnh cho người mắc chứng mất hồn.
Chẳng lẽ tên lừa trọc này thực sự bị mất trí nhớ?! Vậy hắn mịa nó giả bộ giống người bình thường quá rồi đó?
Không chỉ riêng Tiết Nhàn, mà Giang Thế Ninh đứng bên cạnh, thậm chí cả Lục Nhập Thất cũng không khỏi trưng vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Huyền Mẫn.
Song Giang Thế Ninh cảm thấy tỏ vẻ mặt như vậy thì hơi vô lễ, vội vàng thu tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tim.
Huyền Mẫn cũng chẳng buồn nhìn bọn họ, như thể không thấy những ánh mắt khó hiểu kia, hắn giữ vẻ mặt không đổi sắc, bình tĩnh hỏi Lục Thập Cửu: “Chắc chắn chưa từng qua tay người khác chứ?”
Lục Thập Cửu sờ mặt đất xác nhận lại lần nữa, gật đầu nói: “Chưa từng.”
Huyền Mẫn gật đầu: “Đa tạ.”
Những gì cần tính đương nhiên đã xong, Lục Nhập Thất bèn lên tiếng nói: “Nửa tháng nay huynh không về nhà, chính là vì rơi xuống nơi quỷ quái này ư?”
Lục Thập Cửu như thể không nghe thấy lời này, chỉ vào con đường phía sau: “Lối vào không dùng được, đi tiếp vào trong đi.”
Nhập Thất cau mày trừng y, dù tức giận nhưng vẫn đi tiếp.
Lục Thập Cửu cũng không để ý cậu ta, đi thẳng dọc theo mộ đạo, đến chỗ sâu hơn trong mộ. Lưu lão đầu cũng im lặng không lên tiếng đi theo, hai người một trước một sau, đi vài bước, lại quay đầu nhìn đám Huyền Mẫn, nói: “Bọn ta đã tìm đường một lần rồi, thiếu chút nữa là có thể đi ra, lần này hẳn là sẽ được thôi.”
Nói xong liền nghiêng đầu, ý bảo bọn họ đi theo.
Huyền Mẫn lẳng lặng nhìn bọn họ một lát, cũng không nói gì thêm, nhấc chân đi theo, khi cất bước hắn hơi nghiêng đầu nói với Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất: “Đi phía sau ta.”
Hai người làm theo, bám đằng sau Huyền Mẫn như cái đuôi, một mặt có hơi sợ hãi, mặt khác lại không dám cách Huyền Mẫn quá gần, sợ dẫm phải tăng bào trắng như tuyết của hắn.
Giang Thế Ninh thấy vẻ mặt như đi đòi nợ của Nhập Thất, bèn thấp giọng nói với cậu ta: “Anh ngươi hẳn cũng rất mệt, có lẽ đã thử dò đường tìm lối ra không ít lần rồi, ngươi nhìn áo của y nửa khô nửa ướt mà xem, chắc là từng bị ngâm nước, tuy rằng đã khô đi một ít, nhưng nhất định vẫn nặng lắm, phải giữ sức đi đường nên đương nhiên có thể không nói thì sẽ không lên tiếng.”
Lục Nhập Thất nhìn vệt nước trên mặt đất, “Hừ” một tiếng xem như trả lời, miễn cưỡng thu lại vẻ mặt.
Lục Thập Cửu dừng chân trước một cửa đá, nâng tay đặt trên cửa. Y nhìn chằm chằm cửa mộ, khẽ chớp mắt, nói: “Sẽ có chút nguy hiểm, nhớ theo sát ta.”
Trong giây phút đó, Lục Nhập Thất cũng nhịn không được mà chớp mắt, chớp xong lại lắc đầu lấy tay xoa nhẹ hai cái.