“Kỳ Dương, anh không tính mua gì cho Hạ An à?”
Giang Hoa cảm thấy kỳ lạ khi hai bữa nay đi chơi chung cô không hề thấy Kỳ Dương nhắc đến bạn gái tin đồn của anh ta. Dù gì cô nghĩ những bức ảnh được lan truyền trên mạng trước đó cũng chứng minh phần nào mối quan hệ tốt đẹp của họ.
Kỳ Dương nghe thấy câu hỏi liền có chút nhói trong lòng. Anh đã cố để không phải nhớ về Hạ An mà con bé Giang Hoa này thật không để ý, năm lần bảy lượt lại nhắc như sợ anh quên.
“Anh chưa biết.” Kỳ Dương trả lời qua loa cho xong, ấy vậy mà Giang Hoa lại đi sâu thêm:
“Ồ… hay để em gợi ý cho anh? Hi, em thấy Hạ An có vẻ thích đeo mấy cái cài này nè.”
Nói rồi cô nàng tiện tay cầm lấy một cái ghim áo nhỏ nhỏ xinh xinh giơ đưa cho Kỳ Dương, đây là một cửa tiệm bán đồ lưu niệm mà cả đám đang ghé ngang qua.
Kỳ Dương im lặng không nói gì, trong lòng tự hỏi: Có à?
Giang Hoa biết ý liền vội vàng khẳng định:
“Em nói thật đấy! An An còn có một cái y chang của em nữa, đợi tí em lấy ảnh cũ em đeo nó cho anh xem.”
Giang Hoa mở mục ảnh trong điện thoại lên rồi kéo lên những tấm ảnh cũ. Cuối cùng cô nàng cũng tìm ra rồi zoom to lên cái hình có chiếc cài áo trông giống của Hạ An cho Kỳ Dương xem:
“Nè cái này nè! Xinh ha? Này em được người ta tặng, mà trùng hợp sao lúc hỏi An cũng được tặng y chang hi.”
Kỳ Dương ban đầu cũng không quan tâm lắm việc Giang Hoa hì hục kiếm đưa anh xem ảnh của cô, nhưng đến lúc cô nàng zoom to chiếc cài áo đó lên, anh một giây lướt qua liền thay đổi sắc mặt.
Đây không phải là chiếc brooch hình trái tim của YSL sao?
Không thể nào, chắc con bé Giang Hoa này nhìn nhầm rồi. Kỳ Dương thậm chí còn mặc định cho rằng những thứ như này rất dễ bị đạo nhái bên ngoài, nên việc trông na ná nhau là lẽ thường tình.
Nghĩ thế anh liền thu lại vẻ mặt có phần đăm chiêu kia rồi tiến vài bước đi về phía trước, trong lòng chợt nảy lên một câu hỏi mà không thể mở lời:
“Mấy nay em sao rồi…?”
Một lúc sau, Dạ Vũ từ phía sau đi lên đang lựa đồ thì vô tình va nhẹ vào Giang Hoa, liền quay lại xin lỗi đàn em:
“A sorry em, chị không để ý.”
“Có gì đâu hi! Chị mua được gì rồi?” Giang Hoa vui vẻ hỏi thăm Dạ Vũ.
“À cũng kha khá. Em xem cái khăn tenugui nào hợp với con trai nhỉ?”
Thì ra chị ta đang đắn đo suy nghĩ chọn khăn à?
“Chị mua cho ai? Gia đình? Bạn bè? Lớn tuổi hay nhỏ tuổi?” Giang Hoa thấy Dạ Vũ hỏi ý kiến mình liền nhiệt tình tham gia tư vấn.
“Cho anh Đông.” Dạ Vũ khẽ đáp.
Hai chữ ‘anh Đông’ có thể còn xa lạ với những học sinh trong cấp, nhưng tuyệt đối bất cứ ai trong câu lạc bộ âm nhạc cũng đều biết về anh, Giang Hoa cũng không phải ngoại lệ.
“Ồ… ừm… chắc cái màu trắng xanh này ạ?”
Giang Hoa chỉ vào một chiếc khăn có hai màu trắng và xanh dương làm chủ đạo. Trong lòng chỉ cảm thấy việc lựa chọn này khá cá nhân vì cô cũng chẳng mấy khi được tiếp xúc và gần với gũi Ban Đông, dù trong lòng lúc nào cũng muốn.
Có điều, ai cũng biết chỉ có Dạ Vũ là xứng với anh ta nhất…
Dạ Vũ mất vài giây xem xét rồi khen một câu:
“Hợp lí đó!”
Lúc tính tiền xong, cô nàng còn chụp lại rồi gửi qua tài khoản mạng xã hội của Ban Đông báo:
“Xem em mới mua gì cho anh nè!”
Cuối cùng nửa ngày trời sau kiểm tra lại tin, Ban Đông vẫn không có phản ứng hay xem hình làm cô nàng mất hứng hẳn. Thế là Dạ Vũ quay sang gọi điện hỏi thăm mẹ Ban Đông, Ngô Thái Hoa, hòng xem thử anh ta đang ở đâu, làm gì.
Sau một hồi nói chuyện, cô mới biết Ban Đông đang ở Singapore với Hà Khiêm.
Singapore… Tuyệt, cô có đứa em họ đang ở bên đó. Với lại theo như mấy lần cô được biết, Ban Đông qua nước này thường hay trú tại khu Orchard. Khách sạn khu này tuy nhiều nhưng với chuẩn năm sao thì không quá khó để kể đến vài cái tên.
Trong tích tắc, Dạ Vũ đã nhờ người theo dõi sơ tình hình của Ban Đông bên ngoài chỉ với vài phút thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
.
“Mai xong việc rồi chúng ta về nhé!”
Ban Đông vươn vai một cái thật sảng khái rồi bẻ bẻ mấy ngón tay, mặt quay sang coi thử thái độ của Hạ An như thế nào sau một ngày cho cô nàng đi Universal chơi.
Đáp lại Ban Đông, Hạ An chỉ vật vờ trả lời vài câu:
“Vâng mai v..ề…”
“Sáng ra em còn hào hứng lắm mà? Đi tàu lượn một lần không đã còn phải quay thêm tận ba vòng. Nể em thật!” Ban Đông vừa nói vừa lắc đầu cười, lúc đi chơi anh còn tưởng mình đang dắt theo một đứa nhỏ nào chứ không phải bạn gái.
“Aiya đâu phải cái đó. Tại đi cả ngày nên giờ chân em muốn rã rồi.” Hạ An cố gắng dùng chút sức lực còn lại để thều thào lên tiếng. Cô thật sự đuối rồi, bây giờ trong đầu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon sau khi tắm xong.
“Này em không được ngủ! Chưa ăn tối mà đã đòi ngủ là sao?”
Hạ An nghe thế liền mở mắt nhìn Ban Đông, cả đầu cô bây giờ đang vùi dưới lớp gối êm ấm mà chẳng muốn ngồi dậy:
“Em cũng hơi đói nhưng mà thật sự chân đi không nổi rồi.”
“Đi, anh cõng em.”
Nói rồi Ban Đông đứng dậy sửa soạn đồ, vừa làm vừa nói:
“Cũng gần đây thôi, có điều anh lỡ đặt bàn rồi, không đi thì phí lắm.”
“Ơ còn vậy nữa à? Chỗ đó đông lắm phải đặt bàn sao?” Hạ An nghe thấy tính khẩn trương trong câu nói nên liền cố gắng ngồi dậy.
“Ừm… chắc vậy. Dù gì cũng là nhà hàng có sao Michelin, không phải muốn vào là có chỗ ngay.”
Quả nhiên sau hơn nửa tiếng lên đồ thì bọn họ cũng đi qua được nhà hàng mà Ban Đông nói. Rất may mắn là nó cũng chung một khu vực và cũng toạ lạc trên con đường Orchard cô nàng đi vừa qua.
Shisen Hanten của Chen Kentaro.
Đây là một trong số những nhà hàng đạt chuẩn để có được cho mình ngôi sao danh giá trong làng ẩm thực kia.
Khi vừa bước vào sảnh, Hạ An không khỏi ngoác miệng ngạc nhiên vì không gian của nhà hàng này. Trên những chiếc trần cao kia được gắn không ít đèn chandelier hoa lệ rũ xuống. Ánh sáng màu vàng ấy vừa tạo cảm giác sang trọng, lại vừa có chút ấm cúng cho các thực khách. Nếu đem quán cháo ếch hôm qua ăn ở Geylang ra so sánh, thì quả nhiên là đại diện cho hai thái cực khác nhau.
Lúc vừa mở menu ra xem, Hạ An mới phát hiện nhà hàng này chuyên về ẩm thực Trung Hoa, với món signature là Mapo tofu chế biến theo công thức riêng truyền đời trong gia đình.
Hạ An khẽ nhìn lên Ban Đông đang chăm chú gọi món, chợt ngộ ra một điều rằng:
Ban Đông rất thích ăn đồ Hoa.
Anh bất chợt ngẩng lên hỏi Hạ An có muốn ăn gì thêm hay có yêu cầu gì với món ăn không. Cô chỉ vui vẻ đáp lại cái lắc đầu.
Món ăn của đầu bếp như thế nào, cứ để họ làm theo ý thích. Yêu cầu thêm bớt đôi khi lại khiến họ thấy không thoải mái.
Trong khi đó, ở phía bên kia đường của khách sạn Mandarin Orchard:
“Này bà chị, tôi có một tin vui, một tin buồn. Bà chị muốn nghe tin nào trước?”
Vang lên ở đầu dây điện thoại là giọng nói hời hợt có chút bông đùa của một cậu thanh niên.
“Sao rồi? Cậu có phát hiện gì không?” Dạ Vũ sốt ruột hỏi lại. Khi vừa nhìn thấy điện thoại của cậu ta, Dạ Vũ liền biết chắc là cậu ta đã có thu hoạch gì đó.
“Quả nhiên anh ta đang ở đây. Đã vậy còn đi cùng với một cô gái nào đó, trông rất vui vẻ ha ha!”
Vừa nghe xong câu này, máu nóng trong người Trương Dạ Vũ chợt dâng trào lên.
Ban Đông mà cô biết sẽ chẳng bao giờ kết hợp chuyện công việc với đi chơi riêng cá nhân như này, đã vậy còn là đi cùng một cô gái khác. Từ trước đến giờ, những cô gái bị bắt gặp đi với Ban Đông đa số đều từ các quán bar hoặc pub. Sau khi Dạ Vũ điều tra thì đều có chung một đáp án rằng: Ban Đông vô tình đến đó rồi gặp họ nên uống chung hoặc đi ăn uống chung. Nhưng chuyện trai gái sau đó thì đều không có.
Dạ Vũ sau này mới có: những gì Ban Đông làm cơ bản chỉ là muốn chống đối lại Diệp Vương để không phải đảm nhiệm việc kinh doanh gia đình. Cái này cô có thể hiểu.
Nhưng mà…
“Cậu có chụp được hình hay biết danh tính cô gái đó không? Cô ta là ai?”
“Này bà chị, tôi có phải là paparazzi đâu mà làm mấy chuyện đó? Báo tin cho bà chị là may lắm rồi đấy!”
Cậu thanh niên này không hề nể nang gì cô, ngược lại còn thấy Dạ Vũ thật phiền toái.
“Làm ơn cậu đấy! Coi như xin cậu lần này. Nếu muốn tôi sẽ nhờ dì Trương gửi đôi giày bản giới hạn hôm bữa…”
Chưa kịp nói hết lời, cậu ta liền ngắt một cách bực bội. Nhà cậu ta cũng chẳng thiếu gì nên việc lôi mấy thứ đó ra dụ hoặc có phần khiến cậu ta tự ái:
“Không cần. Chuyện trả ơn từ từ tính. Tôi sẽ thử nhưng không chắc. Vậy nhé!”
Tít… tít…
“Tắt máy rồi ư?”
Dạ Vũ ngồi bệt xuống một cách thất thần. Cô cố gắng nhớ lại những gương mặt đã tiếp xúc gần gũi với Ban Đông, nhưng cuối cùng cũng không thể chọn ra được một cái tên.
“Aaaaaa!!!”
Dạ Vũ không chịu được mà phát tiết, đem hết mền gối quăng hết xuống đất rồi ném điện thoại vào góc tường phía đối diện. Cô luôn cho rằng mình có thể nắm bắt được hết mọi thứ về Ban Đông, nhưng rồi bây giờ lại xuất hiện từ đâu một đứa con gái khác, cùng anh đi chơi, cùng anh ngủ chung khách sạn.