Trong tay Lưu Bá Thiên cầm một chiếc túi lưới đựng món quà được gói bằng giấy thiếc màu vàng.
Khi nhìn thấy dáng vẻ như thần tiên của Triệu Thiên Đạo, lão ta sợ sệt rung cả râu.
Vẻ mặt tỏ ra kích động.
“Cựu thủ trưởng”.
Nói rồi lão ta tiến đến ôm chặt Triệu Thiên Đạo một lúc.
Hai người bắt tay nhau.
Lão ta kích động nói.
“Cũng phải ít nhất chục năm rồi chúng ta chưa được gặp nhau. Cựu thủ trưởng đúng là ngày càng trẻ ra”.
“Ha ha ha ha, Tiểu Lưu giờ thành Lão Lưu rồi, nhưng mà cái miệng dẻo của ông vẫn còn trơn tru lắm”, Triệu Thiên Đạo cười khà khà.
“Nào nào nào, ngồi xuống nói chuyện đi”.
Hai người sóng vai đi vào bên trong, đồng loạt ngồi xuống băng ghế đá giữa sân.
Người giúp việc thấy có khách đến định chạy đi chuẩn bị trà nước lại bị Lưu Bá Thiên giơ tay gọi lại.
“Lại đây lấy trà tôi mang mà pha”.
Người giúp việc nhận lấy trà, nhanh nhẹn chạy đi pha một ấm trà nóng hổi.
“Cựu thủ trưởng, đây là trà nhài mà ông thích nhất. Tôi đã cho người đến tận vùng trồng đặc sản để mua đấy”, Lưu Bá Thiên khẽ cười cất giọng nói.
“Không thích Long Tỉnh chỉ thích trà nhài. Có lẽ cũng chỉ có ông mới còn nhớ cái thú vui rẻ tiền này của tôi”. Triệu Thiên Đạo cười nhạt đáp.
Nói tới đây, bọn họ lại nhớ tới chuyến đi Nam Cương từ mấy chục năm về trước và những sự cố xảy ra sau đó.
Lúc đấy hai người họ đều xuất thân từ con nhà nghèo, chỉ được nghe nói về lá trà chứ không có phúc uống thử.
Sau một trận chiến thắng oai hùng, họ thu giữ được một lượng lớn vật tư của quân địch làm chiến lợi phẩm. Bên trong có hai loại lá trà, một là Long Tỉnh, một là trà nhài.
Khi trông thấy chén trà đang bốc hơi nóng hổi của tướng quân kẻ thù, hai người đều không kìm lòng được mà uống thử.
Ngụm trà đầu tiên là trà Long Tỉnh, mặc dù mùi hương thanh nhẹ nhưng vị đắng rất gắt. Lúc đó Triệu Thiên Đạo đã không nhịn được nhổ hết ra.
Còn trà nhài mang theo vị ngọt nhàn nhạt và hương thơm ngào ngạt lại khiến lão ta cực kỳ yêu thích.
Bởi vậy, lão ta uống nhiều thành quen.
Không uống được trà Long Tỉnh, chỉ thích uống trà nhài.
Chỉ thoáng chốc, mùi thơm của hoa nhài đã lan ra khắp cả tòa nhà.
Hai mắt Triệu Thiên Đạo tỏa sáng rực rỡ.
Lão ta nâng chén trà lên hít hà một hơi.
Mùi hương quen thuộc.
“Thơm quá!”
“Lão Lưu, ông thật sự rất có lòng”, lão ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi cười nói.
Lưu Bá Thiên cũng uống thử một ngụm.
Vẻ mặt lại có chút nhăn nhó.
“Tôi vẫn thích uống Long Tỉnh hơn”.
“Ha ha ha ha…”
Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Sau khi tiếng cười ngớt đi.
Triệu Thiên Đạo đặt chén trà trong tay xuống, hai mắt híp lại.
Không kìm được cất tiếng dò hỏi.
“Lão Lưu, tôi có nghe được chuyện của ông rồi. Tiếp theo ông có tính toán gì không?”
Sắc mặt Lưu Bá Thiên tức thì trở nên khó coi.
Lão ta mím chặt môi.
Thở dài thườn thượt.
“Cựu thủ trưởng, tôi cũng không dám giấu ông. Lần này tôi đến không chỉ để thăm ông, mà còn muốn bàn bạc với ông một chuyện”.
“Hiện giờ Nam Thành đã thay đổi rất nhiều, kể từ lúc thằng nhóc nhà họ Trần kia trở về”.
“Có lẽ ông vẫn chưa biết, đến cả phó thống lĩnh đội quân Đông Hoang là Tưởng Đại Vi cũng một lòng nghe theo thằng nhóc kia”.
“Hả? Còn có chuyện như vậy sao?”
Triệu Thiên Đạo cảm thấy khá bất ngờ.
Nếu chuyện này là thật thì chứng tỏ Trần Thiên Hạo và Tưởng Đại Vi có quan hệ không đơn giản.
Chẳng lẽ Trần Thiên Hạo chính là thuộc cấp của Tưởng Đại Vi?
“Thế cậu đã từng điều tra thân phận của Trần Thiên Hạo ở Đông Hoang chưa?”
Triệu Thiên Đạo không kìm được lên tiếng hỏi.
“Tôi chưa điều tra cặn kẽ, nhưng từ trước khi cậu ta trở về, quân đội ở chỗ chúng ta đã từng thông báo tin tức quân Đông Hoang trở về quê cũ. Trần Thiên Hạo chỉ là một đại đội phó nhỏ bé”.
“Thế nhưng cậu ta có thể dễ dàng đưa ra được tranh chữ thư pháp và thư tay của chiến thần Đông Hoang. Tôi cứ cảm thấy điều này không đơn giản”.
Lưu Bá Thiên tỏ vẻ kinh hãi nói.
“Ha ha ha ha, chuyện này có gì mà không đơn giản. Chiến thần của nước nước Hoa ta làm gì có ai không coi quân lính như anh em trong nhà. Đừng nói là thư tay, chỉ cần ông cầu xin, chiến thần còn có thể đích thân đến”.
Triệu Thiên Đạo cười nói.
Lời này của lão ta cũng không phải nói dối.
Chiến thần của nước Hoa thực sự đều coi cấp dưới của mình như anh em.
Đối đãi như người thân ruột thịt.
Giết người không chớp mắt, không ai địch lại nổi.
Khiến kẻ địch chỉ mới nghe tên đã sợ mất mật, nhưng không có nghĩa là chiến thần cũng đối xử với anh em như vậy.
Chỉ là do quân lính bình thường rất ít có cơ hội được gặp chiến thần.
Nghe danh vang khắp chốn, nhưng chưa được gặp người thật bao giờ.
Dần dà, chiến thần trở thành một sự tồn tại cao quý trong truyền thuyết mà quân lính chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ từ xa.