“Thật ra đàn ông gặp những chuyện như thế này cũng rất bình thường. Nhưng mà con phải ghi nhớ, không được phụ lòng Tiểu Nguyệt. Con xem bố của Tiểu Nguyệt đi, mẹ còn nhớ nhà họ Tiền có một cô con gái ngoài giá thú bị bỏ mặc đấy”.
Bà Trần thở dài thườn thượt.
“Mẹ còn biết nhà họ Tiền có con gái ngoài giá thú sao?”
Trần Thiên Hạo ngạc nhiên hỏi.
Người đó không ai khác chính là Tiền Cẩm Lâm.
“Mẹ biết chứ, mẹ còn nhớ mười mấy năm trước từng gặp hai mẹ con không nơi nương tựa đi xin ăn ở ngoài đường. Cô bé con gầy còm, tay chân như que củi, bà mẹ thì yếu ớt, mặt mũi trắng bệch. Lúc đó nhà chúng ta chưa có sản nghiệp lớn như bây giờ đâu, nhưng mẹ vẫn dẫn hai người họ về nhà mình”.
“Mặc dù mẹ biết được thân phận của bọn họ nhưng cũng không làm gì được. Cuối cùng sau khi ở lại nhà mình một tuần, bà mẹ đã dẫn theo cô con gái bỏ đi. Sau này mẹ có thăm dò được, chẳng bao lâu sau khi rời đi thì bà mẹ qua đời. Hình như cô con gái được đưa đến trại trẻ mồ côi thì phải”.
“Cái lão Tiền Quán Thần đáng giết trăm ngàn lần kia lại không làm gì hết”.
Bà Trần tức giận gõ gậy chống xuống sàn nhà.
Tuy đã nghe được một vài tin tức từ phía Tiền Cẩm Lâm.
Nhưng sau khi nghe thấy mẹ kể về những khổ sở mà cô ta từng phải chịu, Trần Thiên Hạo vẫn không kìm được buông tiếng thở dài.
Từ khi bà Trần bị bắt đi, anh đã giao toàn bộ quyền quản lý công ty cho Trần Vĩnh Khang.
Bà Trần đã đến tuổi này rồi, nên để bà an nhàn hưởng phúc mới phải.
Ban đầu bà không hài lòng về chuyện này, phải đến khi anh quỳ ngoài sân suốt đêm mới thuyết phục được bà đồng ý.
“Mẹ ơi, chiều nay con phải đi đấu giá với Tiểu Nguyệt, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi”.
“Được rồi, con cứ đi đi”.
“Hai đứa dành thời gian đi chụp ảnh cưới đi, ngày cưới sắp tới gần rồi”.
Trong giọng nói của bà Trần tràn ngập vẻ chờ mong.
Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng anh lại khác hoàn toàn.
Anh vẫn luôn bận rộn với công việc không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với hiện thực.
Vậy là anh thực sự sắp kết hôn rồi sao?
Tại thành Đông.
Bên trong tòa nhà Tứ Hợp Viện cổ xưa xa hoa.
Nơi đây là địa bàn của nhà họ Triệu, gia tộc lớn nhất Nam Thành.
Bọn họ tự lập một thôn ở thành Đông, đặt tên là thôn Triệu Gia.
Ở bờ biển phía Đông xây nên một tòa biệt thự rộng lớn, chính là chỗ ở của chủ nhà họ Triệu, Triệu Vô Cực.
Lúc này bên trong đại viện của căn biệt thự đó.
Triệu Vô Cực đang lẳng lặng đứng giữa sân.
Trước mặt ông ta là một ông già đầu tóc hoa râm, toát lên khí chất hơn người. Đó chính là Triệu Thiên Đạo.
Cũng là bố của Triệu Vô Cực, cựu phó thống lĩnh quân đội Nam Cương Bắc Thành, Thiên Đạo chân nhân của Ngũ Đài Sơn.
Lão ta vốn đã ở ẩn từ lâu không màng chuyện thế tục lại bị Triệu Vô Cực mời về bàn bạc chuyện đấu giá tại thành Tây.
“Vô Cực, hai em của con đâu?”
Triệu Thiên Đạo chắp tay sau lưng, sắc mặt hồng hào, trông như thần tiên đắc đạo.
“Dạo này em hai toàn ra ngoài học hỏi, nhưng con đã báo tin cho nó bố trở về rồi. Chắc là chẳng bao lâu nữa nó sẽ chạy về thôi”.
Triệu Vô Cực nói xong, nét mặt hiện lên vẻ do dự.
“Còn về em ba, nó…”
“Có phải nó lại chạy ra ngoài chơi bời lêu lổng rồi không? Thằng nhóc này không có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ ham mê gái đẹp, sớm muộn gì cũng có ngày chết vì gái”.
Triệu Thiên Đạo tức giận mắng.
“Em ba chết rồi”.
Triệu Vô Cực đau khổ thông báo.
“Cái gì?”
Triệu Thiên Đạo ngoay ngoắt sang, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm ông ta.
Mặt đỏ phừng phừng, trán nổi đầy gân xanh.
“Sao nó lại chết được?”
“Bố còn nhớ Bạch Chính Xuân không?”
“Nghe tên quen quen”, Triệu Thiên Đạo gật đầu đáp.
“Không biết từ bao giờ em ba lại qua lại với con dâu của ông Bạch. Lúc nó ngủ qua đêm ở nhà con dâu nhà họ Bạch kia đã bị chết cháy”.
Triệu Vô Cực bất lực nói.
Nghe thấy thế, Triệu Thiên Đạo thở dài một tiếng.
Mặc dù Triệu Thành Phi là con ngoài giá thú của lão ta nhưng từ sau khi biết đến sự tồn tại của đứa con rơi này, lão ta đã lập tức đón về nhà nuôi dưỡng, yêu thương hết mực.
Chỉ có điều đứa con này của lão ta lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm, tính cách côn đồ khó dạy. Lão ta cũng đã từng cố gắng dạy dỗ ông ta, để ông ta tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc.
Nhưng đột nhiên trở nên giàu có khiến Triệu Thành Phi cả ngày chìm đắm trong ăn chơi hưởng lạc, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.
Nào ngờ, một lần chìm đắm này lại không dứt ra được, thậm chí còn gặp kết cục xấu số.
“Thôi bỏ đi, có lẽ đây chính là số mệnh của nó”.
Triệu Thiên Đạo bất đắc dĩ nói.
“Tình hình mảnh đất làm dự án Vịnh Lam ở ngoài thôn Triệu Gia thế nào rồi?”
“Em hai đã xin được giấy phép khai thác rồi. Chỉ có điều trước mắt chúng ta vẫn chưa dám khởi công quy mô lớn”, Triệu Vô Cực nghĩ ngợi một hồi rồi đáp.
“Hả? Ở trong Nam Thành này còn có chuyện mà nhà họ Triệu không dám làm sao?”
Triệu Thiên Đạo nghe xong không khỏi sững sờ, bực bội thở hắt ra.
“Không phải tại con nhát gan, mà là do dạo này ở Nam Thành có nhiều thay đổi lớn quá”.
Tiếp đó, Triệu Vô Cực kể lại toàn bộ chuyện Trần Thiên Hạo trở về và những chuyện đã xảy ra giữa ông ta và anh trong hơn chục ngày ngắn ngủi gần đây cho Triệu Thiên Đạo nghe.
Lão ta tặc lưỡi nhíu mày, vuốt râu suy tư.
“Có vẻ như thằng nhóc họ Trần này không đơn giản đâu. Nó có thể tùy tiện hủy diệt cả nhà họ Tiền thì bố sợ nó có thế lực lớn nào đó chống lưng đằng sau rồi”.
“Đương nhiên, sản nghiệp mấy chục năm nay của nhà họ Triệu chúng ta không thể bị một thằng oắt con uy hiếp tới được”.
“Vô Cực, việc khai thác mỏ ở mảnh đất đó con cứ yên tâm mà làm. Lần này trở về, bố sẽ ở lại đây một khoảng thời gian”.
Triệu Thiên Đạo lạnh lùng lên tiếng.
Triệu Vô Cực lập tức mừng rỡ.
Ông ta cung kính giơ tay vái một cái.
“Có bố ở đây, mọi chuyện đều dễ hơn nhiều rồi”.
“Lộ Bình đâu?”
Triệu Thiên Đạo thản nhiên hỏi.
Triệu Lộ Bình đã đi theo lão ta đến Ngũ Đài Sơn tu hành từ nhỏ, võ nghệ siêu phàm, sau khi về nhà vô số lần truyền tin tốt đến cho lão ta, có thể nói đây là người khiến lão ta hài lòng nhất.
“Mấy ngày nay Lộ Bình khá bận rộn. Việc đấu giá ở khu công nghiệp thành Tây do nó phụ trách, cả việc khai thác dự án Vịnh Lam ngoài thôn cũng giao cho nó”.
“Đứa bé này được bố dạy dỗ nên tính tình rất ổn trọng, thủ đoạn phi phàm, cũng có tài năng trong lĩnh vực kinh doanh”.
Khi nhắc đến Triệu Lộ Bình, Triệu Vô Cực khó nén nổi thái độ tán thưởng.
“Ừ, bố hiểu tính cách của Lộ Bình. Thằng bé này không nói nhiều, nhưng năng lực rất tốt. Lúc đầu bố không định cho nó về đâu, nhưng nhà họ Triệu cần người nối nghiệp, cho nó về sớm rèn luyện cũng tốt cho tương lai của nó hơn”.
Triệu Thiên Đạo cũng rất coi trọng đứa cháu trai này.
Trong lúc hai người đang say sưa trò chuyện.
Người giúp việc hớt hải chạy vào báo tin.
“Dạ thưa, Lưu Bá Thiên nhà họ Lưu đến xin gặp”.
“Lưu Bá Thiên?”
Cả hai đều cảm thấy rất bất ngờ.
Triệu Thiên Đạo đã nghe Triệu Vô Cực kể về chuyện Lưu Bá Thiên đã mất đi địa vị gia chủ nhà họ Lưu. Bây giờ có lẽ lão ta sống ở nhà họ Lưu cũng không dễ chịu gì cho cam.
Lúc này lão ta đến gặp chắc chắn là muốn xin sự trợ giúp.
Đương nhiên, lão ta từng là đàn em đi theo Triệu Thiên Đạo, nghe tin chủ cũ trở về đến thăm hỏi một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Triệu Thiên Đạo phất tay ra hiệu.
“Cho ông ta vào đây”.
Triệu Vô Cực suy ngẫm một hồi rồi lẳng lặng lùi sang bên cạnh.
Lưu Bá Thiên thở hổn hển chạy vào.