“Trước kia tôi cũng chỉ nghe nói người ta nói rằng chiến thần của nước Hoa ta coi quân bính dưới quyền như anh em ruột thịt. Nhưng bây giờ nghe cựu thủ trưởng nói như vậy, tôi tin đây là thật rồi”.
Lưu Bá Thiên nhìn sang Triệu Thiên Đạo với ánh mắt kính nể.
“Ừ, thế nên ông đừng cho rằng đây là nguyên nhân to tát lắm. Có lẽ thằng nhóc Trần Thiên Hạo kia có gì đó hơn người nên mới được Tưởng Đại Vi coi trọng như vậy”.
Triệu Thiên Đạo vuốt râu nói.
“Lúc đầu tôi còn có ý định tranh đoạt. Nhưng bây giờ cựu thủ trưởng trở về rồi, tôi không nhúng tay vào nữa đâu”.
Lưu Bá Thiên tươi cười rót trà cho Triệu Thiên Đạo.
“Ông đang nói cái gì vậy hả? Nếu lần đấu giá này xét trên hạng của công huân thì có lẽ ông sẽ có cơ hội đấy. Hơn nữa ai nói không cùng hạng công huân thì không thể cạnh tranh với nhau cơ chứ?”
Triệu Thiên Đạo cao giọng nói.
Ánh mắt lão ta nheo lại liếc nhìn Lưu Bá Thiên.
Mặc dù lão ta nói vậy nhưng Lưu Bá Thiên rất rõ ràng.
“Tôi không dám giấu cựu thủ trưởng, lần này tôi định dùng danh nghĩa cá nhân để tham dự đấu giá. Thế nhưng nếu so với ông thì công huân của tôi có đáng là bao. Vậy nên tôi quyết định chủ động rút lui, đồng thời cũng hoàn toàn ủng hộ cựu thủ trưởng tham gia cuộc đấu giá lần này”.
“Ừ, biết ông có tấm lòng này, tôi thấy rất vui”.
Triệu Thiên Đạo cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hài lòng khẽ gật đầu.
“Ông cứ yên tâm, đợi sau khi giải quyết xong chuyện mảnh đất, tôi sẽ giúp ông đoạt lại vị trí gia chủ nhà họ Lưu”, lão ta đưa ra lời hứa hẹn.
“Vậy thì tôi xin cảm ơn cựu thủ trưởng”.
Lưu Bá Thiên cung kính cúi đầu nói.
Bên trong khu nhà máy bỏ hoang ở ngoài địa phận thôn Triệu Gia.
Nhà xưởng tôn tấm được dựng lên tạm thời, bên trong có đủ các loại máy khai thác cỡ lớn đang được lắp đặt khẩn trương và thử nghiệm.
Trong phòng nghỉ dựng tạm từ một chiếc container ở ngoài nhà xưởng, Triệu Lộ Bình đang quan sát mọi chuyện diễn ra qua ô cửa sổ.
“Cậu chủ, việc lắp ráp điều chỉnh máy móc đã tiến hành đến giai đoạn cuối. Nếu không có vấn đề gì thì ngay chiều nay là có thể bắt đầu khai thác”.
Một gã công nhân đưa cho Triệu Lộ Bình xem một tập tài liệu.
Hắn ta xem qua một lượt
Gật đầu không nói lời nào.
“Không có vấn đề gì đặc biệt. Cứ định vị được vị trí khai thác cụ thể trước đã, sau đó có thể thử tiến hành khai thác”.
“Vâng”.
Sau khi gã công nhân kia rời đi, Triệu Lộ Bình lại ngồi yên vị trên ghế dựa.
Việc điều chỉnh đã bước vào giai đoạn cuối cùng, không thể xảy ra sai sót gì được.
Hắn ta nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ trưa.
Chiều nay sẽ diễn ra buổi đấu giá ở thành Tây.
Hắn ta nhìn lên mặt bàn, trông thấy bữa sáng vẫn còn nguyên si chưa động đũa, bụng dạ lập tức réo lên.
Hắn ta đói rồi.
Bỗng nhiên trước mặt lóe lên một bóng người.
Hắn ta híp mắt mỉm cười.
Rốt cuộc cũng đến rồi.
Trong số các thế lực và gia tộc hàng đầu tham gia đấu giá có một số bên đã mất tư cách tham dự bởi vì việc xét công huân.
Nhưng về sau, một vài gia tộc tìm ra đủ loại biện pháp, nhờ họ hàng phương xa hoặc nhanh chóng tìm đến người có công huân, dùng tiền mua chuộc đối phương gia nhập gia tộc của mình.
Cộng thêm một số gia tộc hạng hai cũng lũ lượt tham gia.
Số người tham gia đấu giá hiện giờ đã lớn hơn ban đầu rất nhiều.
Để đảm bảo cạnh tranh công bằng.
Buổi đấu giá lần này được tổ chức lại phòng họp tầng hai của văn phòng chủ tịch thành phố.
Đồng thời còn mời đại diện công chứng viên đến tham dự suốt cả quá trình để chứng thực thân phận người mang công huân là thật hay giả, cũng như xác nhận cấp bậc của công huân.
Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt vừa bước vào phòng họp có sức chứa hàng nghìn người đã thấy có phân nửa ghế ngồi được lấp đầy.
Ở chính giữa phòng họp dạng hình vòng tròn là bục phát biểu chừng mấy chục mét vuông.
Phía sau được xếp thêm hơn chục bộ bàn ghế làm chỗ ngồi cho bên công chứng viên.
“Kính thưa các vị đại biểu, tôi xin trân trọng cảm ơn quý vị đã nhiệt tình tham dự buổi đấu giá mảnh khu công nghiệp thành Tây”.
Tưởng Đại Vi khoác trên mình bộ quân phục Đông Hoang màu xám, giọng điệu cao vút vang lên trong micro.
“Tôi tin chắc những người có mặt ở đây hôm nay đều đạt đủ điều kiện tham gia đấu giá của chúng tôi. Lần này đội quân Đông Hoang chủ trì đấu giá, nhất định sẽ cố gắng đảm bảo cuộc đấu giá diễn ra trung thực, công bằng”.
“Toàn bộ tài liệu của các đại biểu đủ tư cách tham gia đấu giá trình lên đều đã được công chứng viên có chuyên môn đánh giá kỹ càng”.
“Cuối cùng, chúng ta sẽ căn cứ vào kết quả đánh giá cấp bậc công huân để chọn ra người chiến thắng cuối cùng”.
“Sau đây tôi xin thông báo các gia tộc được chọn vào vòng đánh giá công huân”.
“Nhà họ Triệu, nhà họ Lưu và nhà họ Lý ở Nam Thành. Nhà họ Châu và nhà họ Tần ở Bắc Thành. Tây Thành có nhà…”
Có rất nhiều gia tộc tưởng chừng như chắc suất lại không có tên trong danh sách đều tỏ ra tức tối, lên tiếng kháng nghị đấu giá không công bằng.
“Danh sách này đã được nội bộ đội quân Đông Hoang thảo luận và đưa ra kết luận cuối cùng. Mặt khác, tôi cũng nói luôn, các gia tộc có tư cách tham dự cuối cùng này đều có đã bỏ vốn đầu tư xây dựng dự án nhà của chiến thần”.
Tưởng Đại Vi nói tới đây thì dừng lại, giọng điệu trang nghiêm.
“Để tôi nói rõ cho mọi người biết ý nghĩa của chuyện này là gì. Đội quân Đông Hoang chúng tôi làm việc không hề thiên vị. Chỉ cần có lòng trợ giúp chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ hồi đáp lại xứng đáng. Những người cho là chúng tôi đấu giá không công bằng kia hãy tự nghĩ lại xem mình thua ở chỗ nào”.
Nghe thấy những lời này, đám người vốn còn đang thấy mình bị cướp vị trí đấu giá đều lập tức câm nín.
Đúng vậy, bọn họ đều là những người không tham gia xây dựng nhà của chiến thần.
Thấy người ta gặp nạn không cứu giúp, nhưng có lợi lộc thì tranh nhau nhảy vào.
Cho dù là ai cũng sẽ không cho những người như vậy tư cách tham gia.
“Phó thống lĩnh Tưởng đã công bố danh sách tham gia đấu giá. Vậy thì tiếp theo, bên công chứng sẽ tiến hành thẩm định điều kiện cuối cùng”.
Vị công chứng viên đang nói chuyện chợt ngừng lại, khẽ đẩy gọng kính.
“Tôi có thể chịu hoàn toàn trách nhiệm về lời nói của mình. Thủ tục đấu giá có cũng được, không có cũng chẳng sao. Giám định công huân mới là cách tốt nhất để giành được chiến thắng. Sau đây, tôi xin mời gia tộc đầu tiên lên nhận công chứng”.
“Nhà họ Triệu của Nam Thành!”
Ngay sau đó, toàn bộ mọi người trong hội trường đều nín thở.
Những gia tộc quen biết nhà họ Triệu, nhất là các thế lực của Nam Thành đều đồng loạt hít khí lạnh.
Triệu Thiên Đạo mặc áo khoác dài màu trắng, mái tóc trắng muốt cài một cây trâm bạch ngọc, sắc mặt hồng hào, trông như thần tiên sống.
Lão ta đi đến trước bục công chứng.
Đưa ra huân chương đeo trên người mình.
Nam Cương Binh Vương, công huân chiến đấu hạng nhất!
Phó thống lĩnh quân đội Nam Cương Bắc Thành!
Huân chương danh dự trong cuộc chiến chống quân xâm lược Nam Thành!
…
Mấy chục chiếc huân chương, huy hiệu xếp ra khiến các công chứng viên đều kinh ngạc thốt lên.
Sau khi kiểm chứng độ thật giả, tất cả nhao nhao đứng bật dậy, nghiêm trang cúi chào lão ta.
Triệu Thiên Đạo cười nhạt một tiếng, ung dung vuốt cằm.
“Triệu Thiên Đạo của nhà họ Triệu có công huân vĩ đại, kết quả giám định đạt hạng nhất đặc biệt”.
Nhân viên tuyên bố của bên công chứng hô lên, giọng run nhè nhẹ.
Ông ta đã làm công việc này được hai mươi năm, không phải chưa từng gặp người mang công huân. Thế nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người có nhiều công huân cấp cao tới vậy.
Công huân được chia thành các cấp chí tôn, cao cấp, hạng nhất, hạng hai…. Những cấp bậc này đều rất dễ hiểu.
“Không ngờ ông cụ Triệu có nhiều công huân như vậy. May mà chúng ta không tham gia đầu tư dự án nhà của chiến thần, nếu không đúng là ném tiền như rác, không có tư cách giành chiến thắng”.
“Nói nhảm cái gì vậy? Sao lại bảo đầu tư cho nhà của chiến thần là ném tiền như rác? Ông biết mấy người đó là ai không hả? Bọn họ đều là các anh hùng đã anh dũng chiến đấu bảo vệ đất nước chúng ta từ mấy chục năm trước đấy”.
“Ông nói nghe hiên ngang lắm nhỉ? Không biết ông đã đầu tư được bao nhiêu tiền vào dự án này rồi?”
Người kia xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Chẳng qua ông đây không có tiền thôi, nếu có ông đã quyên góp hết cho bọn họ từ lâu rồi”.
“Tôi khinh cái đồ quỷ keo kiệt nhà ông”.