Lão phu nhân Ngụy Quốc Công nôn ra máu ngất đi, nhất thời mọi người hoảng hốt, vội vàng mời đại phu vào phủ.
Náo loạn một hồi cho đến chạng vạng tối, Khấu lão phu nhân mới tỉnh lại.
“Lão phu nhân.” Đại phu nhân Thích thị và nhị phu nhân Phương thị thấy mẹ chồng tỉnh lại, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cùng lúc đó, tất cả đều cảm thấy vô cùng khó chịu ấm ức.
Hiện giờ Tạ Thận Chi được Hoàng Thượng nhận về, phủ Ngụy Quốc Công bọn họ trở thành trò cười lớn nhất trong kinh thành.
Nếu lúc trước lão phu nhân đối xử rộng lượng hơn với thứ tử này, không đắc tội với người ta, thì đâu đến mức hôm nay trên dưới khắp phủ đều bị người ta bàn tán.
Nói không chừng tiền đồ của các thiếu gia và hôn sự của các cô nương trong phủ đều bị ảnh hưởng vì chuyện này.
Dù sao trước đây tất cả mọi người đều nghĩ rằng chỉ có Tề Vương con của Ngụy Quý phi mới có tư cách ngồi lên đại vị, nhưng nay Tạ Thận Chi đích tử của Nguyên Hậu được nhận về, với sự coi trọng của Hoàng Thượng dành cho hắn mấy năm này thì chưa chắc đã như vậy.
Nói không chừng, vị trí Đông Cung để trống bao nhiêu năm này là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phương thị và Thích thị càng bất an.
Không phải bọn họ sợ không chiếm được vinh quang, mà sợ có một ngày Tạ Thận Chi đăng cơ, sẽ ra tay với phủ Ngụy Quốc Công bọn họ.
Dù sao, mấy năm nay khắp phủ đều nhìn rõ tình cảnh của Tạ Thận Chi.
Tám phần ngay cả Hoàng Thượng cũng biết, nếu không cũng sẽ không che chở hắn.
Các nha hoàn dìu lão phu nhân ngồi dậy, không đợi lão phu nhân lên tiếng, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó có giọng nói của nha hoàn truyền vào..
“Cô nãi nãi.”
Rất nhanh, Tạ Vân Tương đưa theo Tần Nhiêu đến.
Bà ấy vừa đi vào, bầu không khí trong phòng càng sượng sùng.
Hiện tại không ai yêu quý đại cô nãi nãi đã xuất giá này, dù sao mấy năm nay nếu không phải bà ấy thọc gậy bánh xe trước mặt lão phu nhân, thì làm sao lão phu nhân lại ngứa mắt với Tạ Thận Chi. Nếu lão phu nhân có mười phần sai, thì Tạ Vân Tương cũng chiếm ba phần.
Tạ Vân Tương mới bước vào đã vội vàng đi đến bên cạnh Khấu lão phu nhân, nước mắt rơi lã chã.
“Mẫu thân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, nữ nhi nghe được người nôn ra máu bất tỉnh thì sợ muốn chết. Còn cả Nhiêu Nhi cũng suýt nữa ngất theo.”
Tạ Vân Tương nói xong liền ngồi xuống bên giường, hỏi nha hoàn đứng một bên: “Mẫu thân đã uống thuốc chưa?”
Nha hoàn lắc đầu: “Bẩm cô nãi nãi, lão phu nhân vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp uống thuốc.”
Tạ Vân Tương đang định nói mang thuốc lại đây để bà ấy cho uống, Khấu lão phu nhân liền nói: “Được rồi, ta không có gì đáng ngại, mấy ngày nay trong phủ có nhiều chuyện, ngươi về đi.”
“Còn cả Nhiêu nha đầu nữa, cũng đi theo ngươi quay về Tần gia ở mấy ngày đi. Dù sao con bé cũng là khuê nữ Tần gia, cũng nên thường xuyên ở bên cạnh tận hiếu với tổ mẫu của nó mới phải, không nên ở bên ngoài.”
Bà ta vừa nói xong lời này, mọi người trong phòng đều ngẩn người.
Tuy đại phu nhân Thích thị và nhị phu nhân Phương thị cũng bất ngờ, nhưng nhanh chóng hiểu ra ý của bà ta.
Hiện giờ bên ngoài bàn tán chỉ trỏ phủ Ngụy Quốc Công bọn họ, những chuyện nhỏ nhặt lặt vặt cũng bị lôi ra nói, đương nhiên cũng nói đến biểu cô nương Tần Nhiêu này.
Xem ra lần này lão phu nhân thực sự sợ phủ quốc công bị người ta chỉ trỏ, muốn kêu Tần Nhiêu quay về Tần gia.
Cũng phải, người bên ngoài bàn tán chuyện của Tạ Thận Chi thì thôi đi, bọn họ cũng không bịt được miệng của những người đó. Nhưng nếu mọi chuyện của phủ Quốc Công bọn họ làm đều không hợp lẽ thường thì không chừng những người bên ngoài sẽ nói ra những lời khó nghe.
Không chừng sẽ nói đại cô nãi nãi phủ Ngụy Quốc Công bọn họ ỷ thế nhà mẹ, xem thường nhà phu quân, ngay cả nữ nhi cũng không cho ở trong nhà phu quân.
Bây giờ phủ Ngụy Quốc Công bọn họ cũng không gánh nổi những lời đồn đại bên ngoài nữa.
Thích thị và Phương thị có thể hiểu ra, Tạ Vân Tương cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng hiểu ra.
Song hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng dù thế nào cũng không thể chấp nhận.
Chẳng phải mẫu thân thương yêu nữ nhi này nhất sao? Còn cả cháu gái Nhiêu Nhi, từ trước tới nay mẫu thân vẫn luôn thiên vị nàng ta, thậm chí còn yêu thương nàng ta hơn cả mấy cháu nội.
Sao bây giờ lại nhẫn tâm như vậy?
Tần gia có rộng lớn bao nhiêu chứ, bà ấy và nữ nhi quay về chẳng phải sẽ chịu ấm ức sao?
Tạ Vân Tương suy nghĩ, không nhịn được nước mắt rơi xuống.
“Mẫu thân, bây giờ người đang bị bệnh, làm sao con và Nhiêu Nhi yên tâm quay về?”
“Hơn nữa, mấy năm nay Nhiêu Nhi đều sống trong phủ Quốc Công, trở về Tần gia làm sao quen được.”
Không đợi lão phu nhân lên tiếng, bà ấy lại nói: “Tuy rằng mấy năm nay người nghiêm khắc với tam đệ, nhưng cũng không để hắn thiếu thứ gì, cũng có tình mẫu tử. Nếu nói đến ơn sinh ơn dưỡng, phủ Ngụy Quốc Công chúng ta cũng có ơn với hắn. Không nói đến những việc khác, khi phụ thân còn sống, cũng không hề bạc đãi hắn. Hắn không nể mặt người ngoài, cũng phải nể mặt phụ thân, coi phủ Ngụy Quốc Công chúng ta như là thân thích.”
Mặc dù Khấu lão phu nhân biết nữ nhi của mình dám nghĩ dám nói, nhưng không ngờ bà ấy lại nói ra những lời này.
Cái gì mà ơn dưỡng, cả tấm thân già như bà ta cũng không nói ra được những lời này.
Cho dù năm đó lão Ngụy Quốc Công có để lại chút ân tình, nhưng người chết như đèn tắt, thậm chí bây giờ nghĩ lại thì đó cũng là bổn phận của người làm thần tử.
Hiện giờ bà ta thực sự rất hối hận, cũng giận tại sao năm đó không nói chuyện này ra, kể cả chỉ nói với một mình bà ta, bà ta cũng không đến mức đắc tội với hắn mấy năm nay.
Vẫn luôn tưởng rằng là thứ tử thân phận hèn mọn, ai ngờ không phải là vật trong đầm lầy, lại là con của Nguyên Hậu dòng dõi cao quý.
Trong lòng Khấu lão phu nhân rất hối hận, nghe Tạ Vân Tương nói cũng rất giận, nghĩ đến những lời khích bác thọc gậy của bà ấy trước đây, đương nhiên cũng trút giận lên nữ nhi này.
“Ngươi mau im miệng đi, bà già này không có mặt mũi lớn như vậy đâu. Cái gì mà ơn sinh ơn dưỡng, ta nghe còn thấy khó chịu. Để truyền ra bên ngoài, không đợi người ngoài nói gì, Hoàng Thượng đã xử lý phủ Ngụy Quốc Công chúng ta rồi.”
“Được rồi, ở đây có hai chị dâu của ngươi, cũng không cần đến ngươi, ngươi đưa Nhiêu Nhi về Tần gia đi. Cũng không phải là ta không thương ngươi, mà là hiện giờ trong phủ không tiện giữ lại Nhiêu Nhi để người ta bàn luận sau lưng.”
“Còn ngươi nữa, Tần gia có không tốt đi nữa thì cũng là nhà phu quân của ngươi, ngươi cũng phải khiêm nhường trước mặt mẹ chồng, đừng để người ta nắm thóp, cảm thấy đại cô nãi nãi được nuôi dưỡng trong phủ không kính trọng mẹ chồng.”
Tạ Vân Tương nghe xong, sắc mặt tái nhợt, vừa ấm ức vừa tức giận.
Mấy năm nay Lão phu nhân chưa từng nặng lời với bà ấy.
Đương nhiên bây giờ bà ấy không chịu nổi, đặc biệt còn có nha hoàn bà bà và hai chị dâu ở đây.
Nhưng người dưới mái hiện không thể không cúi đầu, hiện giờ Tần gia còn phải trông cậy vào nhà mẹ phủ Ngụy Quốc Công này.
Cho dù bà ấy có bướng bỉnh thì cũng biết hiện giờ trong lòng mẫu thân đang rất uất nghẹn muốn tìm người trút giận. Nghĩ đến những việc trước đây mà bà ấy xúi giục mẫu thân làm và thái độ với thứ đệ Ta Thận Chi này, bà ấy có không vừa lòng cũng không dám cứng miệng với Khấu lão phu nhân.
Chỉ đành đáp một tiếng rồi ấm ức đưa theo Tần Nhiêu rời đi.
…
Hôm sau, trong cung lại truyền ra ý chỉ, Tạ Thận Chi đổi họ, phong làm Ung Vương, ban thưởng Ung Vương phủ.
Cùng lúc đó, người nào người nấy trong cung đều bất an, chỉ sợ mình bị kéo vào việc hoản hoạn Khôn Ninh cung năm đó.
Hai ngày nay Ngụy Quý phi vừa lo lắng vừa sợ hãi, mặt ủ mày chau, cơm cũng không buồn ăn.
Đặc biệt, bà ta truyền gọi Tề Vương vào cung, nhưng hai ngày cũng không thấy mặt Tề Vương đâu.
Bà ta chỉ sợ nhi tử của mình không kiềm chế được, làm ra chuyện lỗ mãng.
Lúc này, bên ngoài có cung nữ hoảng hoảng hốt hốt chạy vào, hổn hển nói: “Nương nương, không hay rồi, cấm quân, cấm quân bao vây Cảnh Phúc cung chúng ta rồi.”
Cung nữ vừa dứt lời, vẻ mặt Ngụy Quý phi lập tức biến sắc.