Thái hậu nghe vậy, vẻ mặt lập tức biến sắc.
“Hỗn láo! Làm sao Hoàng thượng lại làm chuyện như vậy!”
Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, kể cả có để ý đến nữ tử nào thì đưa vào cung là được, cần gì phải làm như vậy.
Thái hậu cảm thấy những lời đồn đó đều là lời nói vô căn cứ, không coi là sự thật được.
Bà sầm mặt, dặn dò xuống dưới: “Đã điều tra chưa, những lời đồn này được truyền ra từ cung nào?”
“Bẩm thái hậu, nô tỳ đã âm thầm cho người điều tra, vẫn chưa tra ra được nguồn gốc, chắc không phải từ Cảnh Phúc Cung ra chứ?”
Thái hậu nghe lời này, cau mày: “Không đến mức đó, truyền ra tin đồn này thì nàng ta có lợi gì? Hiện giờ dưới gối Hoàng thượng, ngoại trừ Tề Vương thì cũng chỉ có An Vương do Nhàn Tần sinh ra, nhưng An Vương từ nhỏ đã có tật ở mắt, sức khỏe không được tốt, người có mắt đều nhìn thấy sau này chỉ có Tề Vương mới có thể đăng lên đại vị, Ngụy Quý phi điên rồi mới truyền ra những lời này.”
Thái hậu nói xong lời này, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ trầm trọng.
Bà nghĩ đến mấy năm nay Hoàng thượng không lập thái tử, mặc dù triều thần khuyên can thế nào cũng chỉ phong Vương cho vị hoàng tử dưới gối, hiện giờ Đông Cung vẫn bỏ trống.
Thái hậu thắt lòng, nắm chặt chén trà trong tay.
Lẽ nào Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi đó thực sự là con nối dõi lưu lạc bên ngoài của Hoàng thượng. Hoàng thượng vì hắn, cho nên mới không lập thái tử?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì không làm sao đè nén lại được, thái hậu lập tức đến ngự thư phòng.
Nửa canh giờ sau, thái hậu mới từ ngự thư phòng đi ra.
…
Thái hậu vừa bước ra từ ngự thư phòng thì đã có người bẩm báo chuyện này với Ngụy Quý phi.
Ngụy Quý phi vốn đang lo lắng bất an vì những lời đồn trong cung, lúc này biết thái hậu đi gặp Hoàng Thượng, vẻ mặt lập tức biến sắc.
“Có biết thái hậu nói gì với Hoàng Thượng không? Có nhắc đến Tạ Thận Chi đó không?” Ngụy Quý phi sốt ruột hỏi.
Tiểu thái giám phía dưới nói: “Nương nương bớt giận, nơi như ngự thư phòng, chúng nô tài nào đâu dám tùy ý nghe ngóng? Nô tài chỉ biết thái hậu và Hoàng thượng nói chuyện một hồi lâu, cụ thể nói gì thì thực sự không biết.”
Ngụy Quý phi trong lòng như muốn bùng nổ, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
Ở trong cung nhiều năm, bà ta làm sao không biết tò mò chuyện của Hoàng thượng là tội lớn thế nào.
Nhất thời, Ngụy Quý phi cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, bà ta xua tay cho thái giám đó lui xuống.
Ngọc Hà thấy sắc mặt nương nương nhà mình nghiêm trọng, bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Nương nương bớt buồn, cho dù đó là sự thực thì Tạ Thận Chi cũng chỉ là con của ngoại thất, lại không có mẫu tộc hỗ trợ, làm sao có thể tranh được với Vương gia chúng ta.”
“Hơn nữa, nếu Hoàng Thượng thực sự có tâm tư này, làm sao nỡ để hắn lưu lạc bên ngoài nhiều năm, còn bị người ta coi thường, ai ai cũng nghĩ rằng hắn là thứ tử của ngoại thất phủ Ngụy Quốc Công.”
Ngọc Hà nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng không thấy sắc mặt nương nương nhà mình nhẹ nhõm, ngược lại còn trầm trọng hơn. Trong lòng nàng ta thấy hơi kỳ lạ, cảm thấy với tính tình của nương nương nhà mình thì không nên quá để tâm chuyện này mới phải.
Nàng mở miệng còn định khuyên thêm, nhưng nhìn sắc mặt nương nương nhà mình, cuối cùng lại nuốt lời định nói xuống.
Một lúc sau, Ngụy Quý phi phái người gọi Tề Vương tiến cung, rồi đuổi toàn bộ cung nữ ma ma trong điện xuống.
Tề Vương có tai mắt trong cung, đương nhiên cũng nghe nói đến việc này. Nhưng hắn ta không để tâm chuyện này.
Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi, thứ tử do ngoại thật của phủ Ngụy Quốc Công sinh ra, làm sao lại là nhi tử của phụ hoàng? Lời đồn này đúng là quá hoang đường!
“Một vài lời đồn nhảm vô căn cứ, mẫu phi hà tất phải để tâm?”
Sắc mặt Ngụy Quý phi nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Tề Vương một lúc lâu mới lên tiếng: “Năm đó Khôn Ninh Cung xảy ra hỏa hoạn, Nguyên Hậu và đứa con trong bụng đều bỏ mạng trong biển lửa.”
“Nhưng nếu năm đó Nguyên Hậu giả chết để xuất cung, thì đứa bé đó liệu có phải là Tạ Thận Chi hiện giờ?”
Bà ta vừa nói ra, vẻ mặt của Tề Vương liền biến sắc.
“Sao mẫu phi lại nói vậy? Ngày đó cung trung Nguyên Hậu cháy lớn, làm sao có thể thoát ra được?”
Tề Vương vừa hỏi xong câu này cũng lập tức ngẩn người.
Lão Ngụy Quốc Công, nếu Nguyên Hậu được lão Ngụy Quốc Công giúp đỡ thì sẽ thuận lợi sinh hạ đứa bé ở bên ngoài cung.
Tạ Thận Chi đó chính là con của Nguyên Hậu, vừa là đích tử, vừa chiếm giữ địa vị lâu dài.
Sắc mặt của Tề Vương cũng tức liền thay đổi.
Hắn ta lớn tiếng hỏi: “Năm đó người ra tay chẳng phải đều là người do mẫu phi sắp xếp sao? Sao có thể xảy ra sơ suất lớn như vậy?”
Ngụy Quý phi bị nhi tử chất vấn, trong lòng cũng uất nghẹn.
Hận không thể lôi người làm việc năm đó đến hỏi cho ra lẽ, nhưng bà ta làm sao dám giữ lại những người làm ra việc năm đó, đương nhiên là toàn bộ đều mất mạng một cách bất ngờ.
Bây giờ muốn hỏi cũng không hỏi được.
Ngụy Quý phi kiềm chế trái tim đập điên cuồng, kìm nén sự bất an và hoảng loạn, nói: “Chúng ta đừng tự dọa mình, sự việc chưa chắc đã như vậy, chắc chắn bà ta đã chết trong vụ hỏa hoạn năm đó rồi.”
Tề Vương không nói gì, hồi lâu sau mới hằm hằm nói: “Cho dù lần đó không chết, bổn vương cũng sẽ đích thân lấy mạng của hắn! Bổn vương đã mưu tính nhiều năm, không lý nào lại trơ mắt dâng lên cho hắn!”
Hắn ta nhớ tới mấy năm nay phụ hoàng cũng không lập thái tử, trong lòng càng thấy ấm ức.
Nếu là vì Tạ Thận Chi đó, hắn ta thật sự hận không thể…
Trong mắt Tề Vương hiện lên tia hung ác, gân xanh trên trán nổi lên, khí huyết toàn thân sôi sục.
Ngụy Quý phi ngồi trên sập giường, trong phút chốc giống như già đi mấy tuổi.
Bà ta tự hỏi là liệu mình có tranh giành được với phi tần ở hậu cung này, nếu không bao nhiêu năm qua cũng sẽ không có chuyện không có người nào dám đè đầu cưỡi cổ bà ta. Tuy bà ta chỉ là quý phi, nhưng cũng là người đứng đầu hậu cung, không kém gì với hoàng quý phi và hoàng hậu.
Nhưng bà ta tự biết, lúc Nguyên Hậu còn sống bà ta không tranh được với Nguyên Hậu, đến khi người đã chết rồi bà ta cũng càng không tranh được.
Bà ta càng sợ liệu có phải Hoàng thượng đã biết những chuyện năm đó hay không.
Nếu mấy năm nay Hoàng Thượng coi trọng bà ta chỉ là diễn kịch, vậy Vĩnh An Công phủ bọn họ…
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, bà ta lạnh toát sống lưng, không khỏi run lên.
…
Những lời đồn trong cung chưa được truyền ra ngoài cung, cho nên A Yên cũng không biết.
Từ sau ngày gặp Tạ Thận Chi, nàng chỉ ở trong viện của mình đợi gả đi.
Rảnh rỗi thì đến chỗ tổ mẫu và mẫu thân trò chuyện với bọn họ, ngày tháng trôi qua êm đềm.
Hôm nay, nàng đang cúi đầu vẽ hoa, thấy Bảo Trân vội vàng vội vội từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Chủ tử, trong cung xảy ra chuyện rồi.”
A Yên sửng sốt, trong cung đã xảy ra chuyện gì? Thái hậu có gì không ổn sao?
Tuy nàng được đón về phủ Trấn Quốc Công, nhưng chưa từng gặp ngoại tổ mẫu thái hậu.
Vốn dĩ mấy ngày trước muốn vào cung, nhưng trong cung lại truyền ra nói mấy ngày nữa sẽ cho trưởng công chúa đi cùng nàng vào cung.
Trước nay A Yên luôn ngoan ngoãn, chỉ nghĩ ngoại tổ mẫu còn nhiều việc, chứ không cảm thấy thái hậu không thương đứa cháu ngoại như nàng.
Vì vậy, trưởng công chúa và lão phu nhân càng cảm thấy nàng hiểu chuyện, càng thương xót yêu quý hơn mấy phần.
Không đợi A Yên lên tiếng hỏi, Bảo Trân liền nói: “Hôm nay trên triều, Hoàng Thượng đã tuyên bố tìm được con của Nguyên Hậu với các triều thần, nói Hầu gia chúng ta là do Nguyên Hậu năm đó sinh ra, cho nên là hoàng tử lưu lạc bên ngoài.”
“Không chỉ vậy, Hoàng Thượng còn ra lệnh cho người điều tra sự việc hỏa hoạn ở trung cung Nguyên Hậu năm đó.”
“Hiện giờ bên ngoài bàn tán xôn xao, nô tỳ còn nghe ngóng được năm đó Hguyên Hậu không chết trong trận hỏa hoạn trong cung, mà được lão Ngụy Quốc Công cứu. Còn ngoại thất chính là Nguyên Hậu, sau khi Nguyên Hậu sinh hạ hoàng trưởng tử có để lại di ngôn, phó thác lão Ngụy Quốc Công nuôi dưỡng hoàng trưởng từ trong phủ Ngụy Quốc Công, cho đến khi lão Ngụy Quốc Công mắc bệnh nặng tự biết không sống được lâu nữa mới tiến cung bẩm báo chuyện này với Hoàng Thượng.”
“Mấy năm nay Hoàng Thượng coi trọng Hầu gia, chính là vì nguyên nhân này.”
A Yên nghe lời này choáng váng hồi lâu, nàng nhớ tới kiếp trước nàng ghé thân lên chuỗi phật châu trên cổ tay công tử, nàng nhìn công tử uống chén trà bị người ta hạ độc rồi mất mạng.
Nàng không biết là ai muốn hại công tử, tại sao phải hại công tử.
Bây giờ nàng mới hiểu, tất cả đều bởi vì thân phận đích tử Nguyên Hậu của Tạ Thận Chi.
Sắc mặt nàng dần trắng bệch, kéo mạnh Bảo Trân nói: “Ngươi cho người đi chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đi gặp công tử.”
Bảo Trân sửng sốt, không biết tại sao chủ tử nhà mình lại sốt ruột muốn gặp công tử, nhưng lúc này công tử đang ở trong cung, không ở trong phủ Bình Tuyên Hầu.
Hơn nữa, sáng này Hoàng Thượng tuyên bố nhận Hầu gia, có lẽ Hầu gia sẽ không về phủ Bình Tuyên Hầu nữa.
Bảo Trân nghĩ như vậy, bèn nói ra với chủ tử nhà mình.
A Yên nghe lời này, dần dần bình tĩnh lại.
Đúng rồi, kiếp này nàng trở về phủ Trấn Quốc Công, công tử cũng được Hoàng Thượng nhận về hoàng gia, sau này có thân phận đích trưởng tử, sẽ không giống như kiếp trước, lúc chết vẫn là Bình Tuyên Hầu.
Cho nên, công tử sẽ không bị người ta hạ độc hại chết.
Tuy rằng sắc mặt A Yên còn tái nhợt, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng rõ.
Nàng không giục kêu Bảo Trân chuẩn bị ngựa xe đến phủ Bình Tuyên Hầu nữa, lúc này công tử chắc chắn cũng đang bận, cho dù có thời gian rảnh gặp nàng thì nàng đi cũng không thích hợp, không nên làm tăng thêm phần nghiêm trọng của vấn đề.
Lúc này tại phủ Ngụy Quốc Công.
Sắc mặt của lão phu nhân Ngụy Quốc Công trắng bệch, hồi lâu cũng chưa phản ứng lại được.
Đích trưởng tử Nguyên Hậu, làm sao thế được, làm sao Tạ Thận Chi lại có thân phận như vậy? Chẳng phải nó là con của ngoại thất tiện tỳ đó sao?
Sao lão già đó có thể lừa bà ta cả đời?
Ông ta có biết làm như vậy sẽ hại cả phủ Ngụy Quốc Công bọn họ không?
Lão phu nhân Ngụy Quốc Công chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên vị tanh, sau đó nôn ra máu, cuối cùng ngất xỉu bất tỉnh.