Sắc mặt Ngụy Quý phi tái nhợt, trong đầu chợt hiện lên suy đoán không dám tin.
Đó chính là Hoàng Thượng đã sớm biết những chuyện bà ta làm năm đó.
Nếu không, làm sao lại nhanh như vậy?
Hoàng Thượng vừa mới nhận Cố Thận Chi thì cấm quân đã đến bao vậy Cảnh Phúc cung của bà ta, ngay cả Tề Vương mà bà ta cũng không gặp được.
Nhanh đến mức khiến bà ta và nhi tử đều không phản ứng kịp, còn chưa hành động được gì.
Nếu thực sự như bà ta nghĩ, vậy thì ân sủng mấy năm nay Hoàng Thượng dành cho bà ta và nhi tử đều là diễn cho người ngoài xem. Nhi tử mà hắn thực sự coi trọng chỉ có một mình Cố Thận Chi, vậy phủ Vĩnh An Công bọn họ còn không biết sẽ rơi vào hoàn cảnh thế nào.
Nghĩ như vậy, chân Ngụy Quý phi mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
“Nương nương.”
Ngọc Hà thấy nương nương nhà mình như vậy, sắc mặt cũng thay đổi theo.
Mấy năm nay là đại cung nữ của Cảnh Phúc cung, nàng ta đã ngầm đoán ra chuyện Khôn Ninh cung bị cháy năm đó có liên quan đến nương nương nhà mình.
Nhưng Nguyên Hậu đã chết trong trận hỏa hoạn đó, nương nương và Vương gia lại được Hoàng Thượng coi trọng, nàng ta tưởng rằng sự việc đã qua rồi, sẽ không có ai biết.
Đâu thể ngờ lại có ngày hôm nay.
Đích tử của Nguyên Hậu quy vị, được Hoàng Thượng phong làm Ung Vương.
Còn Cảnh Phúc cung bị cấm quân bao vây, ra quân ồ ạt, không hề màng đến thể diện của nương nương, có thể thấy hoàng thượng có chứng cứ.
Sắc mặt Ngọc Hà trắng bệch, cảm thấy e rằng không qua nổi cửa ải lần này.
Cấm quân bao vây Cảnh Phúc cung cung khoảng ba ngày, trong thời gian này người người trong Cảnh Phúc cung đều cảm thấy bất an, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lòng tràn đầy sợ hãi không biết khi nào sẽ có người lôi toàn bộ bọn họ ra xử lý.
Vì chuyện cấm quân bao vây cung, tiền triều hậu cung lập tức nổi lên làn sóng lớn.
Lão quốc công Vĩnh An tiến cung cầu kiến Hoàng Thượng, khóc lóc kể lể ở ngự thư phòng.
“Hoàng Thượng, nương nương một lòng hầu hạ Thánh Thượng, ghi nhớ đức hạnh của thê thiếp, tuyệt đối không dám hãm hại Nguyên Hậu, xin hoàng thượng minh xét.”
Lão quốc công đã có tuổi, lúc này nước mắt giàn giụa, quỳ dưới đất lắc lư muốn đổ, có phần đáng thương.
Hoàng Thượng nhìn lão quốc công một cái, nhưng cũng không động lòng.
Một lát, mới ra ý cho công công đứng phía sau.
Công công dâng mấy tờ giấy đến trước mặt lão quốc công, giấy trắng mực đen, trên đó còn có vết máu.
Lão quốc công cảm thấy nặng nề, sau khi xem xong, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy ý thức nhất thời hỗn loạn mơ hồ, suýt nữa ngất đi, cuối cùng cắn mạnh đầu lưỡi, trong lúc đau đớn mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
“Nhiều năm trước trẫm đã biết việc này, vẫn luôn che giấu cũng coi như nể mặt lão quốc công. Nếu không, trên dưới phủ Quốc Công sớm đã không còn rồi.”
“Nữ nhi của ái khanh dạy dỗ thực sự khiến trẫm thất vọng!”
Lão quốc công run rẩy, nhìn ý lạnh lùng trong mắt đế vương, cuối cùng dập đầu mạnh xuống: “Cầu xin Hoàng Thượng cho tộc Ngụy thị giữ lại một huyết mạch.”
Sau khi lão quốc công run rẩy từ ngự thư phòng đi ra, cả người giống như già đi hơn mười tuổi, bước chân cũng không chân thực, loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Sáng sớm hôm sau, lão quốc công Vĩnh An đích thân tố giác chuyện Ngụy Quý phi hãm hại Nguyên Hậu năm đó, xóa tên Ngụy Quý phi khỏi gia phả, xin Hoàng Thượng thu hồi tước vị của phủ quốc công, cho phép cả nhà chuyển về nguyên quán Hồ Châu.
Hoàng Thượng thấy ông ta đã già nên đã ban ân điển này.
Theo sau, ban cho Cảnh Phúc cung một ly rượu độc.
Ngụy Quý phi thấy độc rượu không khỏi run sợ, thà chết không thuận theo.
Thái giám bên cạnh nói: “Hoàng Thượng nói, năm đó nương nương hãm hại Nguyên Hậu, sớm phải lên đường rồi. Để nương nương sống thêm mấy năm nay, chẳng qua là cho nương nương dạy dỗ Tề Vương điện hạ. Chỉ tiếc, tâm tính nương nương không tốt, nên cũng không dạy dỗ tốt cho Vương gia.”
Những lời lạnh lùng này khiến Ngụy Quý phi không khỏi rét run: “Không, không, bản cung muốn gặp Hoàng Thượng, bản cung muốn gặp Hoàng Thượng!”
“Nô tài khuyên nương nương một câu, nương nương mau lên đường đi. Nếu không để Hoàng Thượng nổi giận, sợ là thể diện cả một đời của lão quốc công cũng không có tác dụng. Dù sao, trên đường từ kinh thành đến Hồ Châu có thể xảy ra không ít chuyện đâu.”
“Hơn nữa, nương nương đi rồi, có lẽ mới có thể bảo toàn được tính mạng của Tề Vương. Người đừng quên, chuyện Châu gia và tri phủ Ngụy gia ở Hoài An cấu kết liên quan đến mỏ vàng, Hoàng Thượng biết rõ rất cả. Nếu thật sự muốn truy cứu, kéo cả Tề Vương cũng không hay. Chung quy, tự ý khai thác mỏ vàng là tội chết mưu phản.”
“Nương nương có tấm lòng người mẹ cũng nên thương Vương gia lần cuối cùng chứ, chi bằng một mình người gánh chuyện của Ngụy gia. Hoàng Thượng có tuổi rồi, cũng không muốn lấy tính mạng của Tề Vương, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Sắc mặt của Ngụy Quý phi còn trắng hơn tờ giấy, bà ta cắn chặt môi, nghe lời này xong, cuối cùng run run bưng chén rượu, uống cạn một hơi.
Thái giám nhìn Ngụy Quý phi ngã xuống đất, thở dài nặng nề.
“Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất phải làm vậy.”
…
Việc xảy ra trong cung diễn ra nhanh đến mức khiến người ta gần như không phản ứng kịp, chỉ trong một ngày, Ngụy Quý phi mắc tội bị ban chết, sau đó Tề Vương cũng nhận được ý chỉ bị đưa đến đất phong Ích Châu.
Ích Châu nằm ở phía Tây Bắc, Tề Vương đi lần này không những cả đời không được về, mà từng hành động đều chịu sự giám sát của đại doanh Tây Bắc.
Ý chỉ này của Hoàng Thượng vốn là giao tính mạng của Tề Vương đến tay Ung Vương Cố Thận Chi.
Dù sao Ung Vương đã từng ở quân doanh Tây Bắc nhiều năm, đại doanh Tây Bắc gần như có thể nói là trợ lực lớn nhất của Ung Vương.
Lập tức ai ai cũng biết Hoàng Thượng coi trọng đích tử của Nguyên Hậu Ung Vương điện hạ này.
Đây đâu chỉ là bù đắp, rõ ràng là hoàng thượng chỉ ước giao tất cả cho Ung Vương này thôi.
Ung Vương chẳng mấy chốc đã có quyền thế rất mạnh trong kinh thành, tuy không có danh thái tử nhưng đã được tôn như thái tử.
Trong phủ Trấn Quốc Công.
Lão phu nhân và trưởng công chúa cười vui vẻ trò chuyện với A Yên, tuy ngày đó bọn họ biết A Yên được Bình Tuyên Hầu cứu, còn trở thành người của Bình Tuyên Hầu, nên buộc phải gả A Yên cho Bình Tuyên Hầu. Đích nữ của phủ Trấn Quốc Công làm phu nhân Bình Tuyên Hầu so ra vẫn bị ấm ức, hơn nữa sinh mẫu của nàng còn là trưởng công chúa, ngoại tổ mẫu là thái hậu nương nương.
Nhưng ai có thể ngờ Bình Tuyên Hầu trở người một cái liền biến thành đích tử của Nguyên Hậu, Ung Vương điện hạ duy nhất có tư cách làm trữ quân hiện nay.
Hai ngày nay trong lòng lão phu nhân vui mừng khôn xiết, ngay cả cơm cũng ăn nhiều thêm nửa bát, lại càng thêm cưng sủng A Yên.
“Vẫn là Chiêu Chiêu của chúng ta có phúc, nói không chừng không cần chuyển vào phủ Ung Vương, mà trực tiếp vào Đông Cung luôn.”
“Theo ta thấy ấy à, Chiêu Chiêu của chúng và Vương gia là nhân duyên trời định phải ở bên nhau. Nếu không, làm sao ngày đó lại trùng hợp để Vương gia cứu chứ.”
A Yên khẽ cười, nghe tổ mẫu và mẫu thân nói chuyện, vừa nghe vừa ăn quýt.
Đợi khi lão phu nhân phát hiện ra, A Yên đã ăn mấy quả quýt rồi.
Sắc mặt Lão phu nhân hơi thay đổi, ánh mắt dừng trên số quýt trên đĩa.
Bà đã ăn thử, quýt chua vô cùng, còn chỉ định để ở đó ngửi mùi thơm thôi.
Sao vừa mới không để ý, Chiêu Chiêu đã ăn nhiều như vậy?
Lão phu nhân sửng sốt, sau đó lập tức lộ ra vẻ vui mừng.