"Ừm..."
Quý Đông Nhiên cất tiếng đáp lại, Hứa Trác lập tức ngưng bật, nghi hoặc nhìn lại cuộc gọi, rõ ràng đúng số rồi, cũng đúng tên hiển thị, nhưng cái giọng lạ lẫm kia chắc chắn không phải là thằng bạn khờ khạo mà cậu ta quen biết.
"À... cho hỏi ai vậy?"
Hứa Trác ngập ngừng cất giọng hỏi, Quý Đông Nhiên cũng không giấu giếm, thẳng thừng trả lời:
"Tôi là chồng của An Vũ."
Hứa Trác: "???"
Trong giây phút ngắn ngủi cậu ta tưởng mình vừa nghe lầm, cái gì mà chồng của An Vũ, cậu ta lập tức đáp lại:
"Tôi đang có chuyện quan trọng phải nói với An Vũ, không rảnh giỡn với anh đâu, mau đưa điện thoại cho cậu ấy."
"Tôi không đùa, An Vũ đi vắng rồi, có gì cần cậu cứ chuyển lời với tôi, tôi sẽ nói chuyện với em ấy."
Hứa Trác bực mình, cậu ta có chuyện quan trọng cần nói với Hạ An Vũ, bây giờ chẳng biết từ đâu xuất hiện một tên ất ơ bảo mình là chồng của cậu, đùa gì chứ, chẳng lẽ Hạ An Vũ kết hôn lại không mời cậu ta. Cậu ta không nhịn được sẵn giọng:
"Này, đã nói là không rảnh đùa đâu. Làm ơn chuyển máy cho tên ngốc kia dùm tôi cái. Nếu không thì cậu ta sẽ mất đi cơ hội đến nơi cậu ta hằng ao ước lần nữa đó, ông chồng quý hóa trời ơi ạ."
"Em ấy bảo với tôi không đi Canada nữa, muốn sang Anh học tập." - Quý Đông Nhiên nói.
Hứa Trác càng giận hơn, cậu lớn tiếng đáp:
"Vậy mà còn dám xưng chồng của An Vũ. An Vũ sức khỏe không ổn định, có bệnh suyển trong người, mấy chỗ như Anh quốc chắc chắn là chỗ cậu ấy không muốn đến nhất. Sao hả? Còn dám lừa gạt người khác nữa không? Mau trả điện thoại cho cậu ấy mau!"
Tim Quý Đông Nhiên hẫng mất một nhịp, anh không tin hỏi lại:
"An Vũ bị suyển? Rõ ràng em ấy rất khỏe mạnh."
"Bây giờ nhìn khỏe mạnh không có nghĩa là không có gì."
Hứa Trác thật sự muốn quỳ lại cái tên lỳ lợm ở đầu dây bên kia luôn, người ta bạn bè đùa đều có giới hạn, chẳng rõ tên ngốc Hạ An Vũ kia đã quen loại bạn mới gì mà cứ chấp nhất với trò đùa "làm chồng" cậu.
"Hồi đại học cậu ấy từng có thời gian lao lực, căng thẳng quá độ dẫn đến tái phát bệnh, suýt chút nữa là đi gặp ông bà luôn rồi. Mà khoan, sao tôi phải nói chuyện này với anh chứ, nếu An Vũ không có ở đó thì tôi cúp máy đây, anh chồng tuyệt vời làm ơn nhớ bảo cậu ấy gọi lại giúp tôi, năn nỉ đó."
Hứa Trác không muốn đôi co với Quý Đông Nhiên nữa, thầm nghĩ nếu điện thoại Hạ An Vũ bị tên tào lao này trộm mất thì chi bằng lại tìm cách khác liên hệ với cậu, còn nếu đây là bạn bè gì đó của Hạ An Vũ, hẳn là cậu không ở gần đó nên cứ mãi giữ máy như vậy, dù sao đi nữa chung quy Hứa Trác vẫn không có tâm tình đùa giỡn cùng anh, nên dứt khoác ngắt máy luôn.
Màn hình điện thoại tối đen, Quý Đông Nhiên vẫn chưa buông nó xuống, trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an khó tả.
"Giả sử thư ký nhà anh cũng giấu anh như anh đang làm với cậu ấy, anh sẽ cảm thấy như thế nào?"
Câu nói của Vương Ý Nhi chỉ vừa nói lúc trưa bây giờ đã ứng nghiệm, Quý Đông Nhiên siết chặt điện thoại, mệt mỏi gục đầu xuống, lần đầu tiên dường như hiểu được cảm giác của Hạ An Vũ.
Đồng hồ điểm tám giờ tối, thành phố rực rỡ ánh đèn, Hạ An Vũ cảm thấy lời khuyên của bác tài có lẽ cũng đúng, tạm thời thả lỏng một chút, ngắm nhìn quang cảnh ở nơi lạ lẫm này.
Cậu mua một cốc trà sữa, một túi bánh ngọt, tìm một chỗ ngồi thừ người cả buổi chiều ở đó, nhìn cảnh hoàng hôn buông xuống, hy vọng mặt trời cũng mang theo nỗi buồn của mình đi ngủ.
Lần đầu đến đây, có lẽ Hạ An Vũ cũng không ngờ đó là cuối được đi cùng anh. Lúc đó cậu cũng từng tiếc nuối vì hai người đã bỏ lỡ hoàng hôn, nhưng cũng hưng phấn tràn đầy hy vọng mà tạo ra một lời hứa sẽ cùng anh xem vào lần khác. Nụ cười dịu dàng của Quý Đông Nhiên khi ấy còn đẹp hơn bất kỳ ánh hoàng hôn nào mà Hạ An Vũ từng ngắm, tựa như đang bao lấy vỗ về trái tim cậu.
Hạ An Vũ từng nghĩ lấy được anh giống như một giấc mơ, nhưng giờ đây sắp đến thời khắc chia xa, cậu lại cảm thấy mình đang rơi vào một cơn ác mộng khác, mặc cho cậu gào thét kêu cứu thế nào cũng không có ai đến đánh thức cậu cả.
Hạ An Vũ uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng, cậu đứng dậy vươn vai một cái, mò mẫm tìm điện thoại trong túi muốn xem giờ.
"Hết pin?"
Màn hình điện thoại tối đen không bật được, Hạ An Vũ khó hiểu, cả ngày nay cậu cũng đâu dùng điện thoại mấy, loay hoay một hồi mới biết hóa ra do mình ngồi cấn vào nút nguồn làm tắt điện thoại.
"Gì vậy?"
Điện thoại vừa bật lên không khỏi làm Hạ An Vũ giật mình, mấy chục cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn, tất cả đều của Quý Đông Nhiên.
"Alo?"
Hạ An Vũ vội rời khỏi tòa tháp, tranh thủ gọi lại cho anh, chuông chỉ vừa reo lên tiếng đầu tiên đã lập tức có người bắt máy, chất giọng khàn đặc mệt mỏi cất tiếng hỏi:
"Em đang ở đâu?"
"Em ra ngoài có việc. Sao vậy anh?" - Hạ An Vũ ngoắc được một chiếc taxi, đáy lòng không khỏi run rẩy, cảm giác như người ở đầu dây bên kia có chút bất thường.
"Tại sao tôi gọi không bắt máy."
"Em lỡ tắt nguồn, anh có sao không? Em đang về đây..."
"Ừm..."
Quý Đông Nhiên đáp một tiếng sau đó không nói gì nữa, Hạ An Vũ thực sự bị anh dọa sợ, cậu ngập ngừng hỏi:
"Làm sao vậy? Em đang về đây..."
Quý Đông Nhiên vẫn không nói gì, Hạ An Vũ bị anh làm cho quên mất tình trạng giữa hai người bây giờ, thấp giọng trấn an:
"Đừng lo, anh đợi chút, em đang trên đường rồi..." - Hạ An Vũ thấy bên kia vẫn không có phản hồi, cậu hỏi dò - "Em ngắt máy nha..."
"Đừng..."
Lần này Quý Đông Nhiên đã chịu lên tiếng, Hạ An Vũ thở phào một hơi, nghe anh nói:
"Đừng ngắt máy, cứ để như vậy được không?"
"Được được được." - Hạ An Vũ không do dự mà đồng ý - "Không ngắt máy, em ở với anh."
Hạ An Vũ tiếp tục nói chuyện qua điện thoại, dù Quý Đông Nhiên không trả lời nhưng cậu vẫn cảm giác được hơi thở nhẹ nhè của đối phương bên tai.
Mất hơn một giờ đồng hồ mới về được đến cổng chung cư, Hạ An Vũ vội vã chạy vào, vừa thở dốc vừa nói:
"Em về đến cổng chung cư rồi, đang chạy lên..."
Hạ An Vũ nói được một nửa đã nhìn thấy bóng dáng ai đó ngồi xe lăn ở trước mặt. Ánh đèn chung cư phủ xuống người anh, trông càng cô đơn hơn giữa đêm tối. Cậu có hơi sững lại buông điện thoại xuống, đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ cô độc này của anh, nhưng là lần đầu tiên anh thể hiện rõ ràng như vậy trước mặt cậu.
"Anh..."
Cậu chạy vội qua, đột nhiên chẳng biết nói gì tiếp. Khi nãy nói chuyện qua điện thoại, cảm xúc lo lắng làm quên đi mọi thứ, nhưng giờ đây đối diện, lại bắt đầu trở nên lúng túng vụng về.
Hạ An Vũ phát hiện Quý Đông Nhiên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bản thân cậu đang khoác áo khoác dày cũng còn hơi run rẩy, làm sao anh có thể chịu nổi cơ chứ.
"Gió ngoài này lạnh lắm, lên nhà trước nha."
Cậu cởi áo khoác ra muốn mặc cho Quý Đông Nhiên, bàn tay vừa đưa ra lại lập tức bị bàn tay to lớn kia bị chộp lấy khiến cậu giật mình. Tay Quý Đông Nhiên lạnh ngắt, dường như đã ở đây rất lâu rồi. Hạ An Vũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi khuỵu gối xuống ngẩn lên nhìn anh hỏi:
"Làm sao vậy? Em về rồi, mình lên trên trước nha."
Quý Đông Nhiên cũng nhìn lại cậu, đoạn anh gật nhẹ đáp lại một tiếng:
"Ừm..."
Cậu đẩy Quý Đông Nhiên trở lên căn hộ, phủ thêm cho anh một tấm chăn mỏng rồi vào bếp lấy cốc nước nóng mang ra.
"Anh uống chút nước cho ấm người đi."
Hạ An Vũ nhẹ giọng dỗ dành, từ lúc về nhà đến giờ, cậu càng cảm nhận rõ ràng trạng thái Quý Đông Nhiên có gì đó không đúng. Cậu thầm nghĩ dù gì hôm qua người cũng say quắc cần câu rồi, bỏ đi, ai lại đi chấp nhặt với một con ma men.
"An Vũ..."
Quý Đông Nhiên nhận lấy ly nước của cậu nhưng không uống, Hạ An Vũ phát hiện mắt anh đầy tơ máu, tim cậu run rẩy một hồi, nuốt khan mấy cái rồi thấp giọng đáp lời:
"Dạ..."
Quý Đông Nhiên khàn khàn cất tiếng:
"Tôi nghĩ lại rồi, tôi không muốn ly hôn với em nữa..."