Hạ An Vũ bắt taxi trở về, lúc đi ngang qua cây cầu lớn, đôi mắt thẫn thờ chú mục vào mặt sông lóng lánh đang chầm chậm trôi đi, cố lấy lại bình tĩnh sau buổi sáng ồn ào vừa nãy. Hạ An Vũ cảm giác trái tim mình vẫn còn treo trên cổ họng, hoảng hốt, lo lắng đến nỗi cậu nhìn lầm Quý Đông Nhiên cũng đến khu thương mại DJ với một cô gái khác.
"Này, cậu trai trẻ. Cậu là khách du lịch à?"
Tài xế là một bác lớn tuổi, tóc lấm chấm bạc, gương mặt hiền lành chất phát, nhân lúc xe dừng đèn đỏ thì mở lời hỏi thăm vị khách đang thất thần của mình.
"Cũng có thể cho là như vậy ạ." - Hạ An Vũ thu lại tầm mắt, cười cười trả lời.
Tài xế liếc nhìn Hạ An Vũ qua gương chiếu hậu, quan tâm nói:
"Cậu đã đến tháp Xavia chưa? Chỗ đó đẹp lắm đấy. Thi thoảng tâm trạng không tốt tôi cũng sẽ ghé qua, còn có thể ngắm cả bình minh và hoàng hôn nữa."
Hạ An Vũ trong lòng thở dài một tiếng, nơi nổi tiếng xinh đẹp như vậy, hiển nhiên Quý Đông Nhiên đã từng dẫn cậu đi rồi. Hạ An Vũ vẫn còn nhớ khi ấy vừa tan làm, cả người uể oải không có sức sống ngủ gục trên xe, lúc được lay dậy thì phát hiện đã đến tòa tháp đó lúc nào không hay.
Hạ An Vũ đã từng ở nhiều nơi ngắm thành phố này từ trên cao, nhưng quả thật tháp Xavia vẫn có chút gì đó khác biệt. Đài quan sát cao hơn hẳn tất cả các tòa nhà trong thành phố, tầm nhìn hoàn toàn không bị che khuất, cảm giác như vươn tay một cái có thể chạm đến được cả ngôi sao lấp lánh trên nền trời đen thẫm.
"Bây giờ cùng ngắm thành phố này, sau đó sẽ cùng nhau ngắm nhiều thành phố khác."
Hạ An Vũ đã từng nói với Quý Đông Nhiên như vậy, thậm chí cậu đã tưởng tượng xong cảnh hai người ngồi máy bay đến tận cùng của trái đất, cùng nhau ngắm cực quang đầy sắc màu.
"Thanh niên bây giờ có vẻ áp lực nhỉ, đi du lịch cũng buồn như vậy."
Bác tài thấy dường gợi ý của mình chẳng làm cậu thanh niên trong xe tươi tỉnh lên chút nào, trái lại còn thêm phần khổ tâm không khỏi thở dài nói:
"Không biết cậu đang trải qua chuyện gì, nhưng dù sao cũng đã tốn rất nhiều tiền đến đây rồi, thả lỏng bản thân, nhìn thử bầu trời ở nơi mới mẻ xem có khác chỗ mình từng sống không..."
Bác tài huyên thuyên khuyên nhủ, Hạ An Vũ cũng rất chăm chú nghe, cậu chợt nhận ra từ lúc xảy ra chuyện đến giờ hình như vẫn chưa được nghe ai an ủi quan tâm mình thế này. Mẹ cậu từng gọi qua hỏi thăm cậu vài lần, cậu đều giấu mẹ chuyện của hai người. Giọng nói cậu lúc ấy đều nhuốm chút mệt mỏi không rõ, Nhã Vân lại ngay lập tức nhận ra, lo lắng hỏi han cậu, Hạ An Vũ lúc ấy chỉ muốn bỏ hết tất cả trở về với bà.
"Bác chở cháu đến tháp Xavia bác nói đi ạ, bác làm cháu tò mò rồi."
Hạ An Vũ mỉm cười nói, dù sao cũng còn sớm, cậu tạm thời cũng chưa muốn về nhà lắm.
Quý Đông Nhiên chờ Vương Ý Nhi xong liền chia ra mạnh ai nấy về, hai người rời khỏi nhà hàng nhưng không hề biết có cặp mắt hận thù đang nhìn chằm chằm về phía họ.
"Mẹ kiếp, con khốn dám chơi tôi."
Quý Hạo Hiên ngồi trong góc kín, tức giận siết chặt nắm tay, đối diện hắn có một người đàn ông khác, ăn mặt chỉnh tề, mang kính gọng vàng, mỉm cười nhấc cốc cà phê tao nhã nói:
"Đâu cần tức giận như vậy, chẳng phải đã giữ lại được một ít rồi sao?"
"Anh cũng biết nói là một ít?" - Quý Hạo Hiên khó chịu trả lời - "Ngày mai đến đại hội cổ đông rồi, tên tàn phế kia chắc chắn sẽ khiến mẹ con tôi không còn đường sống."
Người kia lắc đầu cười đáp:
"Một ít đúng là phần thắng không cao, nhưng một ít của ông Quý thì chưa chắc, đúng không?"
Quý Hạo Hiên nhíu mày nhìn hắn nghi hoặc hỏi:
"Ý anh là..."
"Chẳng phải ông ấy bảo cậu tìm cách đưa ông ấy đến đại hội cổ đông à? Tôi có thể giúp."
"Anh?"
Quý Hạo Hiên nhíu mày quan sát người trước mặt, dáng điệu người này lúc nào cũng ung dung, nhưng lời nói ra lại khiến kẻ khác hoảng sợ. Hắn ta đột nhiên gọi điện, tiết lộ việc Vương Ý Nhi là tay trong của Quý Đông Nhiên, nhắc nhở hắn phải đề phòng, cố gắng không chuyển giao cổ phần qua cho cô nữa.
Lúc đầu Quý Hạo Hiên không tin, nhưng người kia cũng không hề vội vã, tối đó bình tĩnh gửi một đoạn video cảnh Vương Ý Nhi gặp riêng Quý Đông Nhiên đến, khiến hắn cảm thấy mình như một thằng ngốc bị trêu đùa.
Quý Hạo Hiên biết tên này chẳng đơn giản chút nào, trực giác nhắc hắn phải cảnh giác, nhưng người kia như có thuật thôi miên, từ tốn nói:
"Tất nhiên, nếu anh đồng ý, ngày mai ông cụ sẽ xuất hiện ở công ty, xem như phần thắng anh nắm chắc rồi."
"Tại sao?" - Quý Hạo Hiên cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình - "Rốt cuộc anh có mục đích gì? Tôi không nghĩ trên đời này có kẻ rảnh rỗi tự dưng chạy đi giúp người khác như vậy."
"Vậy thì có tôi rồi đó." - Người kia khẽ cười đáp.
Quý Hạo Hiên lập tức nhíu mày, hắn ghét nhất là bị đùa giỡn, nhưng đối phương lập tức tiếp lời:
"Tôi thấy anh căng thẳng quá nên đùa chút thôi."- Hắn ta ngã lưng về sau, tìm một tư thế thật thoải mái chậm rãi nói nhìn Quý Hạo Hiên - "Không phải vì số tài sản kếch xù anh sẽ sở hữu khi thắng sao? Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền lo cho cuộc sống này thôi."
Quý Hạo Hiên nghe hắn ta có mục đích, cơ mặt cũng dần dần dãn ra, hắn hất mặt hỏi:
"Muốn bao nhiêu?"
"10%, nhiêu đó đủ cho tôi sống dưỡng già rồi."
Quý Hạo Hiên hơi nhướng mày, 10% nghe có vẻ không nhiều nhưng 10% của gia sản nhà họ Quý lại là một chuyện khác. Người kia giống như sợ Quý Hạo Hiên không đồng ý, tiếp tục thuyết phục:
"Tôi cũng không ép anh phải làm theo, với năng lực của anh thì dư sức tự có cách vượt qua khó khăn này, nhưng ngày mai là đại hội cổ đông rồi, dù có giỏi đến đâu thì tự xoay sở trong thời gian ngắn cũng không phải nói làm là làm được."
Đối phương là người rất biết dùng lời nói dẫn dắt tâm trí người khác, Quý Hạo Hiên nhận ra nhưng đồng thời cũng rất hưởng thụ chút xu nịnh nhỏ nhặt kia. Dẫu sau đều muốn tìm lợi ích, hắn không tin kẻ kia có thể làm gì được mình, bây giờ người cần đối phó vẫn là Quý Đông Nhiên. Quý Hạo Hiên mỉm cười nhìn người trước mặt:
"Nói tôi nghe xem anh có thể làm gì để lấy được 10% đó."
Thời điểm Quý Đông Nhiên trở về căn hộ, điện thoại vẫn không có thông báo gì, mở cửa ra, bên trong vắng lặng như tờ khiến anh đầu mày anh càng nhíu chặt hơn.
"Rốt cuộc đi đâu rồi chứ?"
Quý Đông Nhiên lẩm bẩm hỏi, anh muốn gọi điện, nhưng cứ lần lựa mãi chẳng bấm nút được. Sợ gọi rồi lại không biết nói gì, chuyện hôm qua vẫn chưa giải quyết, nói trong điện thoại càng có chút không phải. Đầu hơi đau, Quý Đông Nhiên di chuyển lên sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Chí ít anh có thể đừng giấu giếm em được không? Phải biết chuyện của anh thông qua một người khác làm em cảm thấy..."
"Nhìn thì có vẻ phóng khoáng yêu chiều người yêu, thực chất lạ là một kẻ tự phụ gia trưởng, luôn tự cho mình là đúng, bất kể cảm xúc của đối phương có thế nào thì anh cũng đều nghĩ đây là mình muốn tốt cho họ."
"Em xin lỗi, anh đừng giận nữa..."
"Thấy không, anh tệ lắm."
Quý Đông Nhiên lần nữa tỉnh dậy, ngoài trời đã sụp tối, anh không biết mình ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết bản thân đã mơ một giấc mơ, anh nhìn thấy khuôn mặt Hạ An Vũ tức giận, tủi thân lẫn đáng thương nói chuyện với mình, cũng nghe được lời trách móc của Vương Ý Nhi, lời khuyên nhủ của những người xung quanh, tất cả chồng chéo lên nhau, hành hạ anh bừng tỉnh.
"Vẫn chưa về?"
Quý Đông Nhiên kiểm tra điện thoại, app theo dõi vẫn không có tín hiệu gì, đáy lòng anh lộp bộp rơi xuống, đột nhiên cảm thấy bất an. Quý Đông Nhiên không chần chừ quyết định gọi điện thoại, nhưng chưa kịp bấm thì có âm thanh rung mạnh trên bàn làm anh chú ý.
Trên bàn là chiếc điện thoại đời cũ màu bạc, Quý Đông Nhiên nhận ra đây là điện thoại sơ cua của Hạ An Vũ, anh vươn tay cầm lên, màn hình hiện chữ "Trác" ngắn gọn. Quý Đông Nhiên lục lại trí nhớ, đây chẳng phải là người bạn đã giúp Hạ An Vũ cho học bổng ở Canada mà cậu luôn kể sao.
"Alo?"
Quý Đông Nhiên nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia nghe có người bắt máy, vui sướng quá đà lập tức hét lớn khiến Quý Đông Nhiên phải kéo máy xa ra bảo vệ màng nhĩ mình:
"Ông trời con ạ, cuối cùng cậu cũng bắt máy. Rốt cuộc tại sao lại rút lui? Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là nắm chắc phần thắng rồi. Dì tôi giận lắm đấy, cậu mau suy nghĩ lại đi. Bây giờ liên hệ lại với nhà trường chắc vẫn còn kịp đấy. Alo! An Vũ... nghe tôi nói gì không?"