Hạ An Vũ cảm thấy tai mình bị ù rồi, cậu ngẩn ra nhìn chằm chằm gương mặt mà cậu đã khắc sâu nó vào lòng từ lâu, khoang miệng khô khốc khó chịu, im lặng không nói nổi lời nào. Quý Đông Nhiên không nhận được hồi đáp, anh lần nữa gọi tên cậu:
"An Vũ... em có..."
Nước mắt trong suốt đã chảy dài trên gò má thư ký nhỏ, Quý Đông Nhiên cảm thấy tim như có ai đó cứa một nhát thật sâu, anh vươn tay muốn chạm vào mặt cậu, Hạ An Vũ lúc này tỉnh ra, hoảng hốt hất mạnh tay rồi lùi về phía sau.
"An Vũ?"
Quý Đông Nhiên không tin được nhìn bàn tay trống rỗng của mình, Hạ An Vũ nức nở nói:
"Đừng gọi em... Em không đồng ý đâu. Đã muộn rồi."
Quý Đông Nhiên muốn di chuyển xe lăn về phía cậu, Hạ An Vũ lập tức lại nhấc chân về sau, cậu run rẩy nói:
"Anh đừng qua đây, đừng nói gì cả, em không nghe đâu, em sẽ ly hôn với anh..."
"Tôi không đồng ý." - Quý Đông Nhiên không di chuyển nữa, giọng trầm trầm đáp - "Chỉ cần tôi không ký, chúng ta vẫn sẽ là chồng chồng hợp pháp."
"Tại sao?" - Hạ An Vũ không tin được nhìn anh, cậu cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, uất ức không chịu được - "Ly hôn là anh đề nghị, bây giờ lại nhất quyết không chịu? Anh nghĩ là anh là ai hả? Tại sao cái gì anh cũng tự ý quyết định?"
Lòng ngực cậu phập phồng, giận dữ nhìn người đàn ông mình yêu say đắm mắng lớn:
"Anh muốn cưới tôi, tự ý lập kế hoạch để tôi ký vào hợp đồng hôn nhân. Anh làm phẫu thuật mà phần trăm thành công không cao, cũng giấu giếm không chịu nói tôi tiếng nào. Sau đó thì sao, lại tiếp tục âm thầm tìm cách cho tôi chết tâm đồng ý ly hôn với anh..."
Ánh mắt Quý Đông Nhiên dần trở nên trống rỗng khi nghe từng câu Hạ An Vũ thốt ra, anh biết thư ký nhỏ sẽ đau lòng, nhưng chẳng ngờ cậu lại phẫn uất như vậy. Hạ An Vũ cắn răng, sau đó rấm rức tiếp lời:
"Tại sao anh lúc nào cũng vậy, em thậm chí đã xin anh hãy nói với em... Đông Nhiên, có phải trong mắt anh em chỉ là một thằng ngu không?"
"Không có..." - Quý Đông Nhiên lúc này mới lên tiếng phản bác.
"Anh còn nói không có... Thậm chí từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân này cũng là lừa gạt..." - Hạ An Vũ thất vọng nhìn anh - "Đông Nhiên, lần này đến lượt em quyết định, em muốn ly hôn với anh."
"An Vũ, em bình tĩnh nghe tôi nói..."
Quý Đông Nhiên nhẹ giọng nói, anh nhận ra anh anh đã làm tổn thương Hạ An Vũ quá nhiều, muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, anh không ngồi đây và huyễn hoặc về việc một ngày nào đó Hạ An Vũ sẽ quên đi kẻ làm cậu đau lòng này mà bắt đầu một cuộc sống mới vui vẻ, bởi lẽ chỉ cần trễ thêm một chút, sợ rằng hiện thực xảy đến với cậu còn tồi tệ hơn thế.
"Tôi sai rồi, tôi thực sự sai lầm rồi, từ đầu đến cuối tôi chỉ là một kẻ tự phụ không hơn không kém. Tôi đời nào muốn tổn thương em, tôi thậm chí đã nghĩ những việc tôi làm sẽ hạn chế tổn thương em nhiều nhất có thể, hóa ra tôi còn ngu ngốc hơn những gì tôi nghĩ." - Quý Đông Nhiên cười cười tự giễu - "An Vũ, lần này tôi thật lòng xin em đừng ly hôn với tôi, đừng sang Anh quốc, được không?"
Hạ An Vũ hít mũi, nước mắt cậu vẫn không ngừng chảy được nhưng đầu óc thì ngơ luôn. Cậu không hiểu rốt cuộc Quý Đông Nhiên đã xảy ra chuyện gì mà chỉ trong vòng một buổi chiều đã cư xử lạ lùng như vậy, cậu nghi ngờ chẳng lẽ thật sự hôm qua anh đã uống đến lú lẫn luôn rồi.
"Anh nói gì vậy? Ly hôn rồi, tôi muốn đi đâu mặc kệ tôi..."
"Em sang Anh làm gì? Từ đầu chẳng phải rất muốn học ở Canada sao?"
Quý Đông Nhiên trầm giọng hỏi, ánh mắt sắc bén tuồng như nhìn được thấu tâm can cậu, Hạ An Vũ rùng mình, miệng lắp bắp đáp:
"Vì ở Anh tốt hơn..."
"Tốt hơn cho bệnh suyễn của em?"
Hạ An Vũ mở to mắt, Quý Đông Nhiên thở dài một tiếng nói:
"Từ bỏ học bổng, chấp nhận ly hôn, còn dự định chạy sang một đất nước không tốt với sức khỏe của mình chỉ vì muốn gặp vị giáo sư tài giỏi chuyên về xương khớp..."
Hạ An Vũ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cậu bước đến gần Quý Đông Nhiên, nghiến răng gằn giọng hỏi:
"Anh xem trộm email của tôi?"
"Phải." - Quý Đông Nhiên thẳng thắn thừa nhận - "Em bỏ quên điện thoại ở nhà, bạn em gọi qua đây tình cờ tôi bắt..."
"Quý Đông Nhiên, anh quá đáng vừa thôi!"
Hạ An Vũ túm lấy cổ áo Quý Đông Nhiên kéo lên, giận dữ hét lớn:
"Anh nói anh không xem tôi là thằng ngu, nhưng những chuyện anh làm hoàn toàn ngược lại với những gì anh nói. Anh là tên khốn tự cao tự đại chết tiệt!"
"Phải! Tôi là tên khốn tự cao tự đại, là kẻ ra vẻ đạo mạo nhưng thực chất bên trong tồi tệ vô cùng, luôn tự cho mình đúng, chưa bao giờ để ai vào mắt cả." - Quý Đông Nhiên cũng lớn tiếng đáp lại - "Từ trước tới giờ, kể cả lúc phải ngồi xe lăn, tôi đều tự ý quyết định mọi chuyện, tôi không coi ai ra gì, tôi ngông cuồng cao ngạo, chưa bao giờ muốn cúi đầu trước ai..."
Quý Đông Nhiên nói đến đây thì giọng nói cũng dần trở nên yếu ớt:
Nhưng chỉ có em, chỉ có em là người duy nhất tôi sẵn sàng quỳ xuống để mong em để mắt đến mình..."
Hạ An Vũ không nói nổi, vì lần này đến cả Quý Đông Nhiên cũng rơi nước mắt, hai tay anh chụp lấy hai cánh tay cậu tựa như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh, giọng khàn đặc mệt mỏi:
"Sarah từng khuyên tôi là bạn đời phải biết cùng nhau chia sẻ, Vương Ý Nhi thậm chí còn nói tôi là một gã đàn ông tệ, tôi cũng dường như nhận thức được tôi đang khiến mọi thứ đi sai hướng, nhưng tôi quá cố chấp để thay đổi... Lúc nhìn thấy những email hâm dọa kia, trái tim tôi giống như bị ai đó lấy dao đâm mấy nhát vậy. Tôi lúc nào cũng nghĩ điều mình đang làm là tốt nhất, nhưng kết quả cuối cùng chỉ khiến em đau khổ."
Giọng Quý Đông Nhiên nghèn nghẹn, người đàn ông lúc nào cũng thẳng lưng tràn đầy tự tin giờ đây lại bỗng trở nên hèn mọn hơn bao giờ hết, ngôn ngữ của anh cũng bắt đầu rối loạn:
"An Vũ, tôi đã nghĩ một kẻ còn chẳng thể bế nổi người mình yêu vào lễ đường như tôi đã rất tệ hại rồi, nếu còn tiếp tục níu kéo cuộc hôn nhân này trong khi không biết bản thân có sống nổi trên bàn mổ hay không thì đâu khác gì cái loại ích kỷ chỉ biết hủy hoại bạn đời của mình."
Hạ An Vũ cảm giác được bàn tay đang níu lấy mình đang run rẩy, cậu cắn chặt răng, sau đó mở miệng nói:
"Vậy thì cứ tiếp tục ích kỷ đi."
Quý Đông Nhiên ngẩng lên nhìn cậu, khuôn mặt cậu ướt nhem, chóp mũi đỏ ửng, biểu cảm như sắp vỡ tan đến nơi đối diện anh. Dường như sợ anh không hiểu mình nói gì, Hạ An Vũ lớn tiếng lập lại lần nữa, bàn tay nắm cổ áo anh cũng vô thức kéo mạnh lên:
"Tôi nói là anh hãy tiếp tục ích kỷ đi! Anh có hiểu không hả... A..."
Rầm!
Cậu dùng lực quá mạnh, xe lăn không chịu nổi mà dịch chuyển, Hạ An Vũ theo quán tính chới với ngã ra, Quý Đông Nhiên vội ôm chặt lấy cậu, nghiêng người đỡ xe lăn đang đè lên cả hai.
"An Vũ, em có sao không?"
"Đau..." - Hạ An Vũ co rúm trong lòng Quý Đông Nhiên đứt quãng rên rỉ - "Đau quá... hức..."
Quý Đông Nhiên hoảng hốt, vội cúi xuống muốn kiểm tra cơ thể cậu, miệng không ngừng lo lắng hỏi:
"Đau ở đâu? Đau nhiều không? Mau để tôi kiểm tra..."
"Chỗ nào cũng đau cả. Lòng đau, tim cũng đau..."
Hạ An Vũ đáp, động tác Quý Đông Nhiên khựng lại, sau đó liền lần nữa ôm chặt cậu, cằm gác lên đỉnh đầu đen nhánh, tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng.
"Ích kỷ đi, tiếp tục lợi dụng em đi, em tình nguyện mà." - Hạ An Vũ nức nở nói - "Chẳng phải anh nói không biết sống được bao lâu sao? Vậy thì em sợ gì chứ, nếu anh chết rồi, em sẽ lấy gia sản của anh tiêu xài, em cũng đâu thiệt thòi gì."
"Phải, em nói đúng, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ..."
Quý Đông Nhiên hôn nhẹ lên tóc cậu, thầm nghĩ dù cho có ly hôn thì anh vẫn sẽ để lại tài sản cho cậu, nhưng bây giờ người nằm trong lòng anh là trời, một câu anh cũng không dám cãi.
"Tại vì anh ngu ngốc. Anh nghĩ người ta sẽ thiệt thòi nhưng thực chất người ta vẫn lời hơn anh rất nhiều."
"Ừm... là tôi ngu ngốc..."
Hạ An Vũ ngẩng lên nhìn anh, nước mắt cậu đã ngừng chảy, đôi mắt hoe đỏ vẫn còn lấp lánh nước, dù tình cảnh có chút không thích hợp nhưng Quý Đông Nhiên vẫn kìm lòng chẳng đặng mà hôn xuống.
Hai người hôn nhau rất im lặng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề vang lên. Hạ An Vũ ngoan ngoãn để mặc Quý Đông Nhiên gặm cắn, bàn tay níu chặt lấy áo anh.