"Ngọc Quang Kiếm Thánh, người này rất mạnh sao?" Lâm Nhất xoa cằm, khẽ lẩm bẩm.
"Tam đại Kiếm Thánh Đông Hoang." Sắc mặt Bạch trưởng lão nghiêm nghị, đơn giản nói một câu.
Gia chủ nhà họ Hoàng nhẹ giọng thở dài: "Từ sau Kiếm Thiên Kinh, Kiếm Thánh không còn thu nhận đồ đệ nữa, không nói nữa ... Các người mau đi đi. Địa phương nhỏ bé này của ta, không chịu nổi mấy lần dày vò như này nữa đâu. Tên nhóc, ghi nhớ lời của ta, nếu như có nguy hiểm về tính mạng thì cứ giao Kiếm Thiên Lôi ra, Kiếm Thiên Kinh từ lâu đã buông bỏ chấp niệm với thanh kiếm này rôi."
Vẻ mặt Lâm Nhất phức tạp, Kiếm Thiên Kinh có thể từ bỏ, nhưng hắn thực sự không từ bỏ được.
Đây là thánh kiếm thiên văn do gia tộc Mạch Thị rèn ra, cho dù chỉ kích hoạt mười đường thánh văn, đã có thể dễ dàng giết chết Tiểu Thần Đan tôn giả rồi.
Mấy người họ không làm phiền gia chủ nhà họ Hoàng nữa, sau khi thu dọn đơn giản một phen xong bèn cáo từ.
Sau khi ra khỏi trang viên nhà họ Hoàng, lập tức có thể cảm nhận được nhiều luồng khí tức đang ở trong bóng tối quan sát bọn họ. Chủ nhân của những ánh mắt này, không còn là tồn tại ở cảnh giới Thần Đan nữa, như dự đoán bọn họ gần như toàn bộ đều là cường giả cảnh giới Long Mạch.
"Lâm Nhất ra ngoài rồi!”
“Hắn chưa chết sao?"
"Vừa nãy nhà họ Hoàng xảy ra động tĩnh lớn như vậy, ta còn tưởng hắn sớm đã chết ở trong đó rồi cơ, tên nhóc này mạng lớn thật đấy!"
Mấy người họ vừa hiện thân, lập tức gây ra rất nhiều náo động, nhà họ Hoàng hỗn loạn, hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của những nhân tài quận thành Thanh Nham, ban ngày bọn họ đã có dự đoán, cho dù Lâm Nhất lấy được Kiếm Thiên Lôi đi, cũng tuyệt đối không thể sống mà rời khỏi quận thành Thanh Nham.
Trong đó Công Tôn Viêm, Cung Hạo Nhiên, Triệu Nham, cũng ở trong đám người đó.
Anh tài trong đại hội Danh Kiếm hồi sáng còn chưa đi xa, đám người này cũng rất tò mò xem liệu Lâm Nhất có thể sống mà quay về được Phù Vân Kiếm Tông được hay không.
Một thanh Kiem Thien Lôi, ma thu hut toan bộ thanh nien tai tuan của quận thành Thanh Dương và cường giả lão bối tới đây, thậm chí không thiếu những đại lão thế gia của Hoang Cổ Vực đang bí mật ẩn náu.
"Sự cám dỗ của Kiếm Thiên Lôi đúng là lớn thật."
Trên đường lớn quận thành Thanh Nham, Lạc Hoa đưa mắt nhìn vài cái, tùy ý nói, không thấy có chút hoảng loạn.
“Lạc công tử, người thực sự đã có sắp xếp rồi sao?"
Bạch trưởng lão lo lắng không yên, vừa an ủi chim Tinh Huyền, vừa hỏi.
"Ra khỏi thành trước."
Lạc Hoa vừa nói, vừa dẫn đầu leo lên chim Tinh Huyền, Lâm Nhất theo sát phía sau, Bạch trưởng lão căng da đầu điều khiển chim Tinh Huyền bay ra ngoài thành
"Đuổi theo!"
Lập tức trong thành có vô số bóng người bay lên, từ đằng xa lơ lửng sau lưng chim Tinh Huyền.
Tốc độ của chim Tinh Huyền rất nhanh, quận thành Thanh Dương cũng xem như gió yên biển lặng, rất nhanh đã bay ra khỏi thành.
Những cường giả cảnh giới Long Mạch đó dường như không có ý định ra tay, Bạch trưởng lão khẽ thở phào một hơi, cũng có thể đám người này còn kiêng dè. Dù sao đại lão cảnh giới Long Mạch, ra tay cướp đoạt binh khí của tiểu bối, nói ra ngoài khó tránh khỏi bị đồng bối chê cười.
Nhưng suy nghĩ nay vừa hiện len, trong hu khong lien lần lượt xuất hiện những luồng khí tức cường đại, luồng khí tức đó ẩn chứa phong mang sắc bén.
Chim Tinh Huyền chuẩn bị mở ra tầng trời thứ nhất đột nhiên hoảng sợ, phát ra tiếng kêu chói tai.
Bạch trưởng lão khẽ biến sắc, điều gì nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.
Dưới sự bức ép của những luồng uy áp này, chim Tinh Huyền bị cưỡng chế đè xuống. Âm, đợi đến khi rơi xuống đất, nó trực tiếp ngã lộn nhào.
Vụt!
Mấy người Lâm Nhất đã sớm bay lên, vững vàng đáp xuống đất.
Nhìn xung quanh, trong hư không có thêm vài bóng người, mỗi bóng người đều được bao phủ bởi một tầng sương đen, làm cho người ta không thể nhìn rõ dung mạo của họ.
"Giao Kiếm Thiên Lôi ra đây!"
Có một giọng nói khàn khàn vang lên, giọng nói này đã được cố tình biến đổi, hiển nhiên chủ nhân của nó không muốn bị nhận ra.
"Nhiều người như vậy, ta phải đưa cho ai? Hay là ngươi tự mình đến lấy đi!"
Ánh mắt Lâm Nhất hiện vẻ giễu vợt, khiêu khích nói.
Hắn có Thương Khung Thánh Y ở đây, cho nên không hề sợ hãi đám đại lão cảnh giới Long Mạch này. Nếu như là tôn giả cảnh giới Thần Đan còn lẽ sẽ khiến hắn kiêng dè một chút.
"Đặt thanh kiếm đo xuống, ngươi có thể đi rồi."
Lại là một giọng nói khác, từ vị trí khác truyền tới, không mang theo một chút cảm xúc nào.
Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, người đó cũng dùng Tinh Nguyên biến hóa ra sương đen, che chắn kĩ càng mình lại.
Cẩn thận đếm, có tổng cộng chín người, từ những hướng khác nhau vây chặt lấy ba người Lâm Nhất. Khí tức trên người mỗi người họ đều cực kỳ đáng sợ, tựa như một ngọn núi, không thể lay chuyển.
Những cường giả cảnh giới Long Mạch này, bọn họ đã từng thăm dò qua, bên cạnh Lạc Hoa không hề có cường giả cảnh giới Long Mạch nào đi theo. Sau khi hiện thân, tất cả đều không kiêng nể, không hề có ý định che giấu thực lực của mình.
"Biến đi, nơi này không tới lượt ngươi nói chuyện!"
"Trong mắt bọn ta ngươi không khác gì một con kiến, đừng nghĩ tới việc khiêu khích để chia rẽ, ly gián. Ngươi để kiếm lại, bọn ta sẽ tự có cách phân chia."
"Có thể giữ cho ngươi một mạng đã là ân đức lớn nhất rồi, nếu không một khi bọn ta nổi giận, thì không chỉ ngươi, ngay cả cô bé bên cạnh cũng sẽ phải bỏ mạng."
"Đừng nghĩ đến chuyện phản kháng, cường giả cảnh giới Long Mạch ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu, bọn ta muốn giết ngươi, thì ngươi có chết như thế nào cũng không hay!"
Chín người liên tục cười khẩy, chắc chắn Lạc Hoa chỉ là đang ra vẻ thần bí mà thôi, tuyệt đối sẽ không phải truyền nhân thế gia Thánh Cổ thực sự.
Rắc!
Nhưng chính vào lúc này, tiếng bầu trời nứt vỡ liên tục vang lên, một bóng người đỏ rực từ trong khe nứt xuất hiện. Lệ khí vô tận nháy mắt tuôn trào tám hướng, từng luồng ma uy đáng sợ điên cuồng trào dâng.
"Võ giả ma đạo." Ánh mắt Lâm Nhất hiện lên sự nghi hoặc, hắn khẽ kinh ngạc, đây chính là viện binh của Lạc Hoa sao?