Tội nghiệt quấn thân?
Giết Tiểu Băng Phượng sao?
Dưới góc độ của Lâm Nhất, tất nhiên hắn sẽ không đồng ý, cũng không có lý do gì để giết đối phương cả.
Nhưng bầu không khí trước mắt, quả thực không tốt.
Ở cạnh Lạc Hoa lâu như vậy, nàng chưa từng ở trước mặt hắn, bộc lộ ra khí tức Vương Đạo kinh người như vậy.
Miệt thế chúng sinh, vạn vật vô tình.
Hơn nữa Lạc Hoa còn chưa từng đưa ra yêu cầu gì với Lâm Nhất, lần này lại nghiêm túc yêu cầu, muốn hắn đừng đứng chắn trước Tiểu Băng Phượng nữa.
Lâm Nhất rất hiểu tính cách Lạc Hoa, nàng sẽ không dễ dàng nói ra điều gì, nhưng một khi đã lên tiếng, chắc chẳn đó là một chuyện cực kỳ nghiêm túc và khó thay đổi.
"Nàng ấy chỉ là một đứa trẻ." Lâm Nhất suy nghĩ một lát, nhìn Tiểu Băng Phượng đáp.
"Nàng ta không phải."
Lạc Hoa lạnh nhạt nói
Lâm Nhất sửng sốt, thật ra hắn sớm nghĩ đến khả năng Tiểu Băng Phương đã bị phong cấm trong Tử Diên Kiếm Thánh suốt mười vạn năm.
Nếu như không phạm phải sai lầm, sẽ không ai vô duyên vô cớ phong cấm một người tận mười vạn năm. Mười vạn năm là quãng thời gian dài đến mức nào. Dài đến mức ngay cả sống chết cũng trở lên mờ nhạt, dài đến mức sống không bằng chết, đây là sự trừng phạt còn đáng sợ hơn cả chết.
Lạc Hoa noi nhìn thấy toi nghiet tren ngưoi Tieu Bang Phượng, có lẽ thực sự không sai, nàng ấy trước nay vốn rất ít khi phạm sai lầm.
Sắc mặt Tiểu Băng Phượng căng thẳng, trốn sau lưng Lâm Nhất, nắm lấy góc áo của hắn không dám lên tiếng.
"Nàng ấy quả thực chỉ là một đứa trẻ." Lâm Nhất thầm thở dài, đưa ra quyết đoán của mình.
Lạc Hoa trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng cười nói: "Quả thực là một đứa trẻ, chỉ là có phần xinh đẹp quá mức, huynh đừng có ý nghĩ gì đấy. Nếu không, ta sẽ không tha cho huynh đâu."
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Lạc Hoa đã lựa chọn nhượng bộ, cười nói: "Ba Đại Thần Đan tôn giả vừa nay, không làm cô bị thương chứ."
"Không làm ta bị thương nổi đâu." Trong lời nói của Lạc Hoa toát lên sự tự tin và ngạo cốt.
Nàng suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên nhìn Tiểu Băng Phượng nói: "Vòng tay Băng Phương lúc trước là ngươi làm sao, ta rất thích nó."
'Ngươi thích là tốt rồi, một vòng tay rách thôi mà." Tiểu Băng Phượng bĩu môi, bất mãn đáp, hiển nhiên nàng ta vẫn còn khúc mắc chuyện vừa nãy.
Chỉ là không biết, là nàng ta thực sự sợ Lạc Hoa, hay là không đủ dũng khí, nên không thể hiện ra quá rõ ràng.
“Có người tới."
Tiểu Băng Phượng nhìn lên trời, sau đó nghiêng người, trốn vào trong hộp kiếm Tử Diên.
Dưới mũ trùm lụa trắng, ánh mắt Lạc Hoa lóe lên tia khác thường. Nàng xem như đã hiểu, tại sao bấy lâu nay lại không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, hóa ra là ở trong hộp kiếm.
Vụt!
Hai bóng người từ trên không trung đáp xuống, là Bạch trưởng lão và gia chủ nhà họ Hoàng.
Gia chủ nhà họ Hoàng sắc mặt bình tĩnh, dường như đã sớm dự đoán được trận tai bay vạ gió tối nay. Ông ta nhìn Lâm Nhất và Lạc Hoa, trầm ngâm nói: “Bây giờ các người đi đi, nơi này của ta cũng không che chở nổi được các ngươi nữa rồi."
"Khoảng thời gian này làm phiền tiền bối rồi."
Lâm Nhất suy nghĩ một hồi, lấy ra một viên Niết Bàn Đan đưa cho ông ta, trầm ngâm nói: “Mong tiền bối nhất định phải nhận lấy."
Hiện giờ hắn cũng chỉ còn lại hai viên Niết Bàn Đan, tặng viên này đi, giờ chỉ còn lại một viên nữa thôi.
Gia chủ nhà họ Hoàng khẽ kinh ngạc, hiển nhiên ông ta không ngờ, Lâm Nhất phô trương trong đại hội Danh Kiếm như vậy, cũng có một mặt tinh tế.
Sau khi nhận lấy Niết Bàn Đan, ông ta nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Hãy bảo trọng, nếu thực sự không còn cách nào khác, cứ giao Kiếm Thiên Lôi ra, tính mạng là trên hết. Theo như ta biết, Kiếm Thiên Kinh hẳn là đã từ bỏ thanh kiếm này từ lâu rồi mới phải. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, lại đột nhiên bảo ngươi tới lấy kiếm, khiến ngay cả ta cũng không hiểu nổi.
Tim Lâm Nhất chợt đập mạnh, xem ra suy đoán của hắn là chính xác.
Suy nghĩ của Kiếm Thiên Kinh, có lẽ là thực sự muốn hắn tham gia vào Thần Long Quỷ Tam Trận, nhưng không ép buộc hắn phải phá hết ba cửa.
Nhưng trình độ kiếm đạo, nhất định phải tiến bộ thêm một bậc trong ba trận này.
Lâm Nhất gật đầu, nhìn Bạch trưởng lão nói: "Trưởng lão, có tin tức gì từ chưởng môn không? Hắn là ông ta đã qua đón chúng ta rồi đúng không ... "
Khóe miệng Bạch trưởng lão co giật, hơi ngượng ngùng đáp: "Chưởng môn bảo chúng ta tự mình nghĩ cách, còn về phần Kiếm Thiên Lôi, ngài ấy bảo chúng ta cứ tùy tiện cho ai cũng được. Còn nói nếu ngươi không sợ chết, cũng có thể mang theo Kiếm Thiên Lôi lên đường, ngài ấy phải tọa trấn Phù Vân Kiếm Tông nên không thể tới được."
Nếu là luc trước, Lâm Nhất có lẽ đã cực kỳ cạn lời rồi.
Nhưng hiện giờ kén kiếm của hắn đã vỡ, Thần Tiêu Kiếm Ý đã ở trong tầm tay, trong lòng đại khái đã hiểu được suy nghĩ của Kiếm Thiên Kinh. Bỏ đi ... không soạn thêm được nữa.
Lâm Nhất hiện giờ cũng rất cạn lời, lão đầu này làm việc, thật chẳng theo quy tắc nào cả.
Nếu không phải tính tình hắn tốt, thì hắn thực sự muốn mở miệng mắng người.
"Xem ra các người thực sự không biết gì về Kiếm Thiên Kinh cả." Gia chủ nhà họ Hoàng đột nhiên cười nói: "Ông ta vốn dĩ không thể rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông, cũng đúng, đã qua mười tám năm rồi, người biết được chuyện đó quả thực đã không còn nhiều nữa.”
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Cái này ... cái này không phải hơi mạnh quá rồi sao.
Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, hắn thực sự hơi không nhìn ra, chưởng môn phái Phù Dao năm đó lại uy phong nhường này.
"Chưởng môn ... chưởng môn là đệ tử của Ngọc Quang Kiếm Thánh sao? Sao ta lại chưa từng nghe nói qua chứ, chuyện này không thể nào đâu!"
So với Lâm Nhất, Bạch trưởng lão trông còn sốc hơn rất nhiều, so với đứng đầu tam bảng, ông ta càng quan tâm đến bốn chữ Ngọc Quang Kiếm Thánh hơn.